Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Quyền Môn Hôn Sủng (Dịch)
  4. Chương 31: Thay đổi cách nhìn về cô

Quyền Môn Hôn Sủng (Dịch)

  • 373 lượt xem
  • 1325 chữ
  • 2020-11-13 15:10:49

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Gió thu thổi, lá ngô đồng vàng héo rơi xào xạc, Cố Thành Kiêu đứng lẻ loi bên đường, kéo cô gái Sở Mặc Phong che chở sang bên mình, thần sắc kiêu ngạo, ánh mắt thâm thúy. Anh như vị thần tối cao của vũ trụ, chúa tể thế giới, có bản lĩnh khống chế cả thiên hạ.

 

“Chú Hai...” Cố Thành Kiêu giơ tay ngắt lời Sở Mặc Phong. Anh thở dài bất đắc dĩ, buông lỏng bàn tay đang kéo cổ tay Lâm Thiển, chuyển sang eo cô.

 

Mà Lâm Thiển đã không còn bài xích sự gần gũi với anh nữa, tiện thể nắm lấy bàn tay to của anh, thân mật ôm nhau.

 

“Đây là...?” Sở Mặc Phong hết nhìn chú Hai đang ôm Lâm Thiển lại nhìn Lâm Thiển ngoan ngoãn nghe lời, không hiểu gì cả.

 

“Cô ấy là thím hai của cháu.” Giọng nói lạnh nhạt muôn thuở của Cố Thành Kiêu vang lên, Sở Mặc Phong không tin vào tai mình, á khẩu.

 

Nếu không phải chính tai nghe rõ từng chữ chú Hai nói, Sở Mặc Phong sẽ không thể nào tưởng tượng nổi mối quan hệ giữa bọn họ.

 

Cậu từ từ thức tỉnh, tuy đeo kính râm nhưng sự khiếp sợ và khó chịu vẫn in đầy trên mặt. Cậu bắt đầu tra hỏi.

 

“Chuyện xảy ra khi nào?”

 

“Khoảng một tháng”

 

“Cháu hỏi, khi nào hai người biết nhau?”

 

“Cũng gần một tháng”

 

“...” Mặt Sở Mặc Phong đau đớn méo xẹo, trong lòng Lâm Thiển rất khó chịu, là kiểu trái tim bị giày xéo không cách nào khống chế được, đau đến mức không thở nổi.

 

Cố Thành Kiêu quan tâm đến cảm xúc của hai người họ, lý trí nói cho anh biết không ai đúng ai sai, cho nên anh vẫn giữ vững vẻ mặt bình tĩnh như cũ.

 

“Do không muốn ảnh hưởng đến việc học của cô ấy, cho nên chúng ta đã không công khai”

 

Khi đối diện với Cố Thành Kiêu, Sở Mặc Phong luôn cảm giác sự áp lực vô hình. Vì vậy, cậu hỏi thẳng Lâm Thiển, “Lâm Thiển, cậu tự nguyện hay bị ép buộc?”

 

Lâm Thiển: “...”

 

Cố Thành Kiêu: “Tiểu Phong, vấn đề này hơi quá đáng rồi đấy!”

 

Nhưng Sở Mặc Phong giống như không cảm nhận được ý tứ cảnh cáo của Diêm vương đến từ địa ngục, hỏi tiếp: “Lâm Thiển, cậu gả cho một người vừa mới quen, lại lớn tuổi hơn cậu nhiều, thật sự không có nỗi khổ gì sao?”

 

Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn kính trọng chú Hai, thậm chí nói gì nghe nấy, bởi vì lời nói của chú Hai cũng có quyền uy như thân phận của chú ấy vậy, cậu không dám ngỗ nghịch.

 

Nhưng bây giờ, dù có chết cậu cũng phải hỏi, “Lâm Thiển, rốt cuộc cậu có nỗi khổ gì, nói với tôi được không?”

 

Lâm Thiển đang dựa vào Cố Thành Kiêu nên đương nhiên cảm nhận được cơn giận của anh. Lúc Sở Mặc Phong hỏi, có cảm giác người Cố Thành Kiêu căng cứng, tay đặt trên eo cô biết rất mạnh. Đó là anh đang ngấm ngầm kiềm chế phẫn nộ.

 

Lâm Thiên thầm nghĩ, đó là cháu trai của anh, chắc anh khó xử lắm.

 

Lâm Thiển ngẩng đầu nói: “Tôi xấu thế này, chú Hai cậu tốt thế kia, anh ấy nguyện ý cưới tôi, tôi sung sướng muốn chết, là cậu đa nghi thôi.”

 

Sở Mặc Phong hít vào thật sâu, đôi mắt vừa sưng vừa rát, đau không chịu nổi: “Tại sao không nói cho tôi biết sớm?”

 

Tuy không đành lòng nhưng Lâm Thiển vẫn bày ra tư thế bỉ ổi ngông cuồng, không thèm quan tâm, cười khinh, “Ơ, tôi đầu biết cậu yêu thầm tối lâu như thế chứ?”

 

“...” Sở Mặc Phong hoàn toàn bị đả kích, siết chặt tay run bần bật. Kiêu ngạo lẫn tự tôn của cậu đều bị phá vỡ.

 

 

 

Nếu người đó không phải là đại anh hùng gương mẫu cậu sùng bái từ nhỏ, cậu chắc chắn sẽ truy hỏi chân tướng đến cùng. Cậu không tin Lâm Thiển sẽ gả cho người vừa mới quen biết.

 

Nhưng người đó là Cố Thành Kiêu, hình tượng hoàn hảo, nhân phẩm vượt trội, quyền thế ngập trời, chọn đại một cái cũng đủ đánh bại cậu ta trong tích tắc. Cậu hổ thẹn không bằng, lấy gì mà cạnh tranh

 

Cậu tin lời Lâm Thiển nói, một người đàn ông như Cố Thành Kiêu nguyện ý cưới cô, cô đương nhiên chấp nhận rồi.

 

Đổi lại là cậu, cậu cũng chịu nữa là.

 

Cho nên trận chiến này, từ đầu tới cuối chỉ có mình cậu đấu tranh. Đáng thương cậu chẳng có chiến hữu kể vai sát cánh, đáng buồn cậu chẳng có lý do để tiếp tục chiến đấu.

 

Sở Mặc Phong chợt gật gật đầu, cười nhưng chẳng giống cười, khóc lại chẳng giống khóc, “Cũng đúng, tôi hiểu... Chú Hai... thím... Hại, cháu... cháu vào lớp trước...”

 

Lâm Thiển mở miệng, cuối cùng cũng không thốt nên lời. Cổ họng đau rát, mũi cay cay, dường như có nước đảo quanh hốc mắt.

 

Nhìn bóng lưng lảo đảo của Sở Mặc Phong, Lâm Thiển hơi lo lắng, “Này... anh... không đi xem cậu ta hả?” Cố Thành Kiêu rất bất mãn với biểu hiện hôm nay của cô. Sở Mặc Phong vừa đi xa, anh liền đẩy cô ra, xụ mặt trách mắng: “Nó yêu thầm em, em chẳng cảm giác được gì à?”

 

Lâm Thiển phản bác, “Tôi mà biết thì đầu gọi là yêu thầm”

 

“Lâm Thiển, em đắc ý lắm hả, kích thích nó như thế em vui lắm phải không?”

 

Lâm Thiển bực mình trừng mắt, nhất định là anh ta đang hờn mát đấy, “Sao anh lại trách tôi? Tôi đầu biết quan hệ của hai người”

 

“Ồ, ý em là, nếu nó không phải cháu tôi thì em đã yêu nó rồi, đúng không?”

 

“... Tôi chưa từng nghĩ thế, là cậu ta thích tôi, tôi có thích cậu ta đâu”

 

“Em không thích nó vậy em khóc cái gì?!”

 

“Ai khóc?!” Lâm Thiển tức tối đến mức nước mắt cũng ứa ra. Uổng công sở Mặc Phong nói anh ta hiền hòa, cô vốn không tin.

 

“Sao, thấy nó như vậy, em đau lòng à? Khó chịu hả? Có phải bây giờ em đã hối hận khi kết hôn với tôi không? Nếu biết tôi muốn một chút, nói không chừng hai người đã thành đối. Bây giờ em muốn ly hôn với tối lắm, phải không?”

 

“Anh cấm ngay cho bà!” Lâm Thiển giận rung trời, mắt đỏ hồng, chỉ vào Cố Thành Kiêu quát, “Đúng, bà đây hối hận, bà biết đầu óc anh úng nước, não toàn phần, không nên cưới bà đây”

 

Cố Thành Kiêu: “...”

 

“Bà đầy sắc nước hương trời, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Má nó, ai bảo anh trúng tiếng sét ái tình, cố chấp đòi kết hôn với bà. Anh yêu bà như thế, không phải bà đây thì không được?”

 

Cố Thành Kiêu: “...”

 

“Bà đây đâu có trêu chọc ai, dáng dấp xinh đẹp là lỗi của bà à? Ai bảo chú cháu các người một hai không quên được bà đây, giỏi thì anh nghe lời bà mẹ của anh mà ly hôn với bà đây đi, đồ bám váy mẹ!”

 

Cố Thành Kiêu càng nghe càng sửng sốt, mở miệng ngậm miệng là “bà đây bà đây”. Cái con nhóc này càng ngày càng làm anh thay đổi cách nhìn về cô.

 

Rốt cuộc, cô còn bản lĩnh gì mà anh chưa biết?

 

Rốt cuộc, cô còn dáng vẻ gì mà anh chưa thấy?

 

“Mẹ nó, anh tưởng bà đây hám gả cho anh lắm hả? Cả ngày mang gương mặt đen sì, bị táo bón à? Anh không vui cũng đừng kéo tôi theo, đây là tâm lý gì đây? Đổ biến thái!”

 

“Thích trâu già gặm cỏ non thì đến nhà trẻ mà gặm đi. Anh đến nhà trẻ gặm được cỏ non thì bà đây phục cái tên khốn kiếp như anh!”

 

“Ahhh! Làm gì thế, bỏ bà đây xuống ngay! Ehhh!!! Cố Thành Kiêu, ahhh!!!”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top