Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Quyền Môn Hôn Sủng (Dịch)
  4. Chương 39: Lúc trước cậu có thích tôi không?

Quyền Môn Hôn Sủng (Dịch)

  • 348 lượt xem
  • 1396 chữ
  • 2020-11-13 15:13:06

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lâm Thiển từng gặp Uông Hải Thành một lần trong bệnh viện, khi đó ông ta hạ mình xin lỗi Cố Thành Kiêu, bày ra hình tượng người cha bất lực hận không thể rèn sắt thành thép.

 

Cô không ngờ lại gặp ông ta ở đây, cũng tò mò không biết ông ta đến làm gì, chả nhẽ muốn xem náo nhiệt?

 

Đám đông tự động rẽ ra nhường đường, Uông Hải Thành không cho tùy tùng đi theo, một mình bước về phía Lâm

 

Thiển.

 

“Cháu chào bác Uống” Sở Mặc Phong cũng bất ngờ khi thấy Uông Hải Thành, nhưng đã chạm mặt thì không nên thiếu lễ nghĩa.

 

Uống Hải Thành hỏi Sở Mặc Phong: Hôm qua gặp có nghe ba cháu nói cháu bị tai nạn xe, có sao không?”

 

“Cháu không sao, mắt bị thương, cần chút thời gian mới bình phục”

 

“Còn thủ trưởng Cố thì sao?”

 

“Chú ấy cũng không sao ạ?

 

“Không sao là tốt rồi...” Uông Hải Thành nhìn sang Lâm Thiển, mỉm cười gật đầu, “Lâm tiểu thư, còn nhận ra tôi chứ?”

 

Tất cả mọi người: “.” Tình huống gì thế này, hóa ra Lâm Thiển thật sự biết tỷ phú Uống sao?

 

Lâm Thiển thoáng rùng mình, “Tất nhiên rồi, thật không nghĩ Uống tiên sinh còn nhận ra tôi”

 

Uông Hải Thành khẽ cười nói: “Thấy Lâm tiểu thư khỏe mạnh đứng đây, diện mạo cũng đã hồi phục, tôi cũng yên tâm” Ông ta kính cẩn cúi người đúng chuẩn 90 độ nói thành khẩn, “Tất cả là tại thằng con đã lỗ mãng lại còn không hiểu chuyện nên làm Lâm tiểu thư bị thương. Tôi là cha không làm tròn trách nhiệm, thành thật xin lỗi Lâm tiểu thư, thật xin lỗi!”

 

Lâm Thiển: “...”

 

Sở Mặc Phong: “...”

 

Những người khác: “...”

 

Tất cả mọi người đều choáng váng không nói nên lời.

 

Lâm Thiển quá kinh hãi, cũng khom người giống Uông Hải Thành, đáp lại: “Uống tiên sinh, không cần đa lễ, ngài đã nhận lỗi và xin lỗi trong bệnh viện rồi. Hơn nữa, bây giờ vết thương của tôi đã lành, không sao nữa rồi.”

 

Uông Hải Thành vẫn giữ tư thế xin lỗi, thoáng thấp giọng, nói: “Cảm ơn Lâm tiểu thư không truy cứu, cũng cho tôi gửi lời cảm ơn đến thủ trưởng Cố. Sau này lão Công tôi nhất định dạy bảo thằng con bất hiếu kia thật tốt.”

 

“... Được rồi được rồi, Uông tiên sinh, xin đứng dậy nói chuyện đi” Ôi chao má ơi, làm cái gì thế này, có cần thiết phải vậy không?

 

Cuối cùng Uông Hải Thành cũng chịu thẳng người lên. Lúc còn trong phòng bệnh, Cố Thành Kiêu không chấp nhận thành ý xin lỗi của ông ta, kiên quyết muốn để cảnh sát vào cuộc xử lý. Thế nhưng rốt cuộc ông ta cũng đưa con trai ra nước ngoài êm đẹp. Nói cách khác, ông ta cảm kích là vì Cố Thành Kiêu đã không ra tay.

 

Ông ta biết rõ Cố Thành Kiêu rất coi trọng người con gái này, không công khai quan hệ ở trường chẳng qua cũng là vì muốn bảo vệ cô ta. Cho nên nếu Cố Thành Kiêu quyết đuổi cùng giết tận thì chỉ cần một câu nói thôi là thế nào Uông Dương cũng bị bỏ tù.

 

Uống Hải Thành cười nói với hai người như đã quen thân: “Hai người bận thì đi trước đi, tôi còn phải đi gặp hiệu trưởng, xử lý chuyện phá rối của thằng nhóc Uống Dương kia. Ôi, thằng khí không có tiền đồ, nghĩ mà phát lo”

 

Sở Mặc Phong đáp: “Vậy chào bác Uông, bác cứ tự nhiên.”

 

Uông Hải Thành đi rồi, Lâm Thiển thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ quen người khác đối xử ngang hàng với mình hoặc bị người ta quát mắng, chứ không quên được nịnh nọt lấy lòng.

 

Mà người này lại là đại gia, giá trị tài sản so với cả nước hay cả thế giới đều thuộc vào hàng tỷ phú.

 

Chẳng lẽ, đúng là có loại người thích bị hành hạ, thích bị ngược đãi hay sao?

 

Bạn học xung quanh sững người từ lâu, tận đến khi xe đại gia chạy mất mà cũng chưa hoàn hồn.

 

Đây đúng là chuyện lạ ngàn năm có một, đường đường là một người giàu nhất thành phố mà lại khom lưng cúi người xin lỗi Lâm Thiển, lại còn cúi người đứng 90 độ, quá hoang đường rồi!

 

 

 

Kinh hãi nhất phải là Trương Yến đang ngồi dưới đất. Cũng may là có nhiều người cùng chứng kiến, chứ chỉ một mình lời nói của cô ta thì chẳng ai tin.

 

Nhìn đám đông xung quanh tản đi rất nhanh, Trương Yến cả người nhem nhuốc ngậm bồ hòn, che bên má sưng đỏ lặng lẽ chuồn êm.

 

Mùa thu ở thủ đô ngắn ngủi, sau vài trận mưa nhiệt độ đã xuống thấp. Đặc biệt vào lúc hoàng hôn, trời nhanh tối, cũng nhanh lạnh.

 

“Về Thành Để à?” Sở Mặc Phong hỏi.

 

“Có người đón không?”

 

“Trước thì có, giờ thì không?”

 

“Sao vậy?”

 

Lâm Thiển cười trừ, “Chẳng phải người ta đang đồn tôi đi học có xe sang đưa đón, đi đâu cũng dính líu tới đám nhà giàu sao? Chỉ muốn giảm bớt ảnh hưởng thôi, dù sao tôi cũng phải giữ mặt giữ mũi mà”

 

Sở Mặc Phong lẳng lặng nhìn, cố tìm kiếm ý tứ trong giọng điệu bâng quơ của cô.

 

“Giờ cậu cũng đang sống với một người lắm tiền rồi còn gì”

 

“Lại còn là người lắm tiền cực kỳ cố chấp nữa.”

 

Sở Mặc Phong thở dài nói tiếp: “Gọi xe hay đi tàu điện ngầm?”

 

“Đi tàu”

 

“Vậy đi thôi, cùng về”

 

Hai người đi cạnh nhau nhưng vẫn giữ khoảng cách vì sợ bị nghi kỵ. Lâm Thiển biết Sở Mặc Phong nhất định có chuyện muốn nói, nhưng mãi mà cậu không lên tiếng, cho nên cô cũng thấy bối rối.

 

Đến cổng trường, hai người đi về hướng trạm điện ngầm. Lâm Thiển hơi nghiêng mặt lén nhìn cậu từ trên xuống dưới. Thoạt nhìn cậu trông có vẻ mệt mỏi, khác hẳn với hình tượng khỏe mạnh như ánh mặt trời mọi ngày, không biết là do vụ tai nạn hay vì cố.

 

Cô không dám tự mình đa tình nghĩ bậy, càng không dám phát ngôn lung tung.

 

Mãi đến khi đi cách xa cổng trường, Sở Mặc Phong mới lên tiếng, nhưng cậu không nhìn cô mà khẽ cúi xuống, nhìn con đường trước mặt, giọng nói nhẹ tênh.

 

“Tôi sắp ra nước ngoài”

 

“Không phải vì cậu, ba tôi đã sắp xếp chuyện này lâu rồi? Có điều, cậu đã trì hoãn đến bốn năm.

 

Lâm Thiển không biết phải nói gì, làm sao không liên quan đến cô được? Nhưng cậu đã nói như vậy, cô cũng không thể vạch trần, “Bao giờ đi?”

 

“Sắp rồi”

 

Hai người lặng đi một hồi lâu.

 

“Có phải vì tôi nhận ra quá muộn không?” Đột nhiên Sở Mặc Phong hỏi, gió thu lạnh lẽo có chút thê lương, làm cho cảnh vật xung quanh đều tiêu điều ảm đạm. “Nếu tôi hiểu ra sớm một chút, phát hiện tình cảm đối với cậu sớm hơn một chút, thổ lộ với cậu sớm hơn một chút... có phải... mọi chuyện sẽ khác đi không?”

 

Lâm Thiển bất giác rùng mình. Hôm nay thật lạnh, ngày mai phải mặc áo rét rồi.

 

Dường như Sở Mặc Phong không để ý đến câu trả lời, cứ thế nói tiếp, “Tôi cứ ngỡ giữa hai chúng ta không việc gì phải vội vàng. Giờ mới đang học năm hai, chuyện gì cũng có thể chờ được. Chúng ta cùng nhau đi học, cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau làm việc, cùng nhau phấn đấu vì cuộc sống hạnh phúc sau này, thật tốt mà, cậu có thấy vậy không?”

 

Một trận gió lạnh bất chợt thổi ào tới, thốc thẳng vào mặt làm khóe mắt cay cay. Ngực Lâm Thiển hơi nhói lên, khóe mắt cũng ửng đỏ. Cô thật sự lo sợ lúc này cậu sẽ hỏi cô có thích cậu hay không.

 

“Lâm Thiển, lúc trước cậu có thích tôi không?”

 

Thật là ghét của nào trời trao của ấy, lúc trước là lúc nào, tháng trước hả? Tim Lâm Thiển nhói đau, cô chưa từng nghĩ tới, Sở Mặc Phong cao ngạo như vậy lại có ngày có thể đóng vai nam chính thất tình.

 

“Thôi, đừng trả lời, đã không còn ý nghĩa” Sở Mặc Phong cười cay đắng.

 

Lâm Thiển bối rối ngổn ngang, không biết phải đối phó với nỗi đau mơ hồ này như thế nào.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top