Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Quyền Môn Hôn Sủng (Dịch)
  4. Chương 273: Làm chuyện đàng hoàng

Quyền Môn Hôn Sủng (Dịch)

  • 363 lượt xem
  • 1453 chữ
  • 2020-11-14 16:03:04

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trong đêm khuya, một người đẹp gợi cảm bốc lửa bị Tổng Đình Uy đuổi xuống giữa đường.

 

Người đẹp không cam tâm, van xin: “Đình Uy, Đình Uy, em sai rồi! Anh đừng như thế mà!” Tống Đình Uy ở trong xe, vứt ra một tờ chi phiếu, rồi dùng ngón trỏ chỉ vào người phụ nữ, cảnh cáo kèm theo uy hiếp: “Cầm tiền rồi cút đi, tôi và cô chấm dứt!” Người phụ nữ xoay người nhặt chi phiếu trên mặt đất, rất biết điều nói: “Em hiểu rồi, cảm ơn anh.” Tổng Đình Uy lái xe nghênh ngang bỏ đi, không hề lưu luyến.

 

Người phụ nữ lấy điện thoại ra gọi cho bạn, oán giận: “Tống Đình Uy là tên vô lương tâm, anh ta mới đá tôi rồi. Nhưng dù sao cũng không chịu thiệt, anh ta có trả thù lao.”

 

“Đúng rồi, không biết anh ta bị sao nữa. Gần đây hẹn anh ta mà anh ta cũng không đi. Hôm nay khó có khi gặp mặt, vậy mà lại muốn đoạn tuyệt với tôi. Tôi mới sờ soạng có chút xíu mà đã phát cáu rồi.”

 

“Hôm qua anh ta cũng đá Thẩm Thi Thi, Đình Đường, Nhã Chi, tính thêm cả tôi thì giờ anh ta chẳng còn ai cả.”

 

“Ai biết, không chừng tính quay đầu thật đấy. Nghe nói anh ta lại đi tìm con nhỏ Lâm Tiêu bị bệnh thần kinh kia rồi. Vì một đứa thần kinh mà bỏ nguyên cả một khu rừng, không chừng anh ta cũng bị thần kinh luôn.”

 

Người phụ nữ nói liên hồi, cho đến khi chiếc taxi dừng lại thì mới lên xe.

 

Cố Thành Kiêu và Lâm Thiên đứng ở góc tối đều nghe thấy hết. Lâm Thiên hỏi: “Tổng Đình Uy quay đầu thật hả? Em không nghe lầm chứ?”

 

Đối với chuyện không liên quan đến mình, Cố Thành Kiêu chẳng có hứng thú. Anh chỉ quan tâm tới chuyện nhà họ Lâm thôi. Anh hỏi một câu: “Ở tập đoàn Lâm thị, ngoại trừ Lâm Bồi thì trong nhà còn ai quản lý chuyện công ty không?”

 

“Bác gái là cổ đông, trước đây Lâm Tiêu cũng có tham dự vào một chút nhưng chắc bây giờ không còn liên quan nữa. Lâm Du thì hoàn toàn không tham gia vào, sau này cũng không tính vào làm công ty.” Lâm Thiên khó hiểu hỏi: “Chuyện này có liên quan gì tới Tống Đình Uy?”

 

“Không có gì.”

 

“Xí, em còn tưởng anh có cao kiến gì chứ.”

 

Cố Thành Kiêu lắc đầu, anh không tiện để lộ chuyện vụ án, nhưng vì là chồng cô cho nên anh mới nhắc nhở một câu: “Sau này em và Lâm Du đừng để ý đến chuyện nhà họ Lâm nữa. Bọn họ muốn chết thì hai người cũng không cản được đâu.” Lâm Thiển thở dài thườn thượt: “Em biết rồi, cho dù bọn em muốn quản cũng không quản được. Bác trai và bác gái đều là kẻ ích kỷ, trước giờ chẳng xem bọn em là người một nhà, suốt ngày đề phòng này nọ. Thôi kệ, em thì không sao, nhưng người đau lòng nhất vẫn là Lâm Du...”

 

Cố Thành Kiêu xoa đầu cô, nói: “Trong lúc chỉ có hai chúng ta thì đừng nói chuyện của người khác được không?”

 

Lâm Thiển nở nụ cười kiều diễm. Dưới ánh trăng, đôi mắt xinh đẹp to tròn trong suốt của cô dường như chứa đựng cả biển sao mênh mông.

 

“Đi thôi, về nhà làm chuyện đàng hoàng.” “Hả? Chuyện đàng hoàng là chuyện gì?” Cố Thành Kiêu quay đầu nhìn cô, cười nhưng không nói. Chớp mắt Lâm Thiển đã hiểu: “Anh thật đáng ghét, đúng là Lang Vương háo sắc.” Hai người vừa đến nhà đã bị bà nội đuổi về phòng, cũng không cho phép Cố Thành Kiêu vào phòng sách. Bọn họ đành phải ngoan ngoãn trở về phòng mình bồi dưỡng tình cảm. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, không làm đại sự thì đúng là phụ lòng tốt của bà nội rồi.

 

Lâm Thiển nhớ kỹ lời dặn của bà nội. Cô tắm rửa xong thì đi đến chỗ tủ trong phòng tắm lấy đồ. Vừa mở tủ ra cô đã hoảng hồn hét lên: “Má ơi!”

 

“Sao vậy?” Cố Thành Kiêu ở bên ngoài hỏi.

 

 

 

Lâm Thiển vội vàng cầm lấy đồ, và thành một cục trên tay: “Phát hiện một con gián, em vừa giẫm chết rồi.” “Trong nhà có gián sao?” “Khụ khụ, thời tiết nóng bức, khó tránh khỏi chuyện này. Không sao đâu, anh làm chuyện của anh đi.” Thấy dường như Cố Thành Kiêu đã tin, Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm, im lặng mở tay ra. Gì đây, không ngờ bà nội lại chuẩn bị bộ nội y khêu gợi cho cô. Đúng là hết biết mà! Cái này mặc được không đó? Vải ren màu đen, chỉ có vài mảnh vải, đã vậy còn không kín nữa, chẳng thể che được cái gì. Lâm Thiên đứng trước gương, mất nửa ngày mới mặc được đúng cách. Cô kéo dây lưng lên vai, ngắm mình

 

mặc nội y. Hiệu quả này, đúng là sẽ khiến người ta trào máu dễ như chơi. Cố Thành Kiêu đứng bên ngoài gõ cửa: “Em tắm xong chưa?” “Xong rồi.” Lâm Thiển hốt hoảng, vội vã lấy tay che nội y: “Anh vào tắm đi, em ra ngoài sấy tóc.” Cố Thành Kiêu nở nụ cười đi vào, nhìn cô bằng ánh mắt mập mờ: “Đi ra ngoài làm gì, ở lại trong này đi.”

 

Lâm Thiển kiên quyết từ chối, chụp lấy máy sấy tóc rồi bỏ chạy.

 

Nhớ tới lần đại chiến bên trong nhà tắm lần trước, suốt ba ngày cô vẫn chưa thể đi đứng bình thường. Cô dứt khoát không ở chung với anh trong phòng tắm, đặc biệt là lúc đang tắm.

 

Cố Thành Kiêu tắm rửa rất nhanh. Tuy rằng chỉ tốn năm phút, nhưng anh vẫn cảm thấy quá trình dài đằng đẵng.

 

Anh quấn khăn tắm đi ra ngoài. Lâm Thiển còn đang sấy tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vô cùng mê người.

 

“Anh giúp em.” Anh thản nhiên cầm lấy máy sấy tóc trong tay cô, giúp cô sấy một cách thuần thục. Tóc cô đã dài quá vai, mái tóc mềm mại mượt mà khiến cô trở nên nữ tính hơn. So với dáng vẻ như con trai lúc trước thì cứ như hai người khác nhau.

 

Cố Thành Kiêu vuốt ve mái tóc dài của cô, hết sức tỉ mỉ: “Sao lỗ tai lại đỏ như vậy?”

 

“Đỏ thật sao? Chắc là do nóng.” Cô hơi chột dạ.

 

Cố Thành Kiêu không nói nhiều, lập tức sáp vào cắn một miếng. “Á! Anh là chó hả?” Lâm Thiển giận dỗi đánh anh. “Anh là sói, sói lợi hại hơn cho nhiều.” “... Tóc khô rồi, không sấy nữa.” Cô lập tức tránh thoát cực nhanh, chui tọt vào ổ chăn.

 

Thật ra, cô đang ngượng. Cố Thành Kiêu cố ý trêu chọc cô: “Lên giường sớm vậy sao, em đang ám chỉ anh nhanh lên một chút đúng không? Sao em lại gấp gáp như vậy?”

 

“Mặc kệ anh.” Lâm Thiển buồn bực nói vọng ra từ trong chăn. Cố Thành Kiêu thu dọn đồ đạc rồi tắt đèn. Lúc chui vào ổ chăn, anh vòng qua sống lưng, kéo cô lại gần, hỏi: “Có muốn anh hay không?” “Không muốn.”

 

“Thôi đi, giả vờ làm gì?” “Không muốn thật.” “Không muốn?” Cố Thành Kiêu ôm lưng cô, vùi miệng vào gáy cô, thổi một hơi: “Không muốn thật sao?” “Ai da, ngứa chết mất.” Cô càng vùng vẫy, Cố Thành Kiêu càng siết chặt. Bỗng nhiên, cằm anh ma sát vào một vật thể lạ, có cảm giác không phải áo tắm, cũng không phải da thịt cô.

 

“Em mặc nội y làm gì? Không phải cũng sẽ bị anh cởi ra sao?” Lâm Thiển ngượng ngùng vô cùng. Tuy rằng lời nói phát ra từ miệng của Cố Thành Kiêu như thế nhưng lại khiến cô thẹn thùng chết đi được!

 

Trong bóng đêm, ở trong ổ chăn, tay Cố Thành Kiêu không để yên. Anh dễ dàng luồn tay vào trong áo choàng tắm của cô.

 

Thế là, anh liền mò trúng bộ nội y kì lạ kia, “Đồ chơi gì vậy? Còn thô ráp nữa?”

 

“Không có.”

 

“Để anh bật đèn xem.”

 

“Không được bật!” Lâm Thiển hoảng hồn vội vàng bắt lấy tay anh ngăn lại. Cố Thành Kiêu không ngốc, cô lén lút như thế này chắc chắn có tật giật mình. Anh vung tay lên tất chăn, đồng thời vạch áo choàng tắm của cô ra. Ánh sáng mờ ảo nên nhìn không rõ, anh ôm ngang người cô, vác đến bệ cửa sổ. “Á, anh làm gì vậy?” Lâm Thiển hét lên một tiếng, không kịp cầm lấy chăn, cả áo choàng tắm cũng rơi mất.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top