Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Quyền Môn Hôn Sủng (Dịch)
  4. Chương 207: Tôi và dương liễu nhi không tái hợp

Quyền Môn Hôn Sủng (Dịch)

  • 331 lượt xem
  • 1479 chữ
  • 2020-11-14 15:38:15

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tình cảm mập mờ giữa Cố Đông Quân và Lâm Du như có như không. Có lẽ bản thân bọn họ vẫn còn chưa nhận ra, nhưng người ngoài lại thấy rất rõ ràng.

 

Phan Khả Vận không dám nghĩ đến phương diện kia.

 

Phan Tuệ thì càng không để ý. Chỉ có Dương Liễu Nhi, cô ta lại xác định lần nữa sự thật Cố Đông Quân đã không còn yêu cô ta. Phan Tuệ chuyển đề tài: “Các cháu ăn nho đi, rửa sạch lắm đấy, đến đây nào Lâm Du.” “Cảm ơn bác gái, thật sự không cần đâu ạ! Cháu đến chỉ muốn xác nhận thương thể của thầy Cố thôi. Nếu anh ấy không có gì đáng ngại thì cháu đi đấy ạ.”

 

Phan Tuệ không giữ cô lại, cười nói: “Được, vậy cháu đi thong thả.”

 

Cố Đông Quân vội nói, “Để lại số điện thoại của em đi, có việc sẽ liên lạc.” Lâm Du sững người, bỗng nở nụ cười gian xảo sau lưng anh, rồi hơi quay đầu, nghịch ngợm nói: “Đây là thủ đoạn xin số thịnh hành hiện giờ sao?” Lúc trước, Cố Đông Quân cũng đã từng nói như thế khi từ chối cô.

 

Cố Đông Quân: “...” Nhìn vẻ mặt quá bất ngờ của anh, Lâm Du cười nói: “Ha ha ha ha, đùa thôi, em đi đây, hẹn gặp lại.”

 

“Đúng thế, vậy em có cho không?” “Sau khi xin số thì sao?” Cố Đông Quân trông như cười mà không phải cười, như giận mà không phải giận. “Cùng chung chí hướng mới có thể làm bạn, chúng ta hẳn là không có chủ đề chung rồi, cho nên sẽ không cho số đâu.” Lâm Du kiêu ngạo, hất cao cằm, “Đi đây, bái bai.” Cố Đông Quân ăn quả đắng nhưng tâm trạng lại rất tốt, lúc thở dài cũng cười. Trí nhớ tốt lắm cô nhóc! Nhớ kĩ những lời của anh như thế. Còn ba người Phan Tuệ, Phan Khả Vân và Dương Liễu Nhi nghe xong đều sửng sốt một lúc. Sau khi Lâm Du rời đi, Phan Khả Vận mới nhỏ giọng lầm bầm, “Hừ, đúng là một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên, là Lâm Thiên đắc đạo chứ không phải cô ta, cô ta vênh váo cái gì chứ?”

 

Phan Khả Vận kéo tay áo Dương Liễu Nhi, nghiêm túc nhắc nhở: “Chị Liễu Nhi, chị phải giữ chặt anh Đông Quân đấy, con gái nhà họ Lâm có rất nhiều quái chiều. Lâm Thiên có thể lấy được Cố Thành Kiêu thì Lâm Du cũng có thể...”

 

Dương Liễu Nhi không vui trừng cô ta, không cho phép cô ta nói thêm gì nữa.

 

Phan Khả Vận biết mình lỡ lời, vội vả miệng, “Miệng thối, em đang nói bậy nói ba cái gì thế này? Xấu không linh, tốt mới linh, anh Đông Quân và chị Liễu Nhi nhất định sẽ kết hôn.” Cố Đông Quân nghe thấy thì trịnh trọng nói: “Anh không biết sao hai em lại hiểu lầm như thế, muốn anh phải nói chuyện này mấy lần nữa đây?”

 

Phan Khả Vận sợ đến rùng mình, “Sao... Sao vậy? Em nói sai chỗ nào à?”

 

Cố Đông Quân không thèm nghe cô em họ giải thích mà nhìn mẹ mình, nói: “Mẹ, con và Dương Liễu Nhi đã chia tay từ mấy năm trước rồi. Con không có ý định hàn gắn, mẹ không cần phải quan tâm chuyện hôn nhân đại sự của con. Lòng con đã quyết, con lặp lại lần cuối, con và Dương Liễu Nhi sẽ không tái hợp, càng sẽ không kết hôn, ba người đừng có làm bừa làm càn mà cuối cùng khiến mọi người đều xấu hổ”

 

Phan Tuệ: “...”

 

Phan Khả Vận: “...” Và Dương Liễu Nhi: “...”

 

Phan Tuệ hiểu rõ con mình hơn ai hết. Đằng sau tính tình ôn hòa là tính cách mạnh mẽ. Anh không nhất định sẽ nói ra chuyện không tán thành ngay lần đầu, nhưng nếu anh đã nói ra thì đó chính là chuyện chắc chắn.

 

Phan Tuệ bất ngờ, cũng có mất mát. Dương Liễu Nhi rất khó chịu trong lòng. Cô ta luôn cho rằng chỉ cần mình thật lòng thì chắc chắn anh sẽ quay lại. Trước đây anh sẽ bao dung tất cả cho cô ta. Nhưng bây giờ, cảnh còn người mất, tình yêu năm đó đã sớm thay đổi hoàn toàn. Vậy thì cô ta còn ở lại đây làm gì?

 

“Xin lỗi, em còn có việc, đi trước đây.” Mắt Dương Liễu Nhi đỏ lên, cầm lấy túi xách bỏ đi. “Ấy ấy ấy...” Phan Khả Vận nhìn anh họ, rồi lại nhìn Phan Tuệ, “Cháu đi xem chị ấy một chút... chị Liễu Nhi, chờ em với...”

 

 

 

Hai người rời đi, cuối cùng phòng bệnh cũng yên tĩnh lại. Không ai hiểu con bằng mẹ, Phan Tuệ đi đến bên giường, hỏi: “Con trai, con không chấp nhận Liễu Nhi nữa là vì con bé Lâm Du kia phải không?” Cố Đông Quân thoáng sửng sốt. Thật sao? Có lẽ vậy, anh cũng không rõ.

 

“Mẹ, con và Liễu Nhi đã không thể nào nữa, không liên quan đến người khác.”

 

“Thật không?” “Thật mà, con nói dối mẹ làm gì? Lâm Du là chị họ của Lâm Thiển, con đã từng gặp cô ấy mấy lần, không thân lắm đâu. Chẳng qua lần này bọn con mới đi dạy chung mấy ngày.” Phan Tuệ mỉm cười, “Con lừa được người khác, lừa được mình, nhưng không lừa được mẹ đâu.” Phan Tuệ bóc một trái nho nhét vào miệng con trai, nói tiếp: “Mẹ nhìn ra được con bé Lâm Du kia thích con. Còn một người kín đáo ít nói chuyện như con có lẽ vẫn chưa nhận ra mình cũng thích người ta đúng không?” Cố Đông Quân luôn điềm tĩnh nho nhã ấy vậy mà thoáng chốc đỏ mặt, nhai quả nho chua chua ngọt ngọt trong miệng mà suýt chút bị sặc.

 

“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ...”

 

Phan Tuệ sắp cười chết, vội đỡ con trai dậy, còn đập lưng cho anh như lúc còn nhỏ.

 

“Con nhìn con kìa, bị mẹ nói trúng tim đen rồi phải không? Đã sắp ba mươi rồi còn thẹn thùng gì nữa?”

 

Cố Đông Quân ho một tràng, cuối cùng thở ra, “Mẹ, mẹ... mẹ lại làm bùa nữa rồi.” “Ha ha ha ha, được rồi được rồi, mẹ không cười con nữa. Tóm lại, con tự hiểu rõ chuyện hôn nhân đại sự của

 

mình là được rồi.” “Mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi, con và Lâm Du vẫn chưa có gì. Bây giờ nhắc đến hôn nhân đại sự có phải sớm quá hay không?” Phan Tuệ lại không nhịn được cười, “Mẹ có nói con và Lâm Du đầu, chưa đánh đã khai rồi à?”

 

“...” Cố Đông Quân im lặng, “Không ăn nữa, mẹ ăn đi, con buồn ngủ rồi.” Nói xong, anh lập tức nằm xuống nhắm mắt lại.

 

Phan Tuệ lắc đầu cười, không ai ăn nho thì bà ăn vậy. Nho này vừa to vừa ngọt, không ăn thì phí lắm.

 

*****

 

Dương Liễu Nhi vừa ra tới cổng bệnh viện thì đã bị một đám phóng viên núp lùm vây quanh. Cô ta là minh tinh hot nhất hiện giờ, đi đến đâu cũng có người theo dõi và chụp lén.

 

Phan Khả Vận đi ra cùng với Dương Liễu Nhi, thấy thế thì lập tức vén tóc, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng đấy.

 

Điều kiện của cô ta cũng không thua kém chị họ mình. Cô ta được lên hình, lỡ như được người săn tìm ngôi sao phát hiện thì sao? Lỡ như cô ta được đạo diễn nào đó chọn trúng thì sao?

 

Cô ta phải thường xuyên chuẩn bị sẵn sàng để luôn nắm chắc cơ hội. Nhưng phóng viên hoàn toàn không thèm để ý đến cô ta mà chen đến trước mặt Dương Liễu Nhi, chỉ muốn Phan Khả Vận biến mất. “Nhường chút đi thưa cô, đừng cản trở ống kính được không?”

 

Phan Khả Vận: “...” Dương Liễu Nhi cúi đầu lôi kéo Phan Khả Vận, nói khẽ: “Chúng ta đi mau!”

 

Phan Khả Vân vừa đi vừa nói lại với phóng viên, “Chúng tôi không nhận phỏng vấn, mấy người nhường đường được không?”

 

Phóng viên mặc kệ cô ta, vượt qua cô ta, nhào thẳng đến chỗ Dương Liễu Nhi đặt câu hỏi: “Liễu Nhi, sao cô lại khóc, là sức khỏe của cô có vấn đề sao?” Dương Liễu Nhi cúi đầu từ đầu đến cuối, kéo Phan Khả Vân bước nhanh về phía trước. Phan Khả Vận dữ dằn nói, “Làm gì có! Chúng tôi rất khỏe, tới đây để thăm bệnh thôi.” “Vậy sao lại khóc, là người nhà hay bạn bè bị bệnh? Là bạn trai hả?” Phan Khả Vận: “Không phải không phải không phải, ôi mấy phóng viên này buồn cười ghê, vào bệnh viện nhất định phải cười sao? Ai mà chẳng có chuyện buồn, không cho phép người ta khóc nữa à?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top