Lâm Tiêu kéo Tống Đình Uy vào thang máy. Cửa đóng lại, không gian khép kín bên trong chỉ còn lại hai người.
Tống Đình Uy lớn mật nắm lấy cằm Lâm Tiêu, cúi đầu xuống hôn.
“...” Đầu óc Lâm Tiểu trống rỗng chừng ba giấy rồi mới lấy sức đẩy anh ta ra: “Anh làm gì vậy?”
Khóe miệng Tống Đình Uy nhếch lên, cười nói: “Ba mẹ anh quả nhiên không nhìn lầm, thì ra vị hôn thê của anh là kẻ thấu hiểu lòng người đến vậy.”
Lâm Tiêu hít sâu hai cái thật mạnh, nuốt hết chua xót và uất ức vào trong. Cô thản nhiên nói: “Cũng gần như vậy, anh đừng có quá đáng”
Trong lòng Tổng Đình Uy hiểu rõ, ôm cô nói: “Được rồi, Tống phu nhân”
Cứ nghĩ rằng chuyện đến đây sẽ kết thúc, tuy Lâm Thiển tức giận bất bình, nhưng cũng nói không lại Lâm Tiêu một lòng một dạ quyết tâm gả vào nhà họ Tống.
Lâm Thiển gọi điện thoại nhiều lần cho Lâm Tiêu, có ý thuyết phục cô ấy, nhưng đều bị Lâm Tiêu từ chối.
Lâm Thiển thấy vậy thì cũng đành thôi.
Cho đến khi... tin tức “Thái tử của Quốc tế Lam Thành tằng tịu với bạn thân của vị hôn thể ngay trong đêm đính hôn” đứng đầu bảng hot search.
Đúng là xã hội bây giờ không có gì là bí mật.
Tổng Đình Uy đứng đầu bảng hot search cho nên chỉ cần liên quan một chút tới anh ta đều lên hot search hết. Theo thứ tự sắp xếp từ trên xuống dưới là Lâm Tiêu, Dự Hoan, Lâm Thiển và ba đứa con trai của nhà họ Cố.
Bởi vì là quân nhân cho nên tin tức về anh nhanh chóng được bưng bít, nhưng Cố Đông Quân và Cố Nam Hách thì lại không được như thế. Cố Nam Hách vừa nổi tiếng lại vừa là người thừa kế tập đoàn, thậm chí còn vượt mặt Tổng Đình Uy mà xếp đầu bảng.
Thật là nằm không cũng trúng đạn.
Chịu ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là Quốc tế Lam Thành. Giá cổ phiếu của Quốc Tế Lam Thành vốn luôn ổn định mà nay rớt xuống 5%, tập đoàn Lâm thị cũng bị ảnh hưởng theo.
Mà nhà họ Dư chỉ là công ty nhỏ cho nên chút gièm pha đó không gây ra sóng gió gì lớn. Tóm lại có ảnh hưởng cũng không thể lớn bằng Quốc tế Lam Thành.
Lâm Thiển lướt Weibo một vòng thì nhìn thấy những cái tên quen thuộc trên bảng hot search.
Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Lâm Du.
“Alo, tình huống trong nhà chị thế nào rồi?”
“Người nhà họ Tống tới tận cửa nhận lỗi, vẫn đang nói chuyện. Chị bị mẹ bắt về phòng rồi.”
“Có từ hôn không?”
“Chuyện lớn như vậy, chắc chắn là từ”
Lâm Thiển nghĩ tới thái độ trước đây của Lâm Tiểu nên không yên tâm, dứt khoát nói: “Giờ em lập tức qua đó”
không ở đây. Cô vội vội vàng vàng thay bộ đồ rồi thông báo cho quản gia Niên, gọi Trương Khai, rồi chạy thẳng đến nhà họ Lâm.
Trên đường đi, Lâm Thiển kể với Lâm Du chuyện cô bắt gặp Tổng Đình Uy và Dư Hoan ở khách sạn hai ngày trước, khiến cô ấy tức nghẹn.
“Cho nên chị mau mau ra ngoài xem tình hình một chút, lỡ như Lâm Tiểu thỏa hiệp thì chị đứng ra mà khuyên nhủ.”
“Được rồi, chị ra ngoài đây?
“Ừ, em sẽ tới ngay”
Trương Khai lái xe vừa cẩn thận lại vừa nhanh, chỉ trong chốc lát đã tới nhà họ Lâm.
Bên trong đại sảnh, ba mẹ Tống và Lâm Bồi, Chu Mạn Ngọc ngồi đối diện nhau. Lâm Tiêu ngồi đơn độc một mình trên sofa, Tống Đình Uy thì đứng.
Ngoài ra còn một trưởng bối ngồi một mình trên sofa. Đó là người chủ hôn của bọn họ, từng có mặt trong buổi tiệc đính hôn.
“Ông Lâm à, tôi thật sự rất xấu hổ. Đình Uy có thể lấy một người vợ hiền lành và ba mẹ vợ khoan dung như hai người thì đúng là phúc đức tám đời rồi”
Lúc Lâm Thiển đi vào chợt nghe được một câu như vậy. “Sao cô lại tới đây?” Chu Mạn Ngọc nhìn Lâm Thiển, mặt tỏ vẻ không vui.
Lúc này, Lâm Du ở trên lầu hai kịp thời hô lớn: “Em ấy tới tìm con. Tiểu Thiển, mau lên đây
Lâm Thiển nhìn thấy Lâm Du nháy mắt ra hiệu, lại nhìn qua bộ dạng thanh cao của Lâm Tiểu giống như đang nói “Em đừng có xen vào chuyện của người khác”. Cô lại nhìn tiếp qua bác trai bác gái, thái độ hệt như đang sợ cô phá hỏng chuyện.
Cô biết kết cục đã định rồi.
Vẫn là nói đúng, không chừng gả cho Tổng Đình Uy chính là mong ước của Lâm Tiêu. Cố cần gì tự cho mình đúng mà đi phá hủy mong ước của người ta.
Nghĩ xong, cô chào hỏi những người đang ngồi rồi bước lên lầu hai.
Ba Tổng cười hì hì, nói: “Xem ra quan hệ của mọi người và phu nhân Cố cũng không tệ như người ngoài đồn đại”
Lâm Bồi: “Ôi, vài lời đồn đại bên ngoài sao có thể là cho thật được? Thông gia à, mọi người yên tâm, qua vài ngày là hết thôi, chúng tôi đã quen rồi.”
Chu Mạn Ngọc: “Đúng đó, Tiểu Thiển do tôi và Lâm Bồi nuôi lớn, Lâm Húc và Lâm Bồi là anh em tình thâm. Người bên ngoài không hiểu, muốn gây xích mích quan hệ giữ chúng tôi. Thật may là nhà họ Lâm đoàn kết một lòng, không để cho những kẻ rắp tâm được như ý”
Ba Tống gật đầu vừa lòng: “Vậy tốt, vậy tốt”
Mặc dù nhà họ Lâm không lớn, nhưng lại đồng thời có chỗ dựa vững chắc là nhà họ Cố và nhà họ Dung. Điều này vô cùng có lợi cho sự phát triển của nhà họ Tống sau này, phải mau chóng kết hôn kẻo đêm dài lắm mộng.
Lâm Thiển đi thẳng vào phòng, hỏi: “Sao lại thế này?”
Lâm Du: “Nhà họ Tống sang đây nhận lỗi, còn nói mau chóng tiến hành hôn lễ. Vốn dự định hôn lễ vào sang năm, nay dời lại quốc khánh. Ba mẹ chị đồng ý rồi”
“...” Kết quả như vậy, Lâm Thiển cũng phải chịu thua.
Lâm Du còn nói: “Lâm Tiêu thật sự yêu tên đàn ông cặn bã này sao? Đã tới như vậy rồi mà còn muốn gả?”
Lâm Thiển lại lắc đầu: “Không, chị Lâm Tiêu vốn không yêu anh ta. Yêu một người thì sao có thể nhịn được chuyện anh ta lăng nhăng?”
“Em nói đúng. Mặc dù chị yêu đơn phương nhưng chỉ cần nghĩ sau này Cố Đông Quân nắm tay người khác thôi là chị đã khó chịu gần chết rồi, huống chi là vị hôn phu lăng nhăng ở ngoài. Thế mà Lâm Tiêu còn muốn gả cho anh ta, đúng là điên rồi.”
Hai ngày nay, Lâm Thiển ở nhà đã suy nghĩ rất nhiều. Kết hợp với sự khuyên bảo của và thái độ của Lâm Tiều, cô đã nghĩ thấu đáo: “Ai có chí nấy, nếu chúng ta giúp chị ấy chọn con đường này, về sau nếu chị ấy sống không tốt thì sẽ oán trách chúng ta. Nhưng nếu là chính bản thân chị ấy tự chọn, thì chỉ có thể tự trách mình thôi.”
Một lúc lâu sau, dưới lầu truyền đến tiếng tiễn khách, sau đó là tiếng xe chạy đi.
Người nhà họ Tống đi rồi.
Lâm Thiển và Lâm Du vừa tính bước xuống lầu thì cửa đột nhiên được mở ra từ phía ngoài.
Lâm Tiêu đang đỏ mắt đứng ở cửa.
“Chị Lâm Tiêu...”
“Lâm Thiển cố câm miệng, đừng có gọi tôi!”. Lâm Tiêu giận tím mặt, chỉ vào Lâm Thiển chất vấn: “Có phải cô tiết lộ tin tức hay không? Không phải tôi đã nói cô đừng có quản hay sao, tại cô bị điếc à? Cô chính là không muốn tối gả sang hơn cô chứ gì?”
“...” Chuyện gì đây? Lâm Thiển phủ nhận tại chỗ: “Chắc chắn không phải em nói! Hôm nay em lướt Weibo thì mới biết thôi”
Đương nhiên Lâm Tiêu không tin: “Trừ cô ra thì còn ai vào đây?”
“Em làm sao biết chứ?”
Lâm Du nói đỡ: “Nhìn góc độ video rõ ràng là bọn chó săn chụp lén. Ngày hôm đó nhiều phóng viên giải trí tới như vậy, không chừng họ đi lòng vòng một hồi rồi quay trở lại”
Lâm Tiêu đã xem qua video. Cô ta chân trước bỏ đi thì chân sau Tống Đình Uy đã xáp lại gần dụ dỗ Dư Hoan. Mà ả để tiện Dư Hoan thì ai đến cũng không từ chối.
Hơn nữa, vì tranh công nên bọn chó săn đã nhận việc nằm vùng chụp lén này là “công trạng” của bọn họ.
Nhưng thật sự Lâm Tiêu không còn chỗ để trút giận, cho nên vẫn cảnh cáo: “Nếu như phá hỏng chuyện hôn sự của tôi thì ai cũng không xong đầu, nghe rõ chưa Có phu nhân?”
Lâm Thiển thở dài, nghiêm túc đáp lại: “Chị yên tâm, chị đã muốn chết thì em sẽ không cản đầu”
Cô ra về mà trong lòng không vui.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận