Lên thắp nén hương, Lâm thị thêm hai mươi lượng tiên dầu vừng. Đi ra Đại Hùng bảo điện, thời gian còn sớm, Lâm thị mang mũ che mặt, cúi đầu hỏi nữ nhi : "An An muốn đi dạo chùa không?"
Quách Bá Ngôn chỉ bảo nàng đến đây dâng hương, đến là được, khi nào rời khỏi toàn bộ do nàng quyết định.
Lâm thị không muốn ở chỗ này chờ lâu, cảm thấy sẽ có chuyện gì không tốt phát sinh.
Tống Gia Ninh thì không dám ở bên ngoài quá lâu, sợ gặp lại Quách Kiêu, nhìn ra mẫu thân không có ý ở lâu, liên lắc lắc đầu.
Hai mẹ con liền xuống núi, xe ngựa vững vàng di trở vê, trái tim Lâm thị cũng càng ngày càng an tâm hơn, nàng muốn đi Quách Bá Ngôn cũng chưa xuất hiện, có lẽ hắn quả thật là có kế hoạch gì, nhưng Quốc Công Phủ tạm thời xảy ra chuyện ngăn cản hắn sao?
Ý niệm trong đầu vừa dứt, hai bên xe ngựa bỗng nhiên sáng ngời một cái, giống như có thứ gì đó nhảy lên.
Tuấn mã cao khỏe phát ra tiếng Hi... hi... nôn nóng, Lâm thị theo bản năng trước ôm lấy nữ nhị, đang muốn hỏi xa phu đã xảy ra chuyện gì, ngoài mành bỗng dưng truyền đến một đạo thanh âm lạnh như băng làm nội tâm nàng hoàn toàn sợ hãi:
"Lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Vệ Quốc Công phủ, nếu không ta sẽ lấy mạng của ngươi.."
Lâm thị không nhìn thấy, Tống Gia Ninh bị nàng che trong ngực cũng không nhìn thấy, xa phu lại bị máu trên hoa phục và chủy thủ chống bên hông của người nam nhân dọa sợ, không chút nghĩ ngợi liên vung một roi, tuấn mã bị đau, giống như chạy trối chết chạy như điên ve kinh thành.
Quách Bá Ngôn hài lòng, một tay vén màn xe, lách mình chui vào.
Tống Gia Ninh khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, Lâm thị chú ý tới đoạn tiễn và vết máu lớn trên cánh tay trái của Quách Bá Ngôn, khuôn mặt vốn trắng bệch lập tức một chút huyết sắc cũng không còn.
"Yên tâm, không chết được."
Có trẻ em ở đây, Quách Bá Ngôn chỉ lúc đi vào mới sâu sắc nhìn Lâm thị, sau đó liên ngôi xuống dựa lưng vào thành xe, một chân co lại một chân gác lên, cúi đầu kiểm tra vết thương trúng tên do thuộc hạ làm, nhin nghiem trong, that ra chi chay chút máu, cũng không đáng lo.
Xác nhận đã xong, Quách Bá Ngon nghiêng đầu, bất ngờ đối diện một đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng, chính là nữ nhi của Lâm thị.
Nửa năm không gặp, tiểu nha đầu mặt mày nẩy nở một chút, càng thêm tinh xảo xinh đẹp, khuôn mặt vẫn múp míp trắng non mềm, giống nương nàng chỉ khiến người khác yêu thương, bất quá hắn đối với nha đầu kia là thương yêu của trưởng bối, đối với Lâm thị...
Quách Bá Ngôn lần nữa nhìn nữ nhân khiến hắn thèm nửa năm.
Lâm thị cúi đầu, hai tay ôm thật chặt nữ nhi, khuôn mặt thanh lệ trắng như cánh hoa ngọc lan, không biết hôn lên là cảm giác gì nữa.
Biết nàng sợ hãi, Quách Bá Ngôn trầm giọng nói:
"Ta ở chân núi gặp phải mấy tên thích khách, bất đắc dĩ mới uy hiếp xe của phu nhân, phu nhân yên tâm, ân cứu mạng, đợi ta hồi phủ, ta cùng với gia mẫu nhất định sẽ hậu lễ đáp tạ."
Hắn nói không tỉ mỉ, Tống Gia Ninh nghe không hiểu, Lâm thị tâm tư trong sáng, hơi chút suy nghĩ liền đã rõ, trái tim lập tức rơi xuống đáy cốc. Quách Bá Ngôn thật sự muốn cưới nàng, hắn biết rõ Thái phu nhân sẽ không dễ dàng đồng ý, liền thiết kế một trận khổ nhục kế hắn bị ám sát sau đó được nàng cứu, như thế nàng tuy rằng thân phận thấp kém, nhưng là ân nhân cứu mạng của hắn, chỉ cần Quách Bá Ngôn tận lực truyên bá ra ngoài, chuyện hắn cưới quả phụ báo ân liền sẽ trở thành câu chuyện đứng đầu được mọi người ca tụng.
Thái phu nhân phản đối nhi tử lấy quả phụ, không có gì hơn hai lý do, một là thân phận nàng hen mọn không xứng với dòng dõi Quốc Công Phủ, hai là lo lắng nhi tử bị quả phụ mê hoặc thần hồn điên đảo, lo lắng trăm họ, đám đại thần cũng nghĩ như vậy, có tổn hại thanh danh Vệ Quốc Công phủ. Hiện tại khổ nhục kế của Quách Bá Ngôn vừa truyên ra, lời đồn đãi nhảm nhí đầu tiên bị ngăn chặn, Thái phu nhân ít nhiều còn phải cảm kích nàng, cuối cùng thái độ Quách Bá Ngôn lại kiên định, hôn sự này có lẽ thật có thể thành. . .
Lâm thị đứng ngồi không yên. Quách Bá Ngôn thấy rất rõ ràng, có thâm ý khác nói:
“Phu nhân không cân sợ hãi, chỉ cân nàng nghe lời, ta tuyệt đối không động tới hai mẹ con nàng.'
Vì lấy nàng, hắn không tiếc hại thân thể mình, nàng còn muốn trốn?
Có can đảm liên thử xem.
Lâm thị không có dũng khí khiêu chiến uy nghiêm của Quốc Công gia, đầu cúi xuống càng thấp hơn.
Ánh mắt Quách Bá Ngôn dời xuống theo, thấy nữ oa trong ngực Lâm thị sợ hãi nhìn hắn, Quách Bá Ngôn nở nụ cười, xoa xoa đầu tiểu nha đầu, nhẹ giọng dặn dò:
"Chút nữa đến Quốc Công Phủ, Gia Ninh phải giả vờ hôm nay là lần đầu tiên con thấy ta, biết không? Con giả bộ giống, có thưởng, nhưng nếu như con lộ ra, ta liên phạt con.."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận