Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Sắc Xuân Chợt Đến (Dịch) (Đã Hoàn)
  4. Chương 15: 15

Sắc Xuân Chợt Đến (Dịch) (Đã Hoàn)

  • 388 lượt xem
  • 6566 chữ
  • 2022-01-05 22:39:49

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cái tác phong sặc mùi bá đạo tổng tài này là nghiêm túc sao?

 

Bạch San San không khống chế được mà khẽ nhếch miệng lên một cái, tình cảnh này, bá đạo tổng tài này, cô có một loại cảm giác vi diệu là mình đang xuyên vào mấy tiểu thuyết Mary Sue "Bá đạo tổng tài yêu tôi".

 

Dựa theo phong cách của ngôn tình bá đạo tổng tài, nam chủ bá đạo tổng tài sẽ vì các loại lý do vớ vẩn mà rơi vào tình yêu với nữ chính Bạch Liên Hoa, Bạch Liên Hoa sống chết không chịu khuất phục và phản kháng, nén nước mắt, quật cường mà nói "Không, tôi sẽ không khuất phục", nam chủ bá đạo tổng tài vừa tà mị quyến rũ, vừa mạnh mẽ cường thủ đoạt hào, kéo cà vạt một cái, nói một câu, "Người phụ nữ này, muốn phản kháng tôi" mấy lời kịch xấu hổ bla bla bla.

 

Mấy giây ngắn ngủi, mặt Bạch San San không có biểu cảm gì mà trong đầu lại tràn đầy lời thoại của những quyển tiểu thuyết bá đạo tổng tài.

 

Nhưng cuộc sống dù sao cũng không phải là ngôn tình, Bạch San San đã qua thời ảo tưởng truyện cổ tích hoàng tử và công chúa. Từ lúc mười mấy tuổi, Bạch San San đã hiểu triệt để hai từ "thực tế". Cô biết, mà cũng xác định, Bạch San San và Thương Trì không phải là nhân vật chính trong cuộc đời của nhau.

 

Số phận của bọn họ năm lớp mười hai ấy từng xuất hiện cạnh nhau, thành một đoạn "thanh xuân", chỉ như vậy mà thôi.

 

Đổi thành Bạch San San năm mười bảy tuổi, vào lúc này nhất định sẽ phát cuồng, nhưng bây giờ cô cũng không còn là mười bảy tuổi. Thời gian mười năm trôi qua, tâm tính cô đã ôn hòa đến độ dù có muốn phát điên lên thì cũng có thể trấn định giống như không có chuyện gì xảy ra.

 

Trong không gian là những tiếng dương cầm và violon phiêu đãng, một khúc vừa mới hết, một khúc mới lại nổi lên. Một vị ca sỹ mặc trang phục cung đình Châu Âu bước lên sân khấu, trong tiếng nhạc du dương mà cười một nụ cười lịch sự với các vị khách mời.

 

Lần này bài hát có tên là "Carmen, Habanella" tên tiếng Trung là "Tình yêu là chú chim tự do" nhịp điệu càng thêm sôi động phong tình, không khí vô cùng trêu ghẹo.

 

Thương Trì vẫn nắm tay Bạch San San như cũ, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt chớp một cái nhàn nhạt nhìn vào người cô.

 

Sau khi khiếp sợ bị Thương Trì hôn mu bàn tay, sắc mặt Bạch San San đã khôi phục lại bình tĩnh. Cô cũng ngẩng cổ lên nhàn nhạt nhìn Thương Trì.

 

Bên trong sảnh dạ tiệc đèn đuốc rực rỡ, người đàn ông mặc âu phục không nhiễm một hạt bụi, ưu nhã mà khẽ cúi người, một nửa sườn mặt dưới ánh sáng, nửa lẩn khuất trong bóng tối, có lẽ do ngũ quan sắc bén, trên mặt anh có những khoảng bóng đậm nhạt khác biệt.

 

Bình tâm mà nói, người như họa.

 

Góc nhỏ chỗ hai người hồi lâu không có ai nói thêm tiếng nào, một đám quần chúng ăn dưa không biết chuyện gì đang xảy ra nên rất tò mò, tất cả đều ôm tâm tình "Lớn như vậy mới được nhìn thấy Thương tổng bằng da bằng thịt, chuyến này thật sự không phí công", "Nhảy đi, mau nhảy đi, hai người mau nhảy đi", "Có thể nhanh hơn một chút được không, điện thoại chụp lén của tôi đang tìm góc độ đẹp nhất rồi", mà nghểnh cổ mong chờ.

 

Ngập chìm trong ánh mắt mong chờ của mọi người, não của Bạch San San xoay mòng mòng.

 

Dựa theo tình tiết thông thường của tiểu thuyết ngôn tình bá đạo tổng tài, bá đạo tổng tài sẽ bị cảm giác "Đến bây giờ còn không có người phụ nữ nào dám cự tuyệt tôi", "Cô rất thành thật, rất tự nhiên, rất đặc biệt", của nữ chính tiểu bạch hoa hấp dẫn sự chú ý.

 

Hơn nữa cứ liên tiếp cự tuyệt, ngược lại sẽ lộ ra là cô đang lo lắng cái gì.

 

Thế nên bây giờ nên có thái độ như thế nào?

 

Tham gia một buổi tiệc tối, đột nhiên được trai đẹp đến nỗi vũ trụ cũng phẫn nộ mà nổ tung đến mời khiêu vũ, thật may mắn, thật hạnh phúc biết bao, kích động đến chân tay luống cuống. Bạch San San không biểu cảm gì mà nghĩ chính mình thành một cô gái 27 tuổi độc thân đang khát hơi giai.

 

Sau mấy giây, cô tìm lại trạng thái, cười khanh khách nói: "Nếu như ngài vẫn nhất quyết, chúng ta nhảy một bản vậy."

 

Mấy người trợ lý bên cạnh nghe vậy, nhìn nhau, mặt đều viết: Hừ, quả nhiên, một ả đàn bà lẳng lơ muốn dùng biện pháp cự tuyệt để hấp dẫn ông chủ của chúng ta.

 

Đang suy nghĩ, lại nghe thấy đối phương thấp giọng hơn, nói tiếp: "Nhưng mà, phải dựa theo thời gian làm việc của bác sĩ tâm lý mà tính phí, hôm nay là cuối tuần, phải tăng lương. Xin anh Thương trả gấp ba lần phí bình thường."

 

Đoàn quân trợ lý: "...."

 

Thương Trì hơi nhếch nhếch khóe miệng, không lên tiếng, bàn tay vừa thu lại liền dẫn Bạch San San đi vào sàn nhảy.

 

Lão đại đã vào sân, quần chúng ăn dưa trong sàn nhảy ngoài mặt không có phản ứng gì, nhưng tâm tư rõ ràng không đặt ở việc khiêu vũ, từng cái nhìn rối rít dán trên người Bạch San San và Thương Trì, một bên nhìn trộm, một bên cố gắng cách xa nơi đó càng xa càng tốt. Không đến vài phút, lấy lão đại làm trung tâm, bán kính xung quanh họ hai mét đã không còn bóng người.

 

Nhạc sĩ chuyên tâm trình diễn, ca sĩ tiếp hát, toàn bộ buổi tiệc chìm trong một không khí vô cùng vi diệu.

 

Hai người đứng yên đối mặt.

 

Thương Trì nhìn Bạch San San, năm ngón tay nắm lại, nắm chặt hơn bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Bạch San San, cùng lúc đó nâng cánh tay trái đặt ngang hông cô, ôm chặt. Cô gái lảo đảo về phía trước một cái, trong nháy mắt tiến gần lại ngực của anh.

 

Khoảng cách bỗng nhiên được rút ngắn, mùi thuốc lá mát lạnh và hương thơm quyến rũ của người đàn ông nhanh chóng ập đến.

 

Trong ngực Bạch San San run rẩy, âm thầm điều chỉnh hô hấp, sắc mặt cũng rất thản nhiên, một bộ dạng không có chuyện gì mà nhìn chằm chằm vào giày cao gót của mình, di chuyển chẳng ăn nhập một chút nào.

 

Coi như là kiếm thêm đi, dù sao tiền lương cũng gấp ba lần, cái gì cũng có thể làm khó dễ nhưng tiền thì không thể.

 

Bạch San San tự cổ vũ chính mình, tận lực xem nhẹ bàn tay đang đặt trên eo của mình và năm ngón tay nắm lấy bàn tay cô. Lòng bàn tay với những vết chai mỏng lướt trên lớp lụa mỏng manh, như có như không mà chạm vào eo của cô, hơi thở lạnh băng của anh phả vào vành tai cô.

 

"Cô Bạch rất căng thẳng." Bên tai bất thình lình vang lên một giọng nói, trầm lặng trong trẻo lạnh lùng, nhịp điệu bình thường, không nghe ra giọng điệu nghi vấn một chút nào.

 

Bạch San San cụp mắt, lắc đầu: "Không có."

 

Thương Trì nhếch mi, ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn lòng bàn tay cô gái trong ngực, mềm mại, trơn mượt, sau đó đôi môi nhẹ nhàng tiến gần lại lỗ tai đáng yêu của cô, nhàn nhạt nói: "Lòng bàn tay em ra rất nhiều mồ hôi."

 

Bạch San San hơi mím môi, nghiêng đầu nhìn anh một cái: "Là vì nóng."

 

Thương Trì nghe vậy im lặng, bỗng nhiên cười một cái.

 

Có lẽ là do khoảng cách hai người quá gần, hoặc có lẽ do ánh đèn trên đỉnh đầu quá sáng, đường nét sắc bén của Thương Trì trở nên nhu hòa mấy phần, mi dày rũ xuống, cộng thêm nụ cười nhàn nhạt, khiến anh nhìn không còn lạnh lùng ác liệt như lúc bình thường. Anh cứ lẳng lặng mà nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt màu đen như có gì nghiền ngẫm, sâu xa, hứng thú, còn có một chút...

 

Cưng chiều.

 

Giống như chủ nhân đang quan sát chú mèo nhỏ tự do phóng khoáng bướng bỉnh bỏ nhà đi bụi của mình.

 

Đôi mắt Bạch San San nhíu lại, bị cái cảm giác xa lạ mà quen thuộc này làm cho không lạnh mà run. Tiếp theo chớp mắt một cái nhanh chóng dời ánh mắt về nơi khác, tim vô thức mà lỗi mất một nhịp.

 

Lúc này, âm nhạc tiến vào đoạn cao trào, ca sỹ đang dùng những lời hát hay nhất để diễn tả.

 

Bạch San San đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình chưa hồi phục tinh thần, chợt thấy ngang hông căng thẳng, một lực đạo mạnh đẩy về phía lưng của cô. Cô ngẩn người, chưa kịp chuẩn bị mà bị buộc ngửa người về phía sau, thiếu chút nữa sợ đến mức la lên. 

 

Cánh tay thon dài của Thương Trì để sau eo cô, rất có lực, dễ như trở bàn tay mà đỡ lấy cô. Lại móc lại một cái.

 

Cả người Bạch San San nghiêng về phía trước, trực tiếp nhào vào ngực anh. Đầu đụng vào lồng ngực cứng rắn của anh, thoáng chốc chóng mặt đến nổ đom đóm.

 

Còn chưa kịp xoa trán, ngay sau đó lại là một cái cong eo, bay lượn, xoay vòng.

 

"...."

 

Cô rốt cuộc không thể nhịn được nữa, trợn to mắt nhìn vào khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng trên đỉnh đầu, thấp giọng, dùng giọng điệu chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được thốt lên: "Bạn học Thương, xin hỏi rốt cuộc anh muốn làm gì?"

 

Một câu vừa hỏi xong, không khí xung quanh chớp mặt yên tĩnh.

 

Thương Trì cúi đầu đôi mắt nheo lại nhìn xoáy vào cô, không nói lời gì, cũng không có bất kỳ động tác nào.

 

Bạch San San ngẩng cổ, hậu tri hậu giác ý thức được cái gì đó, đến cả người đều sững sờ lại.

 

Chốc lát, Thương Trì khom lưng gần sát tai phải của Bạch San San, không biết vô tình hay cố ý mà mùi kẹo sữa cùng với mùi nước hoa trên người cô hòa cùng một chỗ vương vấn bên mũi.

 

Anh nhẹ giọng nói vào tai cô: "Tôi giúp em, bạn học Bạch."

 

Bạch San San: "?" WTF?

 

Bạch San San thật sự không hiểu được, "Anh nói cái gì?"

 

"Sau hôm nay, sẽ không có bất cứ người nào quấy rầy em nữa." Thương Trì lãnh đạm nói.

 

Bạch San San: "...."

 

Cùng là người, sao mà nói chuyện với nhau khó khăn thế? Trợ lý Giang, phiền anh đến phiên dịch một chút tiếng chim hót của đại Boss nhà anh có nghĩa gì được không?

 

Ngay tại lúc Bạch San San một bộ "=.=" tìm kiếm bóng dáng anh trai tinh anh trong đám người, cằm của cô bị người nắm lấy, nâng lên, tầm mắt đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Thương Trì.

 

Cùng lúc đó, một bàn tay khác của anh xuyên qua mái tóc đen như thác nước của cô.

 

Mọi người ở đây đều sững sờ một chút. Trong tin đồn Thương thị là quý tộc bước ra từ trong máu tanh và giết chóc, vị CEO trẻ tuổi nhất này của Thương thị lòng dạ độc ác, không có một chút lòng dạ trắc ẩn.

 

Nhưng rõ ràng lúc này Thương Trì lại dịu dàng như một luồng gió nhẹ.

 

Bạch San San ngẩn người, giật giật cánh môi như muốn nói cái gì, liền nhìn thấy người đàn ông cao ngất như tranh vẽ đang cúi đầu.

 

Chuyện đột nhiên xảy ra như vậy, người tự xưng là phật hệ vững như vàng là Bạch San San, tối nay, linh hồn tan vỡ lần thứ N. Cô trợn hai mắt, mặt đầy kinh ngạc.

 

Trong chốc lát, một cái hôn lạnh như băng, giống như cánh bướm nhẹ nhàng rơi trên môi cô. Thương Trì thấp giọng: "Tối nay em rất đẹp."

 

Bạch San San: "@#$%...."

 

Quần chúng ăn dưa trong dạ tiệc: "...."

 

Nhóm trợ lý của Thương thị: "...."

 

Nội tâm quần chúng ăn dưa trong dạ tiệc: Tôi cá vừa nãy mới xảy ra chuyện gì! Sao mà không nói một lời liền hôn rồi? Màn bổ mắt như vậy mong được diễn lại một lầnnnnnn....!!!!

 

Nội tâm của nhóm mấy vị anh trai trợ lý tinh anh: ???? Sếp ơi, ngài sao vậy sếp? Bảo mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng không tiếp xúc với bất kỳ ai cơ mà? Ôm cô gái nhỏ nhà người ta khiêu vũ, lại còn hôn con gái nhà người ta là sao?

 

Ngay tại lúc không khí của cả buổi dạ tiệc ngưng đọng, trợ lý Giang vừa mới đi vệ sinh thản nhiên trở lại. Anh ta liếc nhìn mọi người, lại nhìn vẻ mặt khiếp sợ của đồng nghiệp, có chút tò mò: "Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Trợ lý A nói nhỏ đến mức như muốn biến âm: "Vừa rồi Thương tổng hôn cô gái  kia."

 

Trợ lý Giang nghe vậy, nghênh đầu nhìn Thương tổng và vị bác sĩ tâm lý ở trong lòng Thương tổng nhà mình, bình tĩnh gật đầu một cái, "À."

 

Trợ lý B thấy anh ta một chút kinh ngạc cũng không có, nhíu mày lại, mơ hồ ngửi thấy mùi vị không đúng, thấp giọng: "Trợ lý Giang, anh biết cô gái kia là ai?"
 

Trợ lý Giang trầm tư suy ngẫm vấn đề này một lát, trả lời: "Phu nhân tương lai."

 

Đội ngũ trợ lý: "...."

 

Ngay tại lúc mấy người tán gẫu mấy câu, một đợt chuông điện thoại vang lên. Nhóm trợ lý lập tức bày ra vẻ mặt tỉnh táo nghiêm túc trước sau như một. Trợ lý A nhận điện thoại, dùng tiếng Pháp nói chuyện với bên kia.

 

Sắc mặt trợ lý Giang trầm xuống, lặng yên nghe.

 

Chốc lát, 

 

Trợ lý cầm điện thoại đưa điện thoại ra xa, nhìn về phía trợ lý Giang nói: "Là viện dưỡng lão bên Paris gọi tới, nói có chuyện rất quan trọng muốn nói trực tiếp với ngài qua điện thoại."
 

Nghe năm chữ "viện dưỡng lão Paris, mấy người nhìn nhau, biểu cảm không hẹn mà cũng biến đổi.

 

Sau mấy giây, trợ lý Giang gật đầu, "đưa cho tôi". Nói xong liền nhận lấy điện thoại đi về hướng sàn nhảy.

 

----

 

Phòng dạ tiệc tầng hai.

 

Một tên nhà giàu mặc âu phục màu lam tay cầm ly rượu đỏ vui vẻ nhìn xuống dưới lầu, bỗng nhiên chớp mắt nói: "Lão Bạch, không nghĩ tới cô em gái rẻ tiền của cậu cũng thật sự có bản lĩnh, lại còn có thể bắt được vị kia của nhà họ Thương."

 

Bạch Kế Châu nhấp một ngụm Kê Vĩ Tửu lười biếng dựa lưng vào lan can, không lên tiếng.

 

"Có ý tứ." Tưởng Nhất Vĩ ợ lên một cái, trêu ghẹo, "nhà họ Triệu làm buổi dạ tiệc này, vốn dĩ là muốn ghép đôi Triệu Hào và em gái của cậu, không nghĩ tới hành động này làm kinh động đến lão đại nhà họ Thương, còn trực tiếp tuyên bố chủ quyền luôn... Nhưng mà nói thật, em gái kia của cậu dáng dấp cũng khá được, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, eo thon chân dài, cực phẩm."

 

Bạch Kế Châu liếc mắt nhìn Tưởng Nhất Vĩ một cái, chốc lát, nheo mắt lại, "Cậu nói gì?"

 

Tưởng Nhất Vĩ uống hơi nhiều, không chút nghĩ ngợi liền nói: "Từ lúc Thương thị từ New York về Trung Quốc, toàn bộ danh môn vọng tộc ở thành phố B người nào không muốn có chút quan hệ với nhà họ Thương. Hơn nữa, ai không biết Bạch San San vốn cũng không phải là em gái ruột của cậu, tự hiểu."

 

Bạch Kế Châu miệng cười lòng không cười, "Cậu cảm thấy tôi sẽ vì muốn với tới Thương thị, cho Bạch San San trèo lên giường của Thương Trì?"

 

Tưởng Nhất Vĩ cười khan, "Aiya, tôi cũng không phải có ý này..."

 

Lời còn chưa dứt, liền bị người một quyền quật ngã xuống đất.

 

"..." Tương Nhất Vĩ không kịp đề phòng, bị một quyền, sợ ngây người, che lỗ mũi đang chảy máu, khó hiểu nhìn Bạch Kế Châu, mấy giây mới cả giận nói: "Cậu cmn bị thần kinh à? Đánh tôi cái gì?"

 

"Nghe cho kỹ, Bạch San San là em gái của tôi, lần sau miệng cậu mà không sạch sẽ như vậy nữa, không phải chỉ là một đấm nhẹ nhàng như vậy đâu." Bạch Kế Châu giọng nói vô cùng lạnh lùng, nói xong tiện tay để ly Kê Vĩ Tửu lên bàn bên cạnh, xoay người xuống lầu.

 

Phòng tiệc lầu một vẫn đang tiếp tục, ca vũ thăng bình, nói cười vui vẻ.

 

Bạch Kế Châu đi lòng vòng trong đám người một vòng, không thấy bóng dáng của Bạch San San, nhíu mày lại, cất bước đi vào phòng vệ sinh. Từ xa đã nghe thấy tiếng nước chảy rào rào trên bồn rửa tay.

 

Qua khúc rẽ, một bóng lưng hết sức xinh đẹp đập vào mắt.

 

Bạch San San đưa lưng về phía anh, cúi thấp đầu, hai vai co lại, không biết đang làm gì.

 

Bạch Kế Châu tự động bổ não phân tích thành hình dáng cô em nhà mình tối nay cùng tình nhân cũ nhảy xong thầm nhớ lại chuyện cũ thời thanh xuân, trốn ở phòng vệ sinh lén lau nước mắt. Hơi nhíu mày, giơ tay lên gõ cốc cốc hai cái vào khung cửa, hắng giọng một cái thử thăm dò: "Cái đó, khụ khụ... Cô không có chuyện gì chứ?"

 

Nhưng mà lời vừa dứt,

 

"Vcl, rừng bên kia tự dưng nhảy ra dọa tôi! Trợ thủ có thể đến bờ sông nhìn một cái được không!" Bóng lưng nhỏ bé bỗng nhiên thốt ra một câu, hai cánh tay cầm điện thoại giơ cao, hai ngón tay điên cuồng bấm kỹ năng kéo theo bờ vai cũng di chuyển, hướng về loa mà cả giận nói: "Nếu không trông chừng rừng bên đó, có tin tôi cho đối diện thành siêu việt không! Ahhhhh!"

 

Bạch Kế Châu, "...."

 

?

 

Mình lại có thể tưởng tượng con nhỏ không tim không phổi kia có thể vì ai mà đau lòng? Mình cmn não tàn rồi!

 

Mất hai giây để Bạch Kế Châu nhịn xuống cảm giác muốn đập cho Bạch San San một cái nổ đom đóm, cả một hệ ngân hà bay đầy đầu. Anh trầm mặc, mặt không chút thay đổi: "Tôi chuẩn bị về nhà, cô đi theo tôi về hay là lát nữa tự về."

 

Bạch San San bỏ tai nghe xuống nhìn Bạch Kế Châu một cái, không chịu đựng được phiền phức mà vẫy vẫy tay, "Chờ một chút, đợt tấn công cuối cùng, xong ngay đây."

 

Bạch Kế Châu dựa lưng vào tường không động, bỗng nhiên nhướng nhướng mi, giống như là lơ đãng hỏi: "Thương đại Boss đâu rồi."

 

Bạch San San nhún vai, "Không biết."

 

Sau khi tên bệnh xà tinh hôn môi cô, trợ lý Giang cầm điện thoại sắc mặt nghiêm trọng đi đến trước mặt bọn họ, nói gì đó với hắn, lão đại xà tinh nghe xong ánh mắt sắc lạnh, nhàn nhạt nói với cô một câu, "Chờ tôi trở lại" sau đó liền đi ra ngoài nghe điện thoại.

 

Bệnh xà tinh mà, nói và làm chuyện gì đều không thể dùng suy nghĩ của người bình thường đi phân tích.

 

Cô dĩ nhiên cũng sẽ không ngoan ngoãn mà nghe lời của một tên bệnh xà tinh đứng ở một chỗ thật lâu mà chờ anh ta.

 

Bạch Kế Châu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của em gái, nói: "Có hứng thú tán gẫu một chút không?"

 

Bạch San San: "Tán gẫu cái gì?"

 

"Lớp mười hai của cô." Bạch Kế Châu nói. Lúc Bạch San San học lớp mười hai anh ta đang du học bên Mỹ, vì vậy rất nhiều chuyện trong những năm tháng thanh xuân của cô em gái này, anh cũng chỉ là nghe đồn thổi mà thôi.

 

Bạch San San không có biểu cảm gì mà nhìn Bạch Kế Châu.

 

"Lớp mười hai của tôi?" Cô rũ mắt, hai mi dày đen như hai chiếc quạt nhỏ rũ xuống, bỗng nhiên nhàn nhạt mà chớp một cái.

 

Bạch Kế Châu gật đầu, "Đúng." 

 

"Cố gắng học tập, ngày ngày tiến bộ." Bạch San San vô cùng nghiêm túc khái quát toàn bộ, sau đó không thèm để ý khóe miệng giật giật của Bạch Kế Châu, mở lẹp mút hét vào trong miệng, cười híp mắt mà nhảy chân sáo đi.

 

"..." Bạch Kế Châu ngước mặt lên trời.

 

Suốt ngày nói Thương lão đại nhà người ta bệnh thần kinh, Bạch San San cô cũng không phải là người bình thường được không?

 

----

 

Ra khỏi đại sảnh của dạ tiệc, không khí nóng nực tức thì ập tới.

 

Bạch San San giơ tay phẩy phẩy chút gió, đứng ở cửa không đến mấy phút thì thấy tài xế lái chiếc xe Maserati của Bạch Kế Châu tới. Mở cửa, lên xe.

 

Cả buổi tối đầu tiên là phải đối phó với Triệu kẹo trái cây, sau lại phải nhảy một đoạn với Thương đại boss giữa đường từ đâu xuất hiện, còn không có lý do gì mà bị đối phương hôn bàn tay và khóe miệng, Bạch San San thấy lòng mình hơi mệt mỏi.

 

Tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu như ma xui quỷ khiến mà nhớ đến đôi mắt đen lánh của Thương Trì, cùng với nụ hôn đột ngột trong lúc nhảy.

 

Giống như cánh bướm đêm vẽ lên không trung một quỹ đạo, giống như chuồn chuồn khẽ chạm lên mặt hồ tạo nên những gợn sóng, rõ ràng mà lại nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho cảm xúc xâm chiếm mãnh liệt được cảm nhận rõ rệt.

 

Chỉ là trong tích tắc lại càng làm cho người rung động.

 

Chốc lát, Bạch San San mở mắt ra, lấy điện thoại từ trong túi ra mở weixin, tìm Cố Thiên Dữ, gõ chữ: Hôm nay tớ nhảy cùng với Thương Trì.

 

Chỉ có mấy giây sau Cố Thiên Dữ lập tức trả lời: “?”

 

Ngay sau đó là điện thoại gọi đến.

 

Bạch San San ấn nút trả lời, mới vừa nhận máy, giọng nói hoa lệ thường ngày của Cố Thiên Dữ lập tức oanh tạc lỗ tai, "Mau mau, cặn kẽ một chút."

 

Bạch San San kinh ngạc mấy giây mới nói: "Anh ta gọi tớ là bạn học Bạch, cho nên tớ chắc chắn, anh ta không mất trí nhớ."

 

Cố Thiên Dữ: "????"
 

Cố Thiên Dữ kinh ngạc vô cùng: "Không đúng, lúc trước không phải cậu nói anh ta không nhớ cậu sao?"

 

Bạch San San suy nghĩ một chút, nói: "Chắc là giả bộ :)"

 

Bên kia Cố Thiên Dữ cũng vỗ vỗ tay, chậc chậc xúc động: "Đại boss học sinh gương mẫu quả nhiên tâm cơ thâm trầm mười năm như một... Không có mất trí nhớ? Còn cùng nhau nhảy? Dựa theo kịch bản bình thường của ngôn tình, tiếp theo hai người nên tiếp tục chuyện cũ chưa kết thúc nhỉ?"

 

"..." Bạch San San nhếch mép một cái, bị suy luận không bình thường của bạn tốt làm cho chấn động, "Tiếp tục cái quỷ gì chứ. Chị gái, chúng tớ là bạn học cùng lớp lại còn có thêm mối quan hệ bạn cùng bàn, tuổi trẻ không nghĩ gì, cũng có thể coi là 'tốt' sao?"

 

Trong điện thoại là giọng lạnh lạnh của Cố Thiên Dữ: "Phải không? Nhớ năm đó Lưu Tử chọc phải mấy tên đầu gấu Trung Cảnh, thế nên Lão Cảnh dẫn theo mười mấy tên côn đồ chạy đến trường chúng ta chặn đường, Thương đại boss một thân một mình anh hùng cứu mỹ nhân, đại ân đại đức như vậy không phải là bạn cùng bàn có thể làm được đâu..." Vừa nói bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới cái gì, giảm thấp âm điệu mà nói: "Nhắc mới nhớ, ít ngày trước tớ còn nghe bạn học năm đó của Trung Cảnh nói, nghe nói lão Cảnh năm đó bị Thương Trì đánh còn nửa cái mạng đưa vào bệnh viện, sau này vẫn luôn ốm yếu bệnh tật, giống như một con gà, từng tuổi này mà vẫn chưa có bạn gái. Chậc chậc, cũng thật đáng thương."

 

Vừa nghe Cố Thiên Dữ nói đến chuyện này, mắt Bạch San San giật giật, không biết nghĩ đến điều gì, cả người kinh ngạc tựa như xuất thần.

 

Đầu dây bên kia trò chuyện đang vui mừng, cửa xe bỗng nhiên bị người kéo một cái, Bạch Kế Châu cũng lên tới.

 

Bạch San San đột nhiên thấy mệt mỏi, nói chuyện đông tây với Cố Thiên Dữ vài câu rồi ngắt máy.

 

Bạch Kế Châu nhìn điện thoại trên tay của Bạch San San một cái, "Aiyaaa, nói chuyện phiếm với Thiên của tôi đó ư."

 

Bạch San San nhắm mắt lim dim tựa như không nghe thấy.

 

Bạch Kế Châu biết cô em nhà mình có đức hạnh gì, cũng không tức giận, quay lại vắt hai chân lên, hơi tựa vào ghế dựa, nói: "Lúc trước cô nói, cô và Thương Trì hồi lớp 12 có chuyện 'cưỡng hôn', vậy chuyện 'cưỡng hôn' tối nay lại giải thích thế nào? Mặc dù hôn khóe miệng, nhưng cũng không còn khả năng là bởi vì 'tuổi trẻ vô tri' nữa chứ?"

 

Bạch San San yên lặng mấy giây, nhấc mi nhìn người đàn ông anh tuấn đang làm bộ cà chớn bên cạnh, "Bạch Kế Châu."

 

"Ừ."

 

"Anh yên tâm, tôi biết anh đang lo lắng cái gì." Cô đảo viên kẹo trong miệng, cười một tiếng, "Tôi đã là người sắp ba mươi rồi, đã hết cái tuổi suốt ngày mơ mộng về tình yêu với tổng tài bá đạo rồi. Thương Trì bây giờ chẳng qua chỉ là bệnh nhân của tôi, tôi tự biết mình nên làm như thế nào."

 

"Tôi không lo lắng cho cô."

 

"?"

 

Bạch Kế Châu khẽ nhếch lông mày, "Cô bình thường thông minh như vậy, sao bỗng nhiên lại hồ đồ thế."

 

Bạch San San cau mày, mặt hiện chữ không hiểu.

 

"Cô còn không hiểu ý đồ của Thương Trì tối nay sao? Chuyện trong tiệc tối không quá ba tiếng đồng hồ sẽ truyền khắp thành phố B. Cô nói xem, mẹ cô và ba tôi sẽ mừng rỡ vô cùng, vốn chỉ muốn liên hôn với Triệu gia, kết quả trời xui đất khiến lại quá giang Thương thị." Bạch Kế Châu nhàn nhạt, "Bọn họ sẽ không vui mừng quá mà đóng gói cô làm quà tặng đến nhà họ Thương đâu nhỉ."

 

Bạch San San sững sờ một chút.

 

"Cho dù ba tôi và mẹ cô không có ý định này, thì bây giờ toàn thành phố B cũng biết lão đại nhà họ Thương có ý với cô, nhà nào còn dám động đến cô. Thương Trì đã chặn hết tất cả đường lui của cô." Bạch Kế Châu có chút nhức đầu nhéo nhéo mi tâm, "Em gái của tôi ơi, tình huống của cô bây giờ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là cô độc hết quãng đời còn lại."

 

Bạch San San nghe xong không phản ứng gì quá lớn, "Cô độc hết quãng đường còn lại thì cô độc, tôi cũng không có vấn đề gì."

 

Bạch Kế Châu nói tiếp, "Hoặc là gả vào nhà họ Thương."

 

"Khụ khụ..." Bạch San San bị sặc chính nước bọt của mình.

 

Bạch Kế Châu vỗ vỗ bờ vai cô, "Tự cầu phúc cho mình đi."

 

------

 

Một buổi tiệc, ô mai Mộ Tư ăn không được mấy miếng, lại bị bất ngờ làm tổn thương không ít, tổn hao sinh lực, Bạch San San cả người đều mệt mỏi, không nói đến tẩy trang, ngay cả tắm cũng không thèm, bò lên giường ngủ.

 

Sau đó liền mộng mị. Trong mộng cô là một con chim lửa màu đỏ, đang rũ lông xù đầu đứng ngủ gà ngủ gật, bỗng nhiên mặt đất bằng phẳng vang lên một tiếng sét, một con sói hoang giống như Thương Trì từ trên trời hạ xuống, làm cho cô sợ hãi mà nghiêng người, ngã một cái oanh liệt trên mặt đất.

 

Sai đó cố gắng dùng móng vuốt đứng lên, trốn sau một gốc cây nhỏ, kinh sợ mà thò đầu ra nhìn sói hoang. Ba chiếc lông trên đỉnh đầu dựng đứng lên.

 

Sói hoang vung móng vuốt lên biến ra một đống ô mai Mộ Tư, lạnh lùng nói: "Ăn đi."

 

Cô nháy mắt một cái, rất vui vẻ mà nhảy ra đống ô mai Mộ Tư ăn.

 

Sau đó cô liền nghe thấy sói hoang lãnh đạm nói: "Ngươi ăn ô mai Mộ Tư của ta, ta muốn ăn ngươi."

 

Bạch San San: "Σ( ° △°)︴ "

 

Sau đó....

 

Sau đó Bạch San San bị con sói hoang biến ra rất nhiều ô mai Mộ Tư dáng dấp giống Thương Trì gầm thét đuổi bắt một đêm =.=

 

Ngay hôm sau thức giấc, Bạch San San nhìn quầng thâm mắt trầm mặc, cảm thấy tên biến thái Thương Trì này ngay cả trong mơ cũng không chịu buông tha mình, thật sự quá biến thái. Ngáp một cái sửa soạn một chút, ra cửa đi làm.

 

Hôm nay là một ngày thời tiết khá tốt của tháng bảy. Rạng sáng có một trận mưa, không khí oi bức của mùa hè như được gột rửa, trong không khí tỏa ra từng tia mát mẻ. Tâm tình buồn bực của Bạch San San vì vậy cũng vơi đi một chút, đeo túi xách vừa uống sữa đậu nành vừa đi vào trung tâm tư vấn tâm lý KC ở tòa nhà chữ A nào đó.

 

Cô cảm thấy cuộc sống vẫn tràn đầy hy vọng. Đây gọi là cuộc sống khắp nơi đều có ngạc nhiên mừng rỡ, thượng đế đóng của ngươi một cánh cửa, vậy nhất định sẽ mở cho ngươi một cửa sổ khác. Mặc dù gần đây liên tiếp gặp chuyện xui xẻo, nhưng vận khí thay đổi, tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn hơn.

 

Nhưng mà, ngay sau khi đi vào cửa năm phút, tinh thần tích cực ít ỏi mà Bạch San San vừa mới tìm thấy lập tức bị đập vỡ.

 

"Cậu nói cái gì?" Một giọng nữ từ trong phòng làm việc truyền ra, khó tin đến nỗi biến giọng, "Cậu nói lại một lần xem?"

 

Đồ Lam ngồi trước bàn làm việc như có như không mà dựng chiếc bút màu trắng, lặp lại một lần nữa, nói: "Anh Thương muốn mời cậu làm bác sĩ tâm lý cho anh ta, vào ở nhà họ Thương, để ứng phó với những tình huống đột xuất. Chuyện tiền bạc, đối phương ra giá cao gấp năm lần giá trị thường, bọn họ hy vọng cậu suy nghĩ một chút."

 

"Không cần suy nghĩ." Bạch San San ngoắc ngoắc khóe miệng, mặt mỉm cười, "Mình từ chối."

 

Có thể tiếp nhận khám bệnh cho đại BOSS biến thái đã là quá kính nghiệp rồi, lại còn ở trong nhà họ Thương? Xin hỏi một đám người kỳ quái ở nhà họ Thương kia đều là ở trong mộng thôi sao?

 

Đồ Lam gật đầu, "Mình cũng đã nói với trợ lý Giang, có tiếp nhận hay không, chúng ta thể can thiệp, chỉ thay bọn họ biểu đạt tâm ý thôi. Cho nên tiếp nhận hay không, quyền quyết định nằm hoàn toàn ở cậu."

 

"Vậy cậu trực tiếp giúp mình từ chối đi." Bạch San San nói.

 

"Trước đừng gấp." Đồ Lam vừa nói vừa lấy một túi văn kiện bằng da đưa cho Bạch San San, "Đây là đồ mà trợ lý Giang bảo mình chuyển lại cho cậu. Anh ta nói, hy vọng trước khi cậu đưa ra câu trả lời thì xem cái này một chút, sau đó mới nghiêm túc suy nghĩ."

 

Bạch San San hơi nhíu mi, nghi ngờ mà nhận lấy túi tài liệu, mở ra, chỉ thấy là một phần văn kiện rất dày.

 

Lấy ra nhìn một cái, trên bìa bất ngờ ghi mấy chữ lớn - Dự án khai phá khu du lịch phía nam thành.

 

"..." Cô nheo mắt lại.

 

Mấy phút sau, Bạch San San rời phòng làm việc, rút điện thoại ra, gọi điện thoại cho số điện thoại lưu lại lần trước của trợ lý Giang.

 

Chưa kịp đợi điện thoại kêu mấy tiếng liền có người nghe.

 

"Alo, xin hỏi là trợ lý Giang sao?" Bạch San San lễ phép nói.

 

Đối diện yên tĩnh cực kỳ, chốc lát mới truyền đến một giọng nói lạnh lùng trầm thấp, nghe không ra bất lỳ cảm xúc gì, "Là tôi."

 

Bạch San San: ?

 

Bạch San San: ".... Đây không phải là điện thoại của trợ lý Giang sao?"

 

Âm thanh lãnh đạm bình tĩnh bên kia truyền đến: "Bắt đầu từ hôm nay, cuộc gọi của em sẽ tự động chuyển đến điện thoại của tôi."

 

"..." Bạch San San cảm thấy mình sắp không khắc chế được khóe miệng của mình nữa rồi. Cô đỡ trán, trầm mặc, mấy giây sau hít hơi thật sâu, cố gắng giữ vững mỉm cười, "Được rồi. Anh Thương, xin hỏi lão gia ngài khi nào thì rảnh rỗi? Tôi có chuyện muốn nói với anh."

 

----------

 

Buổi tối bảy giờ, sắc trời đã tối, thành phố lần lượt lên đèn, một chiếc Bentley màu đen tuyền vững vàng dừng trước toà cao ốc KC. Cửa bên ghế phụ đã mở ra, một nam thanh niên mặc âu phục giày da đứng ven đường chờ.

 

Không lâu sau, một bóng dáng nhỏ nhắn mặc một chiếc váy màu nhạt tiến vào tầm mắt. Cùng lúc đó trợ lý Giang nhận điện thoại, cung kính nói: "Đã đón được người, ông chủ."

 

Chiếc xe Bentley màu đen chạy nhanh trên đường.

 

Mấy phút sau, Bạch San San đi theo trợ lý Giang xuống xe, ngẩng đầu nhìn một cái, căn biệt thự phong cách Châu Âu thời trung cổ của nhà họ Thương sừng sững trong bóng tối.

 

Giống như một con dã thú ẩn nấp trong bóng đêm chờ đợi con mồi.

 

Bạch San San bị hình ảnh so sánh tự mình nghĩ ra này làm cho sững sờ một chút,  ngẩng đầu lên nhìn, định thần một chút, cất bước tiến vào cửa nhà họ Thương.

 

Bên trong đèn điện sáng choang. Quản gia Glory từ trong vườn hoa đi tới, sau khi nhìn thấy Bạch San San cũng không có bất kỳ kinh ngạc gì, chẳng qua là rũ mắt lãnh đạm nói: "Tiểu thư đến rồi. Ông chủ đang ở phòng chờ cô." Nói xong dùng tiếng anh phân phó người hầu gốc Mỹ tóc ngắn màu vàng đứng bên cạnh, "Dẫn cô Bạch lên lầu."

 

Không giống như Jinna hoạt bát, tính cách của cô giúp việc này trầm ổn hơn rất nhiều, cô ta yên lặng không nói, cũng không nói bất kỳ chuyện gì với Bạch San San. Đây là mấy giây phút ngắn ngủi cực kỳ an tĩnh.

 

Yên tĩnh đến mức Bạch San San có thể nghe thấy tiếng dương cầm đang phiêu đãng trong không khí, như có như không, như mộng như ảo.

 

Có người đang đánh đàn?

 

Cô có chút nghi hoặc mà nghĩ.

 

Lên tới lầu hai của biệt thự, dọc theo hành lang đi về phía trước được mấy phút, càng đi về phía trước, tiếng dương cầm ngày rõ ràng. Người giúp việc tóc vàng dừng lại ở một cánh cửa phòng.

 

Ánh mắt của Bạch San San giật giật. Ý thức được tiếng dương cầm chính là từ gian phòng này truyền đến.

 

Người giúp việc đại khái là không biết tiếng Trung, cô ta cúi đầu mở cửa, hướng về Bạch San San giơ tay theo động tác "mời vào".

 

Bạch San San bước vào phòng. Sau lưng vang lên một tiếng vang nhỏ, người giúp việc đóng cửa lại.

 

Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh trăng vàng trong trẻo lạnh lùng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, tô điểm thêm cho căn phòng hai màu đen trắng đồng nhất, sạch sẽ, nhàm chán và có chút lãnh đạm cứng rắn. Ngoại trừ bàn làm việc với tất cả những vật dụng đầy đủ ra thì căn phòng này còn có mấy chục tủ dao nhỏ, ngay ngắn thẳng hàng, trưng bày những loại dao quân sự Thụy Sỹ.

 

Cả căn phòng tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo của những lưỡi dao và tiếng dương cầm du dương thư giãn phiên lãng trong không khí, máu tanh bạo lực cùng với nghệ thuật lãng mạn, tạo thành một cảm giác tương phản đến mãnh liệt.

 

"...." Bạch San San đi về phía trước mấy bước, nhìn thấy đàn dương cầm màu đen đặt trước cửa sổ sát đất.

 

Trăng lạnh như nước, người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen ngồi trước đàn dương cầm, vai dài eo hẹp, đẹp đẽ như tranh. Khuy áo sơ mi không đóng hết, cổ áo nhẹ nhàng mở ra, lộ ra một mảng ngực săn chắc cùng với vết sẹo cũ năm xưa. Mái tóc màu đen rũ trên trán, hơi cản trở ánh mắt, khiến cho anh nhìn qua vừa lãnh đạm lại tùy ý, so với vẻ đáng sợ ngày thường thì có thêm cảm giác thiếu niên.

 

Đôi mắt khép hờ, góc nghiêng khuôn mặt dưới ánh trăng càng thêm vẻ anh tuấn trong trẻo lạnh lùng, mười ngón tay thon dài rõ ràng từng khớp xương đặt trên bàn phím đen trắng, nước chảy mây trôi, từ trong xương tủy tỏa ra vẻ nhã nhặn sạch sẽ.

 

Quý tộc lạnh lùng độc tấu dưới ánh trăng.

 

Bạch San San bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, ở nơi nào đó trong mắt thậm chí có chút hoảng hốt, không phân rõ đây là Thương Trì mười năm trước, hay là Thương Trì mười năm sau.

 

Tựa như thần xui quỷ khiến, cô chỉ đứng trong căn phòng tràn đầy ánh sáng của lưỡi dao và ánh trăng lạnh lẽo, nghe hết mất bài dương cầm.

 

Tiếng dương cầm dừng lại ở nốt cuối cùng.

 

Mười ngón tay Thương Trì rời khỏi bàn phím dương cầm, nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào trên người Bạch San San đang đứng ở một bên, yên lặng mà chăm chú. Bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu không có người lên tiếng.

 

Không biết qua bao lâu, Bạch San San rốt cuộc kịp phản ứng lại, rời ánh mắt, không tự nhiên hắng giọng một cái, nói: "Xin lỗi, quấy rầy nhã hứng của anh." Cô vừa nói, vừa lấy tập tài liệu "Dự án khai phá khu du lịch phía nam thành" đặt lên trên dương cầm, dừng lại mới nói: "Anh Thương, xin hỏi đây là ý gì?"

 

Thương Trì nhìn cô an tĩnh chốc lát, nhàn nhạt nói: "Ý là, em dọn vào nhà họ Thương, làm bác sĩ tâm lý cho tôi, tôi sẽ không động vào nhà cũ ở phía nam thành của em."

 

Bạch San San, "...."

 

Bạch San San thật sự trố mắt nghẹn họng, có chút tức giận lại có chút buồn cười hỏi: "Anh Thương, xin hỏi một chút đây là đạo lý gì?"

 

Thương Trì cong cong khóe miệng, cười: "Bạch San San, có một chuyện hình như em đã quên."

 

"Cái gì?"
 

Thương Trì nói: "Em vốn chỉ thuộc về tôi. Đối với em, tôi làm bất cứ chuyện gì cũng không cần phải nói đúng sai."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top