Vừa đến thời gian ăn điểm tâm sáng, Phong Vũ liền đến gõ cửa phòng mấy người Hoa Dĩ Mạt. Tiểu Đào vốn muốn thay Phong Vũ đi qua gọi, dù sao thì thân thể của tiểu thư cũng không tốt lắm, thời tiết sáng sớm lại rất lạnh. Nhưng mà Phong Vũ vẫn rất kiên trì tự mình đi. Thứ nhất, vì khó có khi nào Hoa Dĩ Mạt đến chơi, nàng muốn làm tròn vai trò của một người chủ nhà; Thứ hai, chuyện bên Nam Uyển, tất nhiên nàng cũng có nghe nói đến, cho nên cũng có chút lo lắng cho mọi người.
Khi nghe nói đến việc đó, Phong Vũ cũng có chút kinh ngạc, không ngờ hai bên lại xảy ra tranh chấp như vậy. Đứng ở góc độ cá nhân mà nói, tất nhiên nàng sẽ giúp đỡ Hoa Dĩ Mạt nhiều hơn, cho nên nàng mới không đi qua an ủi người của Nguyễn gia. Phong Vũ tin cha nàng sẽ xử lý tốt hết thảy những chuyện này, huống chi nhờ vào sự kiện kia mà nàng mới biết cha mình không hề làm khó Hoa Dĩ Mạt, điều này làm cho nàng yên tâm rất nhiều.
A Nô là người chải đầu rửa mặt xong đầu tiên, vừa đi ra thì ngẩng đầu lên liền gặp Phong Vũ đứng trong viện mỉm cười với mình, nàng liền đáp lại bằng một nụ cười thật rạng rỡ, giọng lảnh lót tiếp đón: "Buổi sáng tốt lành.".
"Buổi sáng tốt lành, A Nô cô nương.". Phong Vũ gật gật đầu, ý cười ôn nhu hàm chứa bên môi.
Tâm trạng A Nô cũng không tệ, chân nhảy nhót đi tới cạnh Phong Vũ, nhìn hai cánh cửa đóng chặt như trước, lẩm bẩm: "Chủ nhân và Tô cô nương vẫn chưa đi ra nữa.".
Tiếng nói vừa dứt, hai cánh cửa một trước một sau mở ra.
Hoa Dĩ Mạt theo bản năng nghiêng đầu nhìn căn phòng cách vách, Tô Trần Nhi mở cửa phòng đi ra từng bước, vừa lúc nhìn vào ánh mắt sáng ngời của đối phương.
Hành động của Tô Trần Nhi giống như chưa hề phát sinh chuyện gì, hướng Hoa Dĩ Mạt gật gật chào hỏi. Thật ra Hoa Dĩ Mạt có chút chột dạ, tầm mắt dừng trên dấu răng hiện ra trên cổ Tô Trần Nhi, tối hôm qua một đêm náo loạn bỗng nhiên thành như không có chuyện gì, khóe môi cũng có một chút độ cong: "Buổi sáng tốt lành, Trần Nhi.".
"Chủ nhân, Tô cô nương, mau tới đây.". A Nô nhìn thấy hai người đi ra, vội vàng hướng các nàng ngoắc tay.
Lúc này Hoa Dĩ Mạt và Tô Trần Nhi mới đi tới bên cạnh Phong Vũ cùng A Nô.
Tầm mắt Phong Vũ rất nhanh rơi vào trên cổ Tô Trần Nhi, đáy mắt cực nhanh hiện lên một tia kinh ngạc. Nàng liếc liếc mắt Hoa Dĩ Mạt, nhìn thấy đối phương một bộ thản nhiên không hề quan tâm, có chút không giống như tối hôm qua vừa cùng người khác tranh chấp.
"A, Tô cô nương! Điểm hồng hồng trên cổ ngươi là cái gì vậy?". Bỗng nhiên A Nô kêu lên, không dám tin, chỉ vào dấu răng hồng nhạt trên cổ Tô Trần Nhi.2
Tô Trần Nhi nghe được lời của A Nô, lấy tay sờ sờ cổ, vuốt mái tóc đến phía trước, nhẹ nhàng che đi dấu răng nhàn nhạt kia, thản nhiên nói: "Tối hôm qua bị muỗi cắn.".40
"Muỗi? Không phải đã vào thu từ lâu rồi sao? Tại sao lại......". A Nô đang nói, cảm giác bên cạnh có một tầm mắt lạnh lùng đang chiếu tới, khóe mắt liếc qua chủ nhân đang dùng ánh mắt như cười như không nhìn mình, nhất thời im miệng.1
"A Nô, ngươi đói rồi đúng không?". Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng hỏi.2
A Nô chỉ cảm thấy cả người run lên, không ngừng gật đầu liên tục.
"Đói, thì không nên mở miệng, chừa chút hơi sức đi.". Hoa Dĩ Mạt tiếp tục nói.
Trong lòng A Nô nghi ngờ, không hiểu vì sao chủ nhân không cho nàng hỏi về vấn đề con muỗi kia nữa, nhưng mà nhìn bộ dạng của nhân...... Vẫn là quên đi, lỡ như bị phạt không cho ăn sáng, sợ là mất nhiều hơn được. Nhưng mà......tầm mắt A Nô lại dừng trên người Tô Trần Nhi.1
Vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.
Tuy nói chỉ là một bữa điểm tâm sáng, nhưng cũng vô cùng phong phú.
Tâm trạng A Nô lúc này chỉ đặt trên mấy món ăn, tối hôm qua vừa cảm giác bụng nặng nề, tỉnh lại thì liền đói. Mới vừa ngồi xuống, thì cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.
"A Nô cô nương, đồ ăn có vừa miệng không?". Phong Vũ mỉm cười hỏi.1
"Ngon, so với Vinh Tuyết Cung thì ngon hơn nhiều.". A Nô vừa lòng nói.
Phong Vũ cười cười, quay đầu hướng Hoa Dĩ Mạt nói: "Đợi lát nữa dùng xong bữa ta phải đi chuẩn bị chút chuyện ngày mai, nếu Tiểu Mạt cảm thấy nhàm chán, có thể tùy tiện đi dạo. Ta nhớ rõ Tiểu Mạt ngươi rất thích một mình chạy ra sau núi, đã qua sáu năm, phong cảnh cũng vẫn như trước, không tệ. Tiểu Mạt còn nhớ rõ đường không? Có thể mang Tô cô nương và A Nô cô nương đi tham quan.".
"Được.". Hoa Dĩ Mạt gật đầu, xem như đồng ý .
"Chuyện tối hôm qua, ta đã nghe nói.". Phong Vũ bỗng nhiên nhắc tới chuyện của Nguyễn Quân Viêm, làm Hoa Dĩ Mạt liền ngẩng đầu lên.
Thần sắc Phong Vũ có chút lo lắng, tiếp tục nói: "Trên giang hồ, phủ Nguyễn gia coi như cũng có chổ đứng, ta biết Tiểu Mạt từ trước đến nay vẫn không thích người giang hồ. Nhưng mà dù sao việc này cũng rất khó giải quyết. Tính tình Nguyễn Quân Viêm ôn hòa, làm người trượng nghĩa, cũng không đáng lo. Sợ là Nguyễn Thiên Ưng không chịu dừng tay. Gừng càng già càng cay, Nguyễn Thiên Ưng có thể làm cho phủ Nguyễn gia lớn mạnh, có hơn một ngàn đệ tử như hôm nay, quả là không thể xem thường. Huống chi tính tình Nguyễn Thiên Ưng rất nóng nảy, lại bao che khuyết điểm. Tiểu Mạt ngươi ở Phong Thu sơn trang thì không sao, ta sợ là ra khỏi sơn trang, sẽ gặp phải sự chống đối của hắn. Hơn nữa......". Phong Vũ nhìn Tô Trần Nhi đang trầm mặc, "Ngày xưa, chuyện của Tô đại hiệp, hôm nay là chuyện của Tô cô nương, Nguyễn Gia nợ ân tình Tô gia quá nặng, những chuyện này sớm đã truyền khắp giang hồ, đối với thanh danh của Nguyễn gia cực kỳ bất lợi, ta lo là Nguyễn Thiên Ưng sẽ không chịu để yên.".
"Vậy thì cứ để cho bọn họ nợ tiếp tục đi.". Hoa Dĩ Mạt khinh thường cười cười, "Không để yên sao? Vậy thì cứ để hắn tới.".
Phong Vũ nghe Hoa Dĩ Mạt nói như vậy, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Tiểu Mạt, như vậy không phải chuyện tốt.".
"Để ta tới nói chuyện với bọn họ.". Tô Trần Nhi bỗng nhiên mở miệng, "Bây giờ ở Phong Thu sơn trang, mọi người sẽ bình an không gặp chuyện gì. Thừa dịp này, đem chuyện nói rõ ràng thì hơn.".
"Ta không đồng ý.". Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Tô Trần Nhi, có chút bá đạo cự tuyệt.
"Hoa Dĩ Mạt, chẳng lẽ ngươi cứ hy vọng vướng mắc này cứ tiếp tục mãi sao?". Tô Trần Nhi kiên nhẫn giải thích.
"Vậy cũng không phai. Ta biết, người của Nguyễn gia không đơn giản như vậy, nếu như bọn họ cố ý giữ ngươi lại, thì ngươi làm sao?".
"Tốt lắm, trước hết các ngươi đừng cãi nhau. Như vậy đi Tiểu Mạt, khi hôn sự ngày mai kết thúc, ngươi cứ ở lại đây mấy ngày. Ta sẽ nghĩ cách.". Phong Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Chuyến đi lần này, ta còn có việc phải làm, không thể dây dưa nữa.". Hoa Dĩ Mạt có chút lơ đễnh, "Ngươi cứ làm tân nương tử xinh đẹp của ngươi đi, lo nhiều như vậy không tốt cho thân thể. Chỉ một phủ Nguyễn gia không làm gì được ta đâu.".
Phong Vũ nghe vậy, định mở miệng khuyên, bỗng nhiên cổ họng ngứa ngáy, vội vàng lấy khăn che miệng ho khan.
Hoa Dĩ Mạt nhướng mày, mũi ngửi được một mùi máu nhàn nhạt, dừng một chút, giống như nghĩ tới chuyện gì, liền nhìn phía chiếc khăn trong tay Phong Vũ.
Phong Vũ ho xong, muốn đem khăn cất vào, Hoa Dĩ Mạt đã vươn tay đoạt lấy khăn trong tay nàng, cầm một góc lên nhìn.
Một vệt máu màu đỏ tươi trên khăn gấm màu xanh nhạt.
Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt vô cùng khó coi, liền cầm cổ tay Phong Vũ đặt lên trên bàn.
Phong Vũ khe khẽ thở dài, nhưng vẫn không né tránh.
Hoa Dĩ Mạt tinh tế bắt mạch, sắc mặt càng đông cứng.
Một lát sau, Hoa Dĩ Mạt mới thu tay về, nhìn vào Phong Vũ.
"Khi nào thì bị như vậy?".
"Hai năm trước.". Phong Vũ vừa nói vừa kéo ống tay áo ngay ngắn lại.
"Tại sao không nói cho ta biết?". Hoa Dĩ Mạt nhíu mày nói.
"Ta vốn không muốn cho bất kỳ ai biết, không ngờ vẫn bị ngươi phát hiện.". Phong Vũ thở dài nói: "Bởi vì ta bệnh nên cha mới cố ý đi tìm ngươi đến, ta không lay chuyển được ông ấy, cho nên mới không ngăn cản. Kỳ thật cha không biết, ta đã sớm nhìn rõ tình huống của mình. Nhưng mà......". Phong Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt, thần sắc chân thật nói: "Tiểu Mạt, ta muốn được mọi người chúc phúc, mà không phải bị ngăn cản.".
"Ngươi có biết, ngươi không nên thành thân?". Hoa Dĩ Mạt nhíu mày, khuôn mặt có chút phức tạp.
Phong Vũ trấn an hướng Hoa Dĩ Mạt cười cười: "Ta biết. Hai năm trước...... thân thể ta yếu đi rất nhiều, cha đã tìm rất nhiều đại phu, nhưng đều hết cách. Cho đến một năm trước, ta gặp được một thầy tướng số ở Lâm Thạch Thành, hắn nói với ta. Hắn nói ...... vợ quá cố của hắn cũng bệnh như ta. Khi đó ta mới biết được có chút chuyện đối với bản thân là một điều xa xỉ. Nhưng mà, không đành lòng buông tay thôi.". Dừng một chút, Phong Vũ có chút phiền muộn nói, "Năm đó, có lẽ mẹ cũng luyến tiếc, mới dứt khoát gả cho cha ta, sau đó...... Gian khổ sinh hạ ta, bản thân liền qua đời..".
"Vậy...... Cha ngươi không biết sao?". Hoa Dĩ Mạt nghe vậy liền hỏi.
Phong Vũ lắc lắc đầu: "Nếu như cha biết, sẽ không đồng ý cho ta thành thân với Lăng Già. Hơn nữa, chuyện của mẹ...... làm ông ấy cũng tự trách.".
"Ngươi không thể gả.". Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt ngưng trọng, lời nói cứng rắng,"Ta cũng không đồng ý để ngươi thành thân.".
"Tiểu Mạt.". Thần sắc Phong Vũ ôn nhu, ánh mắt lại kiên định, "Ta biết ngươi muốn tốt cho ta, thân thể của ta, cũng không thích hợp lập gia đình sinh con. Nhưng mà ngươi cũng biết, ta sống cũng không được bao lâu nữa, ta không muốn...... nuối tiếc chuyện gì hết. Nếu như ta sớm biết như vậy, ta hứa sẽ không nảy sinh tình cảm, làm lòng dạ vô cùng phiền não. Nhưng mà vận mệnh đã an bài ta quen biết Lăng Già rồi yêu nhau, ta cũng chỉ có thể làm theo tình cảm của mình. Nay...... Buông tay đã quá trễ, quá khó khăn.".
Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, nhất thời trầm mặc không nói.
"Tiểu Mạt, ta hy vọng ngươi có thể giữ bí mật. Nếu như...... Cha tìm ngươi chữa bệnh cho ta, thì cứ tùy ý kê chút thuốc bổ là được, không cần nói ra sự thật với ông ấy." Phong Vũ nhẹ nhàng nói.
Hoa Dĩ Mạt nhìn Phong Vũ, gương mặt bình tĩnh đột nhiên hỏi: "Ngươi sẽ có con sao?".
Ánh mắt Phong Vũ hơi sáng lên, dừng một chút, sau đó gật đầu: "Ta cũng không nghĩ sẽ giấu ngươi. Ta biết nếu mình mang thai sẽ rất mạo hiểm, nhưng mà để lại một đứa nhỏ, cũng coi như ta để lại một nỗi nhớ cho hắn.".
"Ngươi! Ngươi cần gì phải tự làm khó mình như vậy!". Hoa Dĩ Mạt vỗ bàn, nhanh chóng đứng lên, sắc mặt trầm trọng bỏ lại một câu, sau đó liền ra ngoài.
A Nô đang gắp cọng rau, không ngờ cái bàn bỗng nhiên chấn động, làm nàng giật mình để rơi đồ ăn xuống bàn. A Nô ngẩng đầu, không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, mờ mịt nhìn mọi người.9
Phong Vũ thở dài, nhìn phía Tô Trần Nhi: "Tô cô nương, nói ra chuyện này, cũng có chúc bất đắc dĩ. Mong rằng Tô cô nương giúp ta giữ bí mật.".
"Được.". Tô Trần Nhi gật đầu.
"Thật ra...... Tiểu Mạt là đứa nhỏ tốt bụng.". Bỗng nhiên Phong Vũ nói, "Ta không biết nàng đã xảy ra chuyện gì. Sáu năm trước gặp được nàng, nàng chỉ là một tiểu hài tử, cả người đẫm máu nằm trên đường, vết thương cũ mới khắp cả người, nhìn thấy liền làm cho người ta đau lòng. Bây giờ nàng như vậy, cũng không phải thật sự là người xấu xa. Tô cô nương ở bên cạnh Tiểu Mạt, nếu như có khó khăn, chỉ hy vọng cô nương có thể thông cảm nhiều một chút.".
Tô Trần Nhi gật gật đầu, vẫn chưa nói chuyện, bộ dạng đăm chiêu.
"Chủ nhân làm sao vậy, tại sao đột nhiên lại chạy ra ngoài?". A Nô thấy hai người nói xong, mình nghe cũng không hiểu gì hết, nhịn không được liền mở miệng hỏi.
"A Nô cô nương không cần lo lắng.". Phong Vũ trấn an, nhíu nhíu mày, thần sắc có chút bất đắc dĩ, trù trừ nói: "Tiểu Mạt bên kia......".
Lới Phong Vũ lời còn chưa dứt, Tô Trần Nhi đã buông chiếc đũa trong tay, đứng lên, thản nhiên nói: "Các ngươi dùng bữa trước đi, ta đi xem nàng một chút.".
"Vậy, làm phiền Tô cô nương.". Phong Vũ cảm kích hướng Tô Trần Nhi mỉm cười.
---
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Trần Trần muốn đi khuyên 'Người Không Được Tự Nhiên' ~~~
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận