Mùi gay mũi này quá nồng, lúc Lâm Thiển nhận biết được sự lợi hại của nó thì tay chân đã lập tức nhũn ra, trời đất quay cuồng mắt không mở nổi. Trước khi bất tỉnh hoàn toàn, cô thôi không giãy giụa nữa.
Cô nghĩ, bất luận thế nào cũng phải giữ đầu óc tỉnh táo thì mới biết ai là kẻ muốn hại mình.
“Hổ Tử, OK, cũng nó đi.”
Lâm Thiển nhắm mắt, nghe được cái tên “Hổ Tử”, sau đó cô được gã tên Hổ Tử vác lên.
Cố gắng căng mi mắt nặng trĩu, nằm trên lưng Hổ Tử, trông thấy hai gã đàn ông mặc quần áo giống nhau và hai tên đang nói chuyện phía bên kia.
“Chú Tư có vấn đề à, không phải chỉ là một con nhóc thôi sao? Đầu đến nỗi bắt tất cả chúng ta phải ra tay?”
“Điều đó chứng tỏ Chú Tư rất coi trọng con bé”
“Con nhóc này dáng dấp quả không tệ, về để đại ca thoải mái trước, sau đó đến lượt mấy anh em mình chơi”
Bọn chúng cười dâm đãng, Lâm Thiển có thể cảm nhận được cái vuốt mông lợi dụng của Hổ Tử và cả gã nào đó sờ soạng bắp chân cố.
Bọn dâm tặc này! Cô chửi thầm.
“Đừng có ầm ĩ lên, người Chú Tư xác định muốn thì ai dám động vào? Chán sống rồi hả?”
Bọn chúng im bặt, Lâm Thiển nghe Hổ Tử than thở.
“Nemo, mày không nói tạo không nói thì Chú Tư biết sao được.”
“Nó sẽ không khoe chắc?”
“Tao có cách để nó cầm miệng.”
“Đạt Chí, mày chớ làm loạn, dạo này tính khí của Chú Tư không tốt lắm đâu.”
“Được rồi, lắm mồm!”
Lâm Thiển lắng nghe, ghi nhớ từng câu đối thoại cũng như tên họ của bọn chúng.
Nói cách khác, có năm gã đàn ông ở đây.
Một đối năm, từ trước tới nay cô chưa bao giờ e ngại lực lượng chênh lệch. Cô đã từng một mình đánh bại chín tên, cũng từng dồn toàn bộ sức lực mà không theo kịp một cánh tay của Cố Thành Kiêu.
Điều cô sợ là không rõ mục đích và thân phận của bọn chúng.
Chú Tư theo lời bọn chúng là ai? Tại sao Chú Tư lại muốn bắt cô? Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao người, bọn chúng dám công khai bắt cóc phụ nữ, à không, thiếu nữ, là vì cái gì?
Lâm Thiển cảm giác được sự nguy hiểm, so với cảm giác ngày thường có đánh nhau với mấy tên lưu manh nhãi nhép thì hoàn toàn bất đồng.
Một cơn gió lạnh thổi tới, cô biết bọn chúng đã ra khỏi trạm điện ngầm. Không khí lạnh trong lành khiến cô tỉnh táo đôi chút, mí mắt cũng không còn sùm sụp.
Bên ngoài sắc trời đã dần tối, bọn chúng rải rác kẻ trước người sau, không hề có ý tránh đường chính.
Làm cướp thường sợ người khác biết, nhưng bọn chúng lại đi lại một cách rất nghênh ngang.
Hổ Tử cõng Lâm Thiển, người qua đường không hiểu còn tưởng bạn trai cùng bạn gái, hâm mộ cặp đôi không thôi.
Lâm Thiển nheo mắt, cố gắng hít sâu, càng hít thở càng tỉnh táo, chỉ là cơ thể vẫn không có sức lực.
Cô biết mình đã được Hổ Tử đặt vào một chiếc xe van.
Chiếc xe hết đi lại dừng, khiến cô cảm thấy choáng váng, khó chịu tột cùng.
“Đói quá, tìm chỗ ăn cơm trước đã”
“Con bé ổn chứ?”
“Không sao, lần trước con bé hồng phấn đáng yêu mê man suốt sáu tiếng, tạo và anh Mã Vinh thay phiên nhau canh ba lượt mà con bé ấy vẫn không tỉnh. Lần này lượng thuốc nhiều hơn lần trước, đêm nay con bé còn lâu mới dậy”
“Thế này đi, Hổ Tử ở lại trống, bọn tạo về mang cơm cho mày”
“Thằng nhóc mày đừng có nhân cơ hội chiếm con bé trước nhé. Con bé này là người Chú Tư đã chọn, chớ giở trò giở quỷ”
“Hiểu rồi, anh Nemo”
Bốn tên xuống xe, Hổ Tử ngồi vào buồng lái, mở nhạc, vừa nghỉ ngơi vừa hát ư ử.
Bọn chúng vốn không ngờ, lúc vừa ngửi thấy mùi gay mũi Lâm Thiển đã nín thở, còn chủ động thổi giãy giụa, cho nên lượng thuốc hít vào không nhiều.
Lúc này, Lâm Thiển đang bị vứt chỏng chơ như tấm giẻ rách ở ghế sau của chiếc xe van. Cô từ từ mở mắt, chỉ thấy Hổ Tử ngồi trong buồng lái đung đưa hai tay, dáng vẻ rất say sưa.
Hiện tại là cơ hội tốt để chạy trốn. Bên ngoài xe cộ như mắc cửi, ồn ào náo nhiệt, rất đông người đi lại trên đường. Chỉ cần có chạy ra khỏi chiếc xe van này lớn tiếng kêu cứu là có thể được cứu.
Lâm Thiển hít sâu một hơi, mặc dù tay chân yếu ớt nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Cô thả một tay một chân, chống dưới đất, sau đó từ từ trườn xuống.
Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy thứ gì đó bằng lông ở dưới ghế. Dựa vào ánh đèn mập mờ trong buồng lái, cô nhìn kỹ, đó là một đôi bốt lông, một đôi bốt lông màu hồng.
Trương Yến?! Là giày của Trương Yến?!
Cô nhớ rất rõ, hôm đó Trương Yến đi đôi bốt màu hồng này. Lúc ấy cô còn trêu chọc cô nàng giả nai.
“Lần trước con bé hồng phấn đáng yêu mê man suốt sáu tiếng, tạo và anh Mã Vinh thay phiên nhau canh ba lượt mà con bé ấy vẫn không tỉnh”
Chẳng phải tên kia nhắc đến Trương Yến sao?! Xem ra Trương Yến đã bị bọn chúng... Lâm Thiển kích động, ngọn lửa công lý và lửa giận trong lòng nổ “bùm” một tiếng. Quá ghê tởm, đúng là táng tận lương tâm, một đám súc sinh mất hết nhân tính!
Người đang tức giận thường có tiềm năng vô hạn, Lâm Thiển nghiến răng, bò rạp về phía trước.
Cô nhất định phải chạy trốn, không chỉ vì mình, mà còn vì cứu Trương Yến nữa.
Trong xe mở nhạc ầm ĩ, Hổ Tử đang hát theo, Lâm Thiển gắng sức cuối cùng cũng bò đến bên cửa xe. Khoảng cách không xa nhưng đầu cố đổ đầy mồ hôi.
Cố chống người dậy, vươn tay kéo cửa, nhưng - không mở được.
Cô đoán chắc của xe không khóa – chỉ là sức cố quá yếu.
Mồ hôi chảy ròng ròng từ trên mặt xuống dưới cằm. Trời đông rét căm căm nhưng cô vẫn đầm đìa mồ hôi, vừa căng thẳng, vừa tức giận, lại vừa mệt mỏi.
Nhưng mà cánh cửa không hề di chuyển khiến cô tuyệt vọng, cô cảm thấy vô cùng bất lực và bị thương.
Cứ lần chân thế này, bốn tên kia quay lại, đến lúc đó cô càng khó trốn thoát.
Đúng lúc ấy, cửa sổ buồng lái chợt bị gõ.
Hổ Tử nhìn ra, vừa thong dong tắt nhạc, vừa thoải mái quay cửa sổ xe xuống, cười nói với viên cảnh sát giao thông bên ngoài, “Tôi đang chờ người, đi ngay đây, châm chước nhé”
“Chúng tôi đang kiểm tra nồng độ cồn của các tài xế, xin vui lòng hợp tác”
Lâm Thiển vui mừng, dồn toàn bộ sức lực, hét to, “Cứu tôi, cứu tôi với...”
Giữa chốn huyên náo, viên cảnh sát giao thông không thể nghe được tiếng hét tưởng to nhưng thật ra chỉ như muỗi kêu của cô, ngược lại Hổ Tử đã nghe thấy.
Hổ Tử nhìn ra phía sau, ánh mắt lờ đờ chợt co rút, chửi thầm một cầu, “Đ. mẹ!”
Cảnh sát giao thông khó chịu nhìn hắn, bảo: “Thổi vào đây?
Hổ Tử hết sức lo lắng, một là không hiểu sao Lâm Thiển lại tỉnh, hai là sợ bị cảnh sát phát hiện ra. Hắn bắt đầu chột dạ, ánh mắt hốt ha hốt hoảng.
Cảnh sát giao thông nhìn hắn nghi ngờ, khi hắn thổi hơi, anh ta nhìn lướt trong xe.
“Cứu tôi, trong xe có người, cứu tôi.” Lâm Thiển kêu không ngừng, còn dùng tay liên tục đập cửa xe.
Hổ Tử vừa thổi hơi, vừa giậm chân, cố gắng che giấu tiếng đập cửa của Lâm Thiển.
“Anh làm gì thế? Không muốn phối hợp à?”
“Không có, không có, chân tôi bị tế, cử động cho giãn gân chút.”
Quá trình kiểm tra nồng độ cồn rất nhanh, chỉ số đạt tiêu chuẩn nhưng cảnh sát giao thông vẫn cảm thấy hắn khả nghi, “Lấy đăng ký xe, bằng lái, thẻ căn cước ra đây”
“...” Hổ Tử thở hổn hển, may mà phía sau không còn tiếng động nhưng hắn vẫn không dám lơ là, dùng giọng Bắc Kinh rất rõ ràng, “Đồng chí cảnh sát, tôi là công dân tốt, không uống rượu, không phạm pháp, đỗ xe ở đây không sao chứ? Tôi đi ngay là được chứ gì?”
Nói xong, Hổ Tử vặn chìa khóa, khởi động xe.
Cảnh sát giao thông nhất thời cảm thấy không ổn, giơ tay níu vai hắn lại, nói: “Này anh, hãy phối hợp để cảnh sát giao thông kiểm tra. Nếu không anh sẽ bị xử phạt vì tội công khai chống đối cảnh sát thi hành công vụ”
Hổ Tử nổi nóng, “Anh bảo tôi phối hợp đo độ cồn, kiểm tra xong sẽ được đi, sao giờ lại giữ tối lại? Buồng ra!”
Cảnh sát giao thông nhanh tay lẹ mắt, nhào người vào trong rút chìa khóa xe ra. Hổ Tử tức tối đập vô lăng một cái, “Đ. mẹ, làm cảnh sát giao thông thì giỏi lắm à? Tôi là công dân tốt, hợp tác kiểm tra nồng độ cồn rất tử tế, anh vô duyên vô cớ rút chìa khóa của tôi, tôi phải tố cáo anh!”
Đang la hét, bỗng dưng Lâm Thiển từ đầu không biết ló đầu ra, bổ nhào giữa hai ghế. “Cứu mạng, cứu...”
Hổ Tử: “...” Chết tiệt.
Cảnh sát giao thông: “...” Coi kia, tôi đã bảo rất đáng nghi mà.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận