Vài hôm sau, Hyeonu ghé vào một cửa hàng bách hóa mua quà sinh nhật cho mẹ. Nhân tiện...
“Arena... Arena...”
Trong đầu anh ta luôn luẩn quẩn về cái suy nghĩ này. Mặc dù anh ta đã từng nói rằng anh ta sẽ không chơi nó nữa, thế nhưng cái suy nghĩ về Arena không ngừng lớn mãi trong tâm trí anh.
Thời gian anh có dành cho nó là không đủ. Muốn bắt kịp các người chơi khác, điều này không hề dễ dàng một chút nào.
Đơn giản vì anh không có thời gian.
Cuộc sống của anh ta được chia thành nhiều mảnh nhỏ bởi các công việc bán thời gian khác nhau. Nếu anh ấy chơi trò chơi, thì ngay lập tức anh ấy sẽ không có thời gian kiếm sống nuôi bản thân. Với lại, anh ấy cũng không có tiền mua cái A-cube đắt đỏ kia.
“Chanel...”
Anh đi tới cửa hàng bách hóa như đã dự tính ban đầu. Tình cờ anh đi ngang qua một thương hiệu nổi tiếng mà mẹ anh thường thích dùng.
“Nó quá đắt... Mình không thể mua được.”
Giá tiền của những đôi giày này nhìn thật tức cười.
Không, không chỉ là giày. Mà mọi thứ đều đắt đỏ cả.
Từ những đôi giày, cho tới túi xách, tới quần áo.. v.v.. Những thứ mà anh ta đã mua nó một cách vô tội vạ khi anh ta có một cuộc sống giàu có, giờ đây những thứ đó quá xa vời với anh ta.
“Lúc đó, mình đã xem những món đồ đắt tiền như thế này là điều hiển nhiên...Hiện tại, gia đình mình đã phá sản...”
Càng nghĩ về nó, anh càng cảm thấy buồn thêm.
“Ha ha...”
Cuối cùng, Hyeonu bỏ qua và không nhìn ngắm những đôi giày kia nữa.
880.000 won là số tiền hiện tại anh có trên người. Nếu như anh mua bất kỳ thứ gì bằng món tiền này, vậy thì anh sẽ không còn tiền để trả các hóa đơn tiền bệnh viện cho cha mình.
Đột nhiên, một giọng nói lọt vào tai Hyeonu,
“Jihye, em có thích món này không?”
Chủ nhân của giọng nói này là một nam thanh niên ăn mặc sang trọng đi cùng với một cô gái.
“Vâng, oppa. Cảm ơn anh. Anh có muốn em thưởng cho một nụ hôn không?”
“Nụ hôn? Còn điều gì tuyệt vời hơn là nó nữa.”
“Ai kia?”
“Sau này, một.... ơ? Người kia à?”
Chàng trai giả vờ thân thiện với Hyeonu.
“Ai đây? Có phải Gang Hyeonu không vậy?”
Thế nhưng, Hyeonu không tài nào nhớ ra được người thanh niên này.
“Cậu là ai?”
“Hử? Mày không nhớ tôi sao? Mày nói như thể tôi không đáng để anh ghi nhớ tên sao?”
“Cậu là ai?”
“Là tôi - Jung Hanbeak.”
“Jung Hanbeak? Ah!”
Hyeonu liền nhớ ra khi Jung Hanbeak nói ra tên của mình.
Jung Hanbeak, cái tên yếu đuối hệt như một con cừu non mà cha cậu đã giới thiệu cho cậu khi cậu còn đang học ở trung học cơ sở.
Về tên này, Hyeonu không được ấn tượng tốt cho lắm. Cho nên anh ta thường luôn giữ khoảng cách với hắn. Đó là lý do tại sao anh ta không nhớ được tên này.
“Gì cơ? Con trai của cựu chủ tịch Damsur Construction lại không thể nhớ nổi một người như tôi à?”
Jung Hanbeak ngang nhiên khơi mào một cuộc cãi vã.
“Cậu đang nói cái quái gì vậy?”
Hyeonu thắc mắc hỏi lại.
“Mày thật sự không hiểu ý tao ??... Kuku!”
“.....”
“Thật vui khi gặp lại cậu bé ngậm thìa vàng sau một khoảng thời gian dài. Ku ku ku ku ku!”
Đây quả thực là một tình huống dở khóc dở cười mà.
“Mua những gì cậu thích và về nhà đi.”
Hyeonu quyết định bỏ qua cái tên Jung Hanbeak này. Thật chẳng hay ho gì khi cãi nhau với một tên như vậy. Theo nhiều cách, sẽ đỡ mệt mỏi hơn nếu như bạn bỏ qua nó.
“A! Đúng rồi! Tao đang định mua một vài thứ gì đó. Còn mày thì sao?”
“.......?”
“Mày không định mua thứ gì đó sao? Không! Mày làm gì có tiền để mua cơ chứ, ha ha ha!”
“Đang nói cái quái gì...”
“Hay là mày vẫn có thể mua nó?? Mày mua được sao? Gia đình mày đã bị phá sản và mày không nên xuất hiện ở những nơi như thế này.”
“Sao mày biết....”
Hyeonu giật mình.
Làm thế nào mà Jung Hanbeak biết được chuyện gia đình cậu bị phá sản cơ chứ?? Cậu cũng chỉ mới kể chuyện này cho cậu bạn thân Yeongchan chứ mấy.
Môi của Jung Hanbeak cong lên, sau đó biến thành một nụ cười châm biến khi nhìn Hyeonu.
Gặp được Hyeonu trong hoàn cảnh như thế này khiến cho hắn vô cùng vui sướng. Bởi vì hắn ta có thể trả thù được mối thù Hyeonu đã phớt lờ mình hồi trung học.
“Tao nói nè, tao thực sự muốn nhìn thấy khuôn mặt biến sắc của mày lúc này đấy, kể cả một lần đi chăng nữa.”
Sau đó là một câu chuyện đằng sau cảnh gia đình Hyeonu bị phá sản mà Hyeonu không được biết được tuôn ra từ miệng của Jung Hanbeak. Một câu chuyện khiến cho tim cậu nhói đau.
“Làm sao tao biết chuyện à??? Thực ra , chính bố tao đã phá hoại ra đình mày đấy. ha ha ha, cho nên chuyện này tao đương nhiên biết rồi.”
“Hả...???”
Hyeonu cảm thấy cơ thể nóng bừng lên khi tên Jung Hanbeak thốt ra những điều này. Cậu thực sự không hiểu cái tên đang đứng trước mặt mình đang nói tới cái gì. Cha của Jung Hanbeak phá hủy gia đình cậu????
“Đừng nói với tôi là....”
Có một nơi mà tâm trí Hyeonu hướng tới.
“Người đàn ông đánh vào đầu cha tôi từ phía sau.... đó... đó là cha cậu??”
Hyeonu ném ra câu hỏi mà anh ta muốn hỏi nhất.
“Đúng vậy!”
Jung Hanbeak không phủ nhận điều này.
“Cha tôi, ông ấy đã phải chịu đựng rất nhiều từ đằng sau. Ông ấy đã phải cúi mình rất nhiều năm. Cho nên, hiện tại cũng là lúc ông ấy nên lấy lại những thứ thuộc về mình đúng không?? Hyeonu?”
“......!”
“Cái thằng chó chết nhà mày! Mày tưởng mày ngậm thìa vàng là có thể ngạo nghễ đi ngang qua trước mặt tao sao?? Tốt nhất, mày nên tận hưởng cuộc sống này cho thật tốt đi, nhiều nhất đi.”
“Thưởng thức....? Mày đang nói cái quái gì vậy....?”
“Ha ha ha. Thì là thưởng thức nỗi đau của một cái thìa đất đó. Trở thành một tên ăn xin và sống như một con chó. Ha ha ha...”
“......”
“Vậy nha, gặp lại sau nha! Ha ha ha...”
Jung Hanbeak thay đổi giọng điệu và biểu cảm một cách chóng mặt khi đang nói chuyện với tôi không khác gì một diễn viên chuyên nghiệp vậy.
Hắn ta nhìn có vẻ rất là vui sướng và hạnh phúc.
“Đi thôi, Jihye.”
“Vâng, oppa.”
Jung Hanbeak quay lại. Sau đó lẩm bẩm nói,
“Thằng chó đẻ ngu ngốc....Đánh mất sự can đảm của mình chỉ vì không có tiền nữa... Miệng nó câm như hến cho dù nghe được những lời đó....”
Hắn ta cố tình nói thật to để cho Hyeonu có thể nghe thấy được.
“Thằng.... thằng chó đẻ...”
Những lời này biến thành quả bom khiến cho Hyeonu vô cùng tức giận.
Pặp!
Hyeonu nắm lấy vai Jung Hanbeak và kéo hắn lại.
Sau đó, cơ thể của Jung Hanbeak xoay một vòng và một cú đấm mạnh giáng thẳng vào mặt hắn! Lần đầu tiên Hyeonu đấm thẳng vào mặt Jung Hanbeak.
“Ặc !!!”
“Op...oppa!”
Jung Hanbeak đau đớn hét lên.
“Gì... Gì vậy?”
“Ở đằng kia, nhanh lên!”
Nhân viên cửa hàng bách hóa nhìn thấy cảnh tượng đó liền vội vã chạy tới ngăn cản Hyeonu lại.
“Buông....buông ra, chết tiệt! Đừng có ngăn tôi giết chết thằng chó chết này!!”
Lúc này, Hyeonu đã mất hết lý trí, biến thành một con dã thú. Sau đó....
“Dừng lại! Anh ta là con trai của chủ tịch Jung đó!”
“Bắt lấy cậu ta lại!”
“Đồ ngốc! Ở yên đó!”
Các nhân viên cửa hàng bách hóa có vẻ không đứng về phía Hyeonu. Jung Hanbeak chính là khách hàng vip của cửa hàng bọn họ, cho nên họ phải ra sức bảo vệ. Trong khi Hyeonu chỉ là một người đàn ông khoảng 20 tuổi , ăn mặc tồi tàn. Đó là điều hiển nhiên.
Tiền....
Tiền của hắn ...
“Tiền” chính là lý do khiến cho Hyeonu tức giận và cũng là nó đã ngăn cản cậu lại lúc này.
... Chỉ vì tiền của hắn ???
“Các người đang làm cái gì vậy?? Còn không nhanh báo cảnh sát, nhanh lên!”
Jung Hanbeak hét lên. Sau đó lau vết máu ở nơi mũi rồi nở ra nụ cười xấu xa về phía Hyeonu.
******
Vài giờ sau, trước một đồn cảnh sát ở gần đó, sau khi ra ngoài, Hyeony rút điện thoại ra và gọi điện thoại.
Có một thông tin anh cần phải kiểm tra lại. Có một câu trả lời mà anh muốn nghe từ một người và người đó không ai khác chính là...
“Alo!”
“Mẹ, là con đây. Cha sao rồi ?”
“Cha con vẫn đang bệnh... Con vẫn khỏe chứ ?”
“Con vẫn bình thường. Con đang tới bệnh viện để chúc mừng sinh nhật mẹ. Nhân tiện, có một chuyện con muốn hỏi, chuyện này có liên quan tới việc kinh doanh của cha. Có phải chú Jung đã phản bội bố không?”
“Chuyện...chuyện này.....!”
Mẹ Hyeonu lắp bắp trả lời trước câu hỏi đột ngột của Hyeonu, giống như kiểu bà bất ngờ trước câu hỏi này vậy.
“Đúng... đúng vậy. Làm sao mà con biết....”
“Thật sự??”
“Chuyện này... Hyeonu....”
Sau đó là một tiếng thở dài. Rồi bà bắt đầu kể cho cậu nghe tất cả mọi thứ. Tất cả thủ đoạn gian lận của ông Jung...Những chuyện mà một con người không thể nào làm ra được.
Hyeonu nghe xong vội vàng dập máy. Câu chuyện này quả thật khó nghe.
Người chú được gia đình cậu quý mến nhất lại đi phản bội gia đình cậu ấy. Hơn nữa, dựa theo tốc độ chuyển nhượng công ty, chắc chắn trong chuyện này có ai đó đã giúp đỡ chú Jung, chú ấy không thể nào mà làm một mình được.
“Dù thế nào đi chăng nữa.... mình sẽ trả thù... bất kể có sử dụng phương pháp nào đi chăng nữa....”
Hyeonu lặng lẽ nuốt cơn tức giận của mình xuống.
Anh nắm chặt bàn tay lại. Bàn tay run lên theo từng cơn tức giận được dằn xuống. Hai bàn tay siết chặt tới nỗi móng găm vào da và chảy máu.
“Thằng chó chết... Cứ chờ đấy... Chuyện này không có kết thúc dễ dàng như vậy đâu...”
Cơn tức giận giống như một ngọn núi lửa đã phun trào, rất khó để dập tắt.
Thế nhưng, Hyeonu lại không có cách nào để dập tắt được nó cả. Làm cách nào mà cậu có thể trả thù được hắn cơ chứ?
“Làm thế nào... làm thế nào đây....”
Không có câu trả lời nào với nguồn tài chính eo hẹp từ việc đi làm thêm cả ngày cả đêm. Trong khi cậu còn đóng tiền viện phí và chi phí sinh hoạt nữa.
Do Hyeonu không học đại học nên việc kiếm tiền khá là khó khăn. Dù sao đi chăng nữa, Hyeonu cần kiếm thật nhiều tiền để nuôi gia đình và trả thù.
Mình nên làm gì đây?
Hyeonu tập trung vào ý nghĩ trả thù trong khi đi về nhà.
Đột nhiên, một âm thanh từ cửa hàng điện tử gần đó phát vào tai Hyeonu.
- Tuyển thủ đó - anh ta đã ký hợp đồng với một công ty. Và mức lương anh ta nhận được hàng năm là 500 triệu won!
- Cộng với doanh thu từ streaming, con số này phải vượt qua hàng tỷ! Thực sự quá là tuyệt vời mà!
Bước chân của Hyeonu dừng lại.
“Đúng rồi! Đây chính là câu trả lời mà mình cần tìm...”
Vẫn còn một tia hy vọng nữa.
Hyeonu lập tức rút điện thoại ra.
“Yeongchan? Là tôi đây.”
Sau đó, anh ấy nói,
“Tôi....Arena - Tôi sẽ chơi lại.”
Người chơi mạnh nhất Arena, xếp vị trí thứ 1 trên bảng xếp hạng và cũng là nhân vật huyền thoại bất bại trong Arena - anh ấy được xem là người chơi giỏi nhất của Arena. Hiện tại, anh ấy muốn trở lại Arena.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận