Có lẽ là do vị lão đại nhà giàu kia khí chất quá mức cường đại, hoặc là do cậu ta dùng ngữ khí "hôm nay thời tiết rất tốt" để nói câu "Bạn cùng bàn của tôi cũng là của tôi" quá mức rung động lòng người kia, hoặc là do Bạch San San sáng sớm không ngủ đủ giấc đầu óc không tỉnh táo, tóm lại, ma xui quỷ khiến đến mức hồ đồ đi lau tay.
Kéo ghế ra, khom người ngồi xuống.
Cho đến khi Chương Bình An cầm theo chiếc thước tam giác của mình đi vào lớp học, Bạch San San duới sức công phá như sóng âm thần của giọng nói như sư tử rống của lão Chương miễn cưỡng lấy lại tinh thần, sau đó trong đầu liền toát ra một suy nghĩ.
Vị bạn cùng bàn như núi băng kia của cô tám phần là bị thần kinh, hay là vừa cung kính vừa xa cách thì hơn?
Đang suy nghĩ thất thần, phía trước bỗng nhiên có một vật bay qua không gian theo đường parabol bay xuống, cực kỳ chuẩn xác, vừa vặn rơi ngay chính giữa bàn học của Bạch San San.
Là một tờ giấy nhỏ.
Bạch San San giương mắt nhìn về phương hướng bay của tờ giấy, chỉ thấy Cố Thiên Dữ đang nhìn cô, ngón tay chỉ xuống một cái, tỏ ý bảo cô nhìn tờ giấy.
Mở cục giấy ra.
--- Lưu Tử chọc phải Vu Lão Cảnh đứng đầu Trung Cảnh, bên kia bảo nhau, hôm nay tới chặn người. Trung Cảnh ở trong thành phố B nổi danh với việc học sinh hỗn loạn, Vu Lão Cảnh tên là Vu Cảnh, là lão đại đứng đầu Trung Cảnh, đánh nhau còn có một băng nhóm, kết giao với mấy tên lưu manh côn đồ. Người cặn bã không phải là thứ gì tốt.
Bạch San San không biểu cảm gì mà nhìn hàng chữ nhỏ trên giấy, ngay cả bút cũng lười cầm, không kiên nhẫn ngẩng đầu biểu đạt với Cố Thiên Dữ ánh mắt "biết rồi."
Buổi tối chín giờ rưỡi, rinh rinh rinh một trận chuông vang lên khắp sân trường. Tiết tự học buổi tối kết thúc, một đám học sinh lớp mười hai như là ngựa hoang đứt dây lao từ phòng học ra ngoài.
Không tới mười lăm phút, cả khu tầng học lớp mười hai không còn một bóng người.
"Đừng căng thẳng Lưu Tử." Cố Thiên Dữ vỗ vai Lưu Huy Chinh một cái, "San San sẽ không để cho người của Trung Cảnh động đến một sợi tóc của cậu đâu. Có bọn tôi ở đây, thoải mái chút đi."
Lưu Tử nghe vậy vẫn có chút khẩn trương, nuốt nước miếng, chần chừ nói: "Cậu không biết Vu Lão Cảnh. Cậu ta không phải là một tên lưu manh bình thường, ba nuôi của cậu ta là Khâu gia, lăn lộn giang hồ, nghe nói còn có quan hệ với phó cục trưởng cục cảnh sát ở Hòa Vân..."
Lời còn chưa hết, đã bị tiếng mở nắp bút chặn lại.
Lưu Tử nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy lão đại cao một mét sáu của cậu ta mới vừa chép xong phương trình của thầy giáo, duỗi người, vận cổ tay cổ chân, sau đó lấy một viên kẹo Bổng Bổng nhét vào miệng, lăn qua lăn lại trong miệng, nói với bọn họ: "Tôi chép xong rồi, đi thôi."
Cố Thiên Dữ tiến tới, đè thấp giọng nói: "San San, Vu Lão Cảnh phòng chừng đã đến. Cậu gọi người chứ?"
Bạch San San rất nghiêm túc ăn kẹo: "Không gọi."
Lưu Tử: "...."
Cố Thiên Dữ: "...."
Lưu Tử tốn rất nhiều công sức mới tìm lại được giọng mình lần nữa, nhìn lão đại của mình, lắp bắp: "....Chỉ, chỉ có bốn người chúng ta?"
"Hạo Tử có chuyện đi trước, chỉ có ba chúng ta." Lão đại một mét sáu khoác chiếc cặp hoa lên vai, cân nhắc, rất có ý thức thời gian mà nói: "Hẹn sau buổi tự học tối đánh nhau, đoán chừng Vu Lão Cảnh đã đến. Đừng để cho người ta chờ lâu quá."
Lưu Tử và Cố Thiên Dữ: "...."
Ba mống người khí thế mà đi đến cửa sau của trường học.
Trời đã tối, bóng đêm như mực, mấy ngọn đèn đường nhuộm cả con đường thành một tầng cam mờ ảo. Bạch San San cắn kẹo nháy đôi mắt cận một trăm độ của mình, nhìn thấy trước cửa một tiệm hàng quả nhiên có một đám người. Đám lưu manh kia tuổi đều khoảng hai mươi, rất trẻ tuổi, mỗi người đều ngậm thuốc lá nói chuyện, đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi, giống như quỷ dạ hành, rất hùng hổ.
Dẫn đầu là một thanh niên đầu trọc, miệng ngậm Ngọc Khê, một chân dẫm lên bồn hoa, chính là Vu Lão Cảnh.
(Ngọc Khê: tên một loại thuốc lá ở Trung Quốc)
Cố Thiên Dữ có chút căng thẳng, tiến tới bên cạnh Bạch San San, nói: "San San, làm sao bây giờ?"
Bạch San San không lên tiếng, chẳng qua là thuận tay móc một tờ nhân dân tệ từ trong túi đưa ra.
Cố Thiên Dữ nhận lấy, mờ mịt nhìn cô. Không biết lão đại muốn cái gì.
"Đói chết tớ mất." Bạch San San chỉ vào quán bán Mã La Thang cách đó không xa, "Đi gọi đồ ăn ngon chờ tớ, nhân tiện mua cho tớ chai coca lạnh, tớ sẽ tranh thủ giải quyết chuyện này trong vòng mười phút."
Cố Thiên Dữ và Lưu Tử: "..."
Không đợi hai lão đệ đang trợn mắt há mồm lấy lại tinh thần, lão đại một mét sáu của bọn họ đã cắn kẹo Bổng Bổng mà đi qua đường rồi.
Đèn giao thông vừa đúng lúc đỏ. Bạch San San đứng trên vạch dành cho người đi bộ, vừa chờ vừa nhàn rỗi nhớ đến mấy lời thần kinh của cậu ta sáng nay, vô cùng hợp với lời kịch và hơi thở đầy thần kinh của cậu ta.
Không một ai chú ý đến chiếc xe Bentley màu đen dừng ở ven đường hồi lâu kia.
Bên trong buồng xe.
Thương Trì mặt không thay đổi nhìn chăm chăm vào nơi nào đó ngoài cửa sổ, ánh mắt đen lãnh đạm, tĩnh, hơn nữa rất chuyên chú.
Quản gia Giroux nhìn theo tầm mắt của cậu, chỉ thấy bóng dáng một thiếu nữ mặc áo đồng phục trường học lưng đeo chiếc cặp xinh xinh. Cô gái nhỏ miệng cắn kẹo, quai hàm hơi phình ra, đôi mắt to trong suốt, giống như một con cá vàng đáng yêu.
Ánh mắt Giroux xoay chuyển, lại nhìn đến mất tên lưu manh của Trung Cảnh đang tụ tập ở bên đường.
"Chỉ là một đám con nít tụ tập đánh nhau." Giọng Giroux bình thản, cung kính dùng tiếng anh mà nói, "Thiếu gia, có cần giúp đỡ cô ấy không?"
Thương Trì nhìn chằm chằm vào thiếu nữ ngoài cửa sổ kia mấy giây, không có ngữ khí mà nói: "Ông về trước đi." Sao đó liền xuống xe.
Chiếc xe Bentley rời đi.
Thiếu niên lạnh lùng yên lặng đứng dưới ánh đèn, chốc lát, khẽ nâng tay, cởi nút áo thứ ba của chiếc áo sơ mi đồng phục. Một tia sáng đèn xe chiếu tới, chiếu sáng một khoảng da trắng lạnh trước ngực cậu.
Trên cơ bụng rắn chắc, bất ngờ có một vết thương đạn bắn rất dữ tợn.
....
Bảy giờ tối, chiếc xe Maserati tao nhã của Bạch đại thiếu gia kéo thấp chân ga mà dừng lại ở trước cửa cao ốc khách sạn Tinh Hào, người hầu mặc áo đồng phục cung kính tiến lên mở cửa xe. Bạch San San xuống xe, tự nhiên thuần thục mà khoác qua tay Bạch Kế Châu, hai anh em tiến thẳng về phòng tiệc.
Tiệc tối của Triệu thị, trong tiệc toàn những nhân vật nổi tiếng, ai cũng xa hoa là lượt.
Bên trong phòng tiệc đèn đuốc rực rỡ khắp nơi đều là người, nữ có nam có, già có trẻ có, người đang khiêu vũ, kẻ lại nói chuyện phiếm. Đàn ông mặc âu phục tay cầm ly rượu nói chuyện làm ăn, mấy người phụ nữ mặc sườn xám thì tụ năm tụ bảy nói chuyện bát quái, một hồi nói chuyện ai không sinh được con trai gấp đến độ đi khắp nơi cầu phật, một hồi lại nói đến chồng ai ở bên ngoài nuôi nữ minh tinh.
Cách đó không xa còn có nghệ sỹ đang diễn tấu dương cầm và violon, âm nhạc nhẹ nhàng tản mác trong không khí.
Bạch San San tiện tay cầm lấy một miếng bánh mousse dâu tây từ chỗ người phục vụ, cắn một miếng, nhai nhai.
Từ nhỏ đến lớn cô đối với những dịp như vậy đều không để tâm, mỗi lần đi dự tiệc với Dư Lỵ và Bạch Nham Sơn, cô không phải là tập trung ăn, thì là tùy tiện tìm một góc không có người, ngồi nghịch điện thoại. Đối với Bạch San San mà nói, đến thung lũng trăm dặm chém quái còn vui hơn là nói chuyện phiếm khoác lác với mấy bà thím trung niên kia.
Đang định lấy điện thoại mở trò chơi, giọng nói tận lực đè thấp của Bạch Kế Châu vang lên bên tai, nói: "Chuẩn bị một chút."
Bạch San San: "?"
Bạch Kế Châu tay cầm ly rượu chỉ đến một hướng khác, "Triệu công tử đến tìm cô."
"..." Khóe miệng Bạch San San giật giật một cái, quay đầu qua, quả nhiên nhìn thấy một bóng người mặc âu phục màu trắng đang tiến tới chỗ mình. Đối phương cao chừng một mét bảy ba, dáng người tròn trịa, cộng thêm phần đỉnh đầu “trắng gì mà sáng thế” kia thoạt nhìn, giống như viên kẹo trái cây mới ra lò.
Cả người toát ra một cảm giác dầu mỡ.
Bạch Kế Châu thấp giọng: "Biết phải làm sao chứ?"
Cô đưa tay ấn ấn mi tâm, trầm mặc, khoa tay làm "OK" một cái với Bạch Kế Châu. Bạch Kế Châu thấy vậy, vỗ vỗ bả vai cô rồi xoay người đi tìm đám bạn con nhà giàu của mình.
Sau mấy giây, kẹo đường Triệu lúc la lúc lắc đến bên cạnh Bạch San San, đứng lại.
"Cô Bạch, đã lâu không gặp." Triệu công tử mập mạp trên mặt tràn đầy ý cười. Lúc trước ở buổi tiệc sinh nhật của Bạch Nham Sơn nhìn thấy Bạch San San, tuy chỉ là gặp mặt ngắn ngủi cũng không nói chuyện nhiều, nhưng ấn tượng của hắn ta đối với vị tiểu mỹ nhân da trắng mỹ mạo lại kiều mềm đáng yêu này vô cùng tốt.
Bạch San San cũng cười, cắn một miếng bánh mousse dâu tây thật lớn, vừa nhai vừa hàm hồ mà nói: "Xin chào anh Triệu."
"..." Nhìn khóe miệng của tiểu mỹ nhân dính bơ trắng kia, nụ cười trên mặt Triệu công tử có chút cứng ngắc, xoay người vô cùng thân sỹ rút ra một chiếc khăn đưa cho cô, "cô Bạch, khóe miệng có chút bơ."
"À, cảm ơn." Bạch San San nhận lấy khăn, đặt ở trên mũi mà hung hãn xì một cái.
Một tiếng xì rất chói tai.
Triệu công tử: "...."
Bạch San San tiện tay vo khăn giấy thành một cục vất xuống đất, vừa xoay đầu, gần tay là một phần gà nướng nóng hổi đặt trên bàn. Cô nháy mắt mấy cái, dùng hai tay xé đùi gà đưa lên miệng cắn một miếng, sau đó dưới ánh mắt khủng hoảng không thể tin được của Triệu kẹo trái cây, lười biếng dựa trên bàn ăn, vừa nhai đùi gà vừa hỏi: "Triệu công tử tìm tôi có chuyện gì không?"
Triệu công tử đã không khống chế được da mặt đang co giật của mình. Bị tổn thương trí mạng, hắn cảm thấy mình cần bình tĩnh lại, chỉ có thể cố nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo, nói: "....Cô Bạch, tôi phải nhận điện thoại, xin hỏi tôi có thể đi tiếp điện thoại mấy phút được không?"
Bạch San San cười vui vẻ: "Xin cứ tự nhiên."
Triệu công tử chạy như bỏ trốn.
Bạch San San nhướng mi, hài lòng nhìn bộ dạng chạy mất dép của Triệu kẹo trái cây, thu hồi nụ cười, ném đùi gà nướng vào thùng rác bên cạnh, rút khăn ướt ra tỉ mỉ lau tay, trên mặt không có biểu cảm gì.
Nhiệm vụ tối nay đã hoàn thành, Bạch San San giương mắt quét quanh phòng dạ tiệc một vòng, suy nghĩ bây giờ mình nên đi ngay hay là ăn thêm mấy miếng bánh mousse dâu tây nữa rồi mới đi.
Ngay lúc trên mặt cô không có biểu tình gì nhưng trong đầu toàn mousse dâu tây bay loạn xạ, toàn bộ phòng dạ tiệc bỗng nhiên yên tĩnh trong nháy mắt.
Bạch San San mới bắt đầu không cảm nhận được chút khác lạ nào, cho đến khi ngay cả tiếng nhạc trong phòng cũng ngừng lại thì cô mới ý thức được chuyện gì, đưa mắt nhìn một cái, phát hiện toàn bộ người trong đại sảnh đều nhìn ra ngoài cửa. Cô khó hiểu, cũng quay đầu nhìn theo.
Là một người đàn ông thân hình cao lớn, âu phục thẳng tắp, khí chất lãnh đạm cứng rắn. Ngũ quan anh tuấn lạnh lùng, không nói lời nào. Một dáng người đẹp đẽ đứng đó, toát ra cảm giác sạch sẽ, nhã nhặn hơn người, không nói gì cũng có thể làm người khác rét run, giống như một cây tùng màu đen sống trong thời trung cổ.
Bên cạnh là mấy người đàn ông mặc âu phục cung kính đi theo.
"..." Bạch San San bỗng nhiên giật mình.
"Thương tổng?"
Đổng sự trưởng Triệu Thị Triệu Quốc Lương đem theo Triệu Tử Hào nhanh chóng ra đón tiếp, mặt đầy vui vẻ nói: "Ngài nhận thiệp mời mà đại giá quang lâm, thật sự làm cho hàn xá bồng tất sinh huy." Vừa nói liền đưa tay ra muốn bắt tay đối phương.
(Hàn xá bồng tất sinh huy: nhà nghèo mà thêm vinh dự, lời khách sáo chỉ khi có khách đến chơi nhà. nguồn baike)
Nhưng mà Triệu lão gia tử ngay cả vạt áo Thương Trì còn chưa kịp chạm vào đã bị trợ lý Giang giơ tay lên ngăn lại.
"...." Triệu Quốc Lương hơi khựng lại, lúc này mới nhớ ra Thương Trì chưa bao giờ có thói quen tiếp xúc tay chân với người khác, có chút lúng túng mà buông tay xuống, vẫn cười, giơ tay lên làm tư thế mời: "Nào nào, mời Thương tổng vào trong."
"Triệu đổng không cần khách sáo." Thương Trì lãnh đạm nói, bước chân dài đi thẳng vào đại sảnh yến hội, ánh mắt không nhìn Triệu Quốc Lương đến một cái.
Triệu Tử Hào thấy không khí bên trong đại sảnh bỗng chốc rất vi diệu, nhíu mày, cho nghệ sĩ dương cầm và violon một ánh mắt. Mấy nghệ sĩ lúc này mới vội vàng tiếp tục trình diễn.
Mấy giây sau đám nhà giàu cũng đã hồi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ, một mặt kinh ngạc việc vị lão đại Thương gia này lại hạ giá tham dự tiệc tối của Triệu Quốc Lương; một mặt nghĩ lát nữa làm thế nào để mời rượu vị lão đại này, lúc mời rượu thì nên nói cái gì để không quá đường đột cũng không quá hèn mọn. Mỗi người đều có tâm tư riêng, tính toán muốn nhân cơ hội này mà leo lên cây tùng Thương Thị vạn năm không già này.
Khác với những người đang vắt óc suy nghĩ làm sao để theo sau Thương lão đại, Bạch San San lựa chọn không nghe không thấy về lần "vô tình gặp mặt" này.
Cô cầm một miếng bánh mousse dâu tây trên bàn, ngồi vào một góc sofa nhỏ vừa ăn vừa chơi game.
Đột nhiên, một đôi giày da màu đen không nhiễm một hạt bụi nào lọt vào mắt.
"..." Ngón tay đang ấn loạn trên màn hình nhỏ của Bạch San San hơi dừng lại nửa giây. Ngay sau đó, mí mắt không ngẩng lên, nhưng lại có cảm nhận rõ ràng chu vi mấy dặm một lần nữa rơi vào an tĩnh quỷ dị.
Thương Trì hơi rũ mắt, từ trên cao nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt.
Cô gái lười biếng ngồi trên ghế sofa, lễ phục màu đen ôm sát cơ thể phác họa từng đường cong hoàn mỹ, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy cái cổ nhỏ mềm mại của cô, xương quai xanh nhỏ bé ưu mỹ, cùng với trước ngực như ẩn như hiện. Cô cúi đầu, đôi môi xinh xắn vô thức có chút ảo não mà hơi chu ra, đôi lông mi dày rũ xuống, giống như một tiểu hồ ly vừa thanh thuần đáng yêu lại vừa quyến rũ mê người.
Đôi mắt Thương Trì sâu thẳm.
Chốc lát, anh đưa tay, ngón tay thon dài lạnh như băng nhẹ nhàng nâng cằm Bạch San San lên.
"..." Tiểu hồ ly rõ ràng bị hành động của anh làm cho sợ, nhấc mắt lên, đôi mắt trong suốt như thủy tinh đầy hoảng hốt. Kinh ngạc lại khó hiểu mà nhìn anh.
Anh lãnh đạm nói: "Nghe nói em đang coi mắt?"
Bạch San San: ?
Thương Trì cúi người, môi mỏng mềm mại để gần sát đôi tai đỏ bừng vì xấu hổ, giọng thâm trầm, tựa như những lời nỉ non nhỏ nhẹ của đôi tình nhân: "Tôi đã sớm nhắc nhở em. San San, công chúa không ngoan, sẽ bị phạt."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận