Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Sắc Xuân Chợt Đến (Dịch) (Đã Hoàn)
  4. Chương 19: 19

Sắc Xuân Chợt Đến (Dịch) (Đã Hoàn)

  • 393 lượt xem
  • 3480 chữ
  • 2022-01-05 22:44:32

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hình ảnh đã chôn giấu từ mấy năm trước như gào thét mà đến, giống như sóng thần đầy trời, lại như thời gian vĩnh viễn không ngừng lại mà tiến về phía trước, lại bị năm tháng làm cho vỡ vụn, thành từng ngôi sao lung linh trong năm tháng thiếu niên của Bạch San San.

 

Đêm đó trong hẻm nhỏ, cô bị thiếu niên u tối lạnh nhạt cướp đi nụ hôn đầu.

 

Sau vài giây khiếp sợ ngắn ngủi, cô phục hồi tinh thần, giận không thể nén được, không chút nghĩ ngợi mà vươn tay đẩy trước ngực Thương Trì, trong miệng mơ hồ nói ra mấy chữ, “Thương Trì, cậu làm cái...”

 

Không ngờ, vừa mới hé môi, không kịp nói hết câu, Thương Trì khẽ chau mày, liền nắm tay cổ tay trắng nõn tinh tế của cô, vặn ngược về phía sau.

 

Ngón tay thiếu niên lạnh, môi lạnh, ngay cả hơi thở cũng là lạnh lẽo.

 

Nhưng nụ hôn trên môi cô lại ngược lại so với nhiệt độ ấy. Cậu nhắm mắt, ánh mắt thâm thúy bình tĩnh lạnh nhạt, động tác trên môi cũng thuần thục, giống như một nhà bình phẩm rượu đang thưởng thức một ly Margaret vị kẹo.

 

Hành động này làm cho thân hình của thiếu nữ vốn đang kinh ngạc cứng đờ.

 

Bạch San San vốn có gương mặt ngoan ngoãn xinh đẹp, rất được người yêu thích, từ lúc học tiểu học đã có nam sinh viết thư tình cho mình, thậm chí còn có người mặt đỏ bừng đứng trước mặt cô, căng thẳng đến nỗi nói câu "Bạn có thể cho mình số điện thoại không?" thành "Bạn có thể cho mình số điện thoại của mẹ bạn được không?".

 

Bạch San San chưa từng để trong lòng.

 

Cô tuy tuổi còn nhỏ, lại trời sinh diện mạo “Thiếu nữ đơn thuần như ánh mặt trời”, nhưng từ trong xương cốt không phải bộ dạng như bề ngoài – ba đột nhiên qua đời, mẹ sau khi gả vào nhà giàu thì coi thường và lãnh đạm với mình, những ánh mắt xem thường cười nhạo của đám người gọi là xã hội thượng lưu, hoàn cảnh sinh hoạt xa lạ... Đủ loại biến cố lớn làm cho tâm tính của cô gái nhỏ trong một đêm dường như già thêm mười tuổi.

 

Từ đó về sau, bên ngoài Bạch San San vẫn là bộ dạng thỏ trắng đáng yêu, nhưng thế giới nội tâm lại hoàn toàn trái ngược. Cô học được cách dùng mặt nạ, học được cách ngụy trang, học cách đối phó với mọi chuyện đều là 90% là thờ ơ, học được cách lạnh lùng mà tiếp nhận hết tất cả thất tình lục dục, ly hợp buồn tan của cuộc sống.

 

Dưới tình huống đó, thật ra cũng không khó có thể lý giải tại sao Bạch San San lại không hề để ý đến những người ái mộ mình – tất cả mẹ nó đều là mấy thiếu niên ấu trĩ. Dấu chấm câu còn chưa học hết mà bày đặt viết thư tình, học tập chăm chỉ tiến về phía trước OK?

 

Nhưng, vị đại ca trung nhị ngồi cùng bàn này lại không hề giống.

 

Vị đại ca này còn không có một tờ giấy, cũng không cần số điện thoại, ngay cả bước tỏ tình cũng giản lược, mới bắt đầu đã là nụ hôn sau khi huyết tẩy Trung Cảnh.

 

Này hỏi xem có cường thế không, nhiệt huyết không, bá đạo không?

 

Kỳ thật nghiêm túc mà nói, đổi thành một thiếu nữ đang tuổi dậy thì, một học sinh gương mẫu xuất thân giàu có, đầu óc thiên tài, đẹp trai ngất trời, còn đánh nhau giỏi như vậy, trái tim thiếu nữ sớm đã bị hòa tan rồi. Cho dù là đối mặt với việc bị cưỡng hôn, khẳng định vẫn sẽ đẩy ra, nhưng theo tâm lý mà nói, có thể là thẹn thùng, cùng với hoảng loạn chiếm phần nhiều.

 

Nhưng mà, Bạch San San cũng không phải là một bạn học bình thường như bao thiếu nữ khác.

 

Đối mặt với vị bạn học không nói một lời liền cưỡng hôn mình, còn bá đạo cường ngạnh không cho phép kháng cự, cô nheo nheo mắt, con ngươi thoáng chốc như bốc lên hai ngọn lửa nhỏ, phẫn nộ vô cùng.

 

Cứ như vậy, dưới cơn thịnh nộ, Bạch San San khẽ nhếch miệng, hung hăng cắn Thương Trì một ngụm.

 

Tính cách của cô trước giờ đều là ân oán rõ ràng nói một là một, một cái cắn này không phải là sợ hãi uy hiếp, rất nhẫn tâm, lực đạo mạnh. Giữa hai môi cô liến nếm được mùi máu tươi nhè nhẹ.

 

Đối diện, dưới môi bỗng nhiên bị đau đớn bén nhọn đánh úp, Thương Trì phát hiện, mày không dấu vết mà khẽ nhíu, mở hai mắt.

 

Dưới ánh trăng là khuôn mặt trắng như tuyết của thiếu nữ. Khoảng cách gần trong gang tấc, đôi mắt của thiếu nữ sáng lấp lánh, ngọn lửa tức giận đã xóa tan sương mù lạnh giá bị che giấu trong ánh mắt tươi sáng tích cực đã lâu kia.

 

Càng nhìn càng cảm thấy đẹp không gì sánh bằng.

 

Bạch San San ngẩng cổ nhìn Thương Trì, nhẹ nhàng giương mi lên, đảo một vòng, đắc ý vì chính mình đã tạo nên kiệt tác trên môi cậu. Một điệu bộ ngồi đợi xem bộ dạng xấu hổ nổi trận lôi đình vì ăn đau của vị lão đại trung nhị này.

 

Suy tư, hàm răng của cô dùng sức, hung hăng cắn môi cậu không buông mà trả thù.

 

Nhưng những hình ảnh mà cô tưởng tượng đều không xảy ra.

 

Thương Trì chỉ nhìn cô chằm chằm, thu hết tất cả những tâm tư thiếu nữ trong lồng ngực vào mắt, chợt thấy thú vị, ánh mắt đen láy lại lóe lên tia hứng thú nhàn nhạt. Cũng nhướng mày.

 

“...” Bạch San San cũng nhìn thấy tia hứng thú trong mắt cậu, sửng sốt, nhạy bén ngửi thấy trong không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

 

Muốn nhả ra cũng đã chậm.

 

Môi cô vẫn còn giương lên, vì cắn cậu mà hàm răng không khép kín, trong vài giây ngắn ngủi, bàn tay Thương Trì dùng sức chế trụ vòng eo mảnh khảnh của cô, lưỡi tiến quân thần tốc, không uổng một binh tốt mà đánh hạ khắp thành trì.

 

....

 

Vô số hình ảnh của mười năm trước, ở trong đầu Bạch San San không chịu khống chế mà kéo đến giống như đèn kéo quân. Đùng, một tia sấm sét vang dội, làm cho suy nghĩ của cô từ năm đó kéo về hiện thực.

 

Chớp mắt hoàn hồn.

 

Phòng đen như mực, cả phòng lạnh như lưỡi đao, nóc dương cầm cứng rắn lạnh băng, còn có đôi tay đang nắm chặt cằm cô của người đàn ông trước mặt.

 

“Lần này còn cắn tôi nữa không? Bạn học Bạch?” Đối phương chỉ cách cô khoảng cách bằng hai ngón tay. Tư thế quý tộc lịch thiệp, nỉ non nói nhỏ, mỗi lần nói ra môi như cọ sát vào môi cô.

 

Tựa như chỉ cần dừng một cái là có thể hôn lên.

 

Sự dịu dàng quá mức này làm cho lông tơ trên người Bạch San San như dựng đứng lên.

 

Công thức quen thuộc, hương vị quen thuộc, sự sợ hãi do bị bạn cùng bàn bệnh xà tinh chi phối quen thuộc.

 

Nói thực ra, này đã qua 9102 năm rồi, lão đại, ngài ngay cả kịch bản cũng không thể bắt kịp thời đại mà đổi mới một chút sao? Mười năm trước là phong cách ngôn tình Đài Loan, mười năm sau vẫn là phong cách ngôn tình Đài Loan, bây giờ đã không còn thịnh hành loại bá đạo tổng tải này rồi anh có biết không?

 

Trong thế giới quan mà Bạch San San lấy hai chữ “bình tĩnh” làm trọng tâm, mấy từ “kinh hoảng thất thố” đã vĩnh viễn không còn có thể đả động quá nhiều, chỉ trong nháy mắt, cả người cô cũng có thể bình tĩnh trở lại, lại khôi phục lại tâm thái Phật hệ “Yêu ai ai yêu gì gì đó đều rất bình thường”.

 

Mười năm trước bị lão đại bệnh xà tinh hôn kiểu Pháp mạnh mẽ, đau đớn mà mất đi nụ hôn đầu, Bạch San San cũng xem chuyện này đều là do “Thấy một hồi vị lão đại chỉ có trong sử thi đánh hội đồng N người + huyết tinh đám người đó, đại não của mình còn chưa hồi phục”, chỉ là do ngoài ý muốn, chỉ là do sai lầm.

 

Hôm nay mười năm sau, đương nhiên cô sẽ không lại ngu ngốc mà dẫm vào vết xe đổ đó nữa.

 

Bởi vậy, Bạch San San chỉ bình tĩnh mà nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thương Trì dưới ánh trăng mông lung, một lát mở miệng, ngữ khí rất nhạt: “Thương tổng, lần này tôi đến tìm anh, chính là muốn nói rõ ràng với anh – mấy yêu cầu mà anh đưa ra với KC, tôi từ chối tất cả. Tôi sẽ không làm bác sĩ tâm lý của anh, sẽ không dọn vào nhà họ Thương, cũng sẽ không diễn cái gì ngoại trừ “Bác sĩ tâm lý và người đến tư vấn” dù là ‘bạn học cũ’ hay bất cứ gì.”

 

Trong phòng tối đen như mực, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng người hít thở đều đều.

 

Thương Trì nghe vậy không nói gì. Sắc mặt anh bình tĩnh, ngón tay nắm trên cằm cô cũng không thả ra, hơi dùng lực, nâng cằm cô lên.

 

Sức lực chênh lệch quá lớn, Bạch San San giãy không được, chỉ có thể bị anh nâng cổ lên. Vì thế, chiếc cổ tinh tế xinh đẹp hoàn toàn bị kéo lên, bóng loáng tinh tế, đường cong tuyệt đẹp, dưới ánh trăng mông lung, thêm với căn phòng tối đen càng tăng lên vẻ đẹp trắng không tỳ vết.

 

Thương Trì hơi cúi đầu, sống mũi cao khẽ chạm vào động mạch của cô.

 

“...” Bạch San San phát hiện, vô thức mà nhíu mày.

 

“Đừng căng thẳng.” Thương Trì nhắm hai mắt lại, an tĩnh cảm nhận sự lưu thông của dòng máu dưới làn da của cô. Mọi nơi đều không có tiếng động, tử khí bao trùm toàn bộ thế giới, cô gái trong lồng ngực là sự sống tươi đẹp nhất tồn tại, tản ra sinh khí bừng bừng, ngọt ngào giống như hương vị trái cây. Ngữ khí của anh lãnh đạm mà dịu dàng, “Tiếp tục, tôi nghe.”

 

“....@#$%”

 

Nói thì nói đi, anh không có việc gì ngửi cổ tôi làm gì? Là sao, nói một câu không dễ nghe thì giống như quỷ hút máu bám vào người ta cắn tôi một ngụm hả?

 

Tạo hình kỳ quái này, muốn tôi tiếp tục thế nào?

 

Bạch San San có chút không khống chế được, da mặt và khóe miệng run rẩy, cô thậm chí hối hận hôm nay kích động mà cầm cái gì <Phương án cải tạo khu du lịch phía nam thành phố> trực tiếp đến cửa tìm Thương Trì đàm phán.

 

Tiết tấu tư duy của kẻ biến thái, người bình thường căn bản không theo kịp.

 

Ai có thể trông cậy vào lão đại biến thái này để nói cái gì? Đạn bông hả?

 

Thời gian ngắn ngủi vài giây, sâu trong nội tâm Bạch San San lại tự chạy qua chạy lại, sau khi hỏi thăm từng người một của tổ tông vị lão đại biến thái này, cuối cùng mới cảm thấy tốt hơn một chút. Vì thế mà hít sâu một cái, ôm ấp tình cảm trách nhiệm của một người bình thường đối với trẻ em bị thiểu năng trí tuệ mà nhịn xúc động muốn đập cho anh một trận, lạnh giọng tiếp tục nói: “Cho nên, mong anh  Thương đừng làm ra mấy cái hành động kỳ quái để tôi khó xử.’

 

Nghe vậy, đối diện yên tĩnh một lát.

 

“Bạch San San, sửa lại cách nói cho đúng một chút. Về chuyện nhà cũ của em ở phía nam thành phố, từ đầu đến cuối tôi đều không làm khó em.” Thương Trì thong thả đứng lên, ngón tay buông ra, rũ mắt, từ trên cao mà nhìn chằm chằm cô, vô cùng bình tĩnh mà nói, “Tôi đang uy hiếp em.”

 

Bạch San San, “....”

 

Nghe một chút xem đây là cái thái độ thiếu đòn gì, nhìn xem đây là cái ngữ khí thiếu đòn gì.

 

Uy hiếp người khác mà còn có thể nói một cách hợp tình hợp lý như vậy, ở trên Trái đất này, tài nhiều mà không dùng hết, lão đại à ngài nên về sao hỏa sống đi!

 

Bạch San San đỡ trán, đã hoàn toàn không còn kiên nhẫn. Cô nghiêng đầu, mặt vô cảm mà nhìn bóng đêm vô bờ bến bên ngoài cửa sổ sát đất, không có ngữ khí gì mà nói: “Nhà cũ ở nam thành, cùng với chuyện tôi có làm bác sĩ tâm lý của anh không, căn bản là hai chuyện khác nhau, mong anh không gộp hai chuyện làm một. Hơn nữa, kia chẳng qua chỉ là một căn nhà cũ, ông nội của tôi đã qua đời, bán hay là không bán, tôi cũng không để ý.”

 

Giọng nói xong, trong phòng hồi lâu sau không có chút âm thanh.

 

Thương Trì bỗng nhiên cong môi, ánh mắt đen nhánh nhìn cô chăm chăm, mang theo tia thâm ý cùng suy tư.

 

Loại vô cùng chuyên chú cùng bình tĩnh này làm cho Bạch San San tự dưng lại có một trận bất an. Tầm mắt cô đạm bạc mà nhìn chằm chằm vào anh, vài giây sau cũng cười, bình tĩnh mà nói: “Sao, lời tôi vừa nói rất buồn cười sao?”

 

Thương Trì lạnh nhạt, “Không.”

 

Bạch San San trầm giọng, từng chữ từng chữ mà nói, “Vậy, anh Thương, anh đang cười cái gì?”

 

Thương Trì rũ mắt, ánh mắt thẳng tắp dù đang bận cũng ung dung mà chuyển qua mặt cô một lượt, giây lát, duỗi tay nắm lấy cổ cô, một cánh tay khác thì thong thả ung dung mà lướt qua khuôn mặt tinh tế của cô. Giống như một kỵ sĩ chạm đến công chúa mà mình trân quý, lại giống như chủ nhân vuốt ve sủng vật của chính mình.

 

“...” Bạch San San kinh hãi, cứng đờ, ý đồ giãy giụa né tránh anh chạm vào, nhưng chỉ là phí công, đối phương dễ như trở bàn tay mà chế trụ.

 

“Biết không.” Thương Trì nhàn nhạt nói, ngữ khí chầm chậm nhẹ nhàng, dịu dàng, như nước chảy, “Mèo nhỏ của anh, cho dù là phản kháng hay là nói dối, đều làm anh yêu thích không buông.”

 

Bạch San San, “...”

 

Tư duy của lão đại biến thái có lẽ là cách người bình thường khoảng một dãi ngân hà. Bởi vậy, Bạch San San đơn phương khởi xướng chuyện đàm phán này không ngoài ý muốn, mà chấm dứt trong thất bại.

 

Cuối cùng, nhận ra lão đại biến thái căn bản dầu muối không ăn, không có cách nào giao lưu, Bạch San San chỉ có thể ra kế hoãn binh, “Vậy đi, anh để cho tôi suy nghĩ, một tháng sau tôi cho anh câu trả lời.”

 

Thương Trì nói: “Ba ngày.”

 

Bạch San San tức giận đến nỗi suýt nữa thì phun máu ra ngoài, “... Mười ngày, không thể ít hơn.”

 

“Bạch San San.” Ánh mắt của Thương lão đại không có cảm xúc gì, ngữ khí vẫn lãnh đạm như cũ, “Tôi không thương lượng với em. Ba ngày là kiên nhẫn cực hạn của tôi.”

 

**

 

Khi Bạch San San đi đôi giày công chúa rời khỏi nhà họ Thương đã là 9h30 đêm, theo thường lệ vẫn là xe của nhà họ Thương, trợ lý Giang đưa cô về.

 

Mới trải qua một hồi ác chiến không khói súng, trên xe, Bạch San San khô héo như mới vừa chạy 3km. Không còn tinh lực mà sắm vai “Thanh niên ba tốt hoạt bát năng động thời đại mới” hàng ngày, đơn giản là nhắm mắt, muốn đi tìm Chu công chơi cờ để biểu thị lòng ưu sầu.

 

Chính là đang mơ màng ngủ gật, bên tai lại vang lên giọng nói của trợ lý Giang, trong trẻo lại nho nhã, nghe rất lễ độ. Hỏi: “Cô Bạch, vẫn trở về nhà họ Bạch ở phía đông sao?”

 

Bạch San San bị câu hỏi này làm cho cả kinh mà hoàn hồn, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lười biếng nói, “Ừm.”

 

Trợ lý Giang ngồi ở ghế phụ nghe ra ngữ điệu mệt mỏi của cô, quay đầu lại, có chút ngại ngùng mà “à” một tiếng, lúng túng nói: “Cô Bạch đang ngủ à? Thật xin lỗi.”

 

“Không sao không sao.” Bạch San San tùy ý mà xua tay. Vừa tỉnh, tiếp theo cũng không ngủ được, mí mắt giật giật mà lấy điện thoại ra, bật màn hình, đang chuẩn bị mở game.

 

Đinh một tiếng, trên màn hình hiện ra dòng chữ nhỏ: Pin còn 10%.

 

Bạch San San: “...”

 

Đành phải yên lặng mà cất điện thoại đi, nhắm mắt nghỉ ngơi, chán muốn chết, cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hỏi một câu: “Thương tổng của các anh khi không làm việc có vẻ rất rảnh rỗi, đều không cần quan tâm bạn gái sao?”

 

Nghe xong câu này,  trợ lý Giang ngồi ở phía trước sửng sốt, sau đó mới cười trả lời, “Cô Bạch nói đùa. Thương tổng không có bạn gái.”

 

Bạch San San nâng mí mắt lên, nhướng mày, thay bằng ngữ khí bát quái, thấp giọng: “Vậy cậu có biết, Thương tổng và bạn gái cũ chia tay từ lúc nào?” Chưa nói đến nhà họ Thương giàu có không ai bằng, dòng họ quý tộc trăm năm, chỉ bàn về gương mặt kia của Thương Trì, cô không tin bên người anh ta không có phụ nữ.

 

“Tôi đã theo ông chủ bốn năm, chưa từng gặp một người khác phái nào có bất kỳ quan hệ thân cận với ngài ấy, trên thực tế, ngoại trừ quản gia Glory, ông chủ hình như bài xích với tất cả những phụ nữ từng tiếp xúc.” Trợ lý Giang nói, ngừng lại, cười khanh khách mà nhìn về phía Bạch San San, “Cô Bạch là cô gái đầu tiên mà tôi thấy ông chủ nắm tay khiêu vũ.”

 

Bạch San San: “...?”

 

Nhắc đến đề tài này, trợ lý Giang rõ ràng rất hưng phấn. Một tay anh ta chống cằm ra bộ thâm trầm mà nhìn về phía cửa sổ, đột nhiên lại biến thành bộ mặt si mê, tình cảm biểu đạt từ sâu trong lòng, “Lại nói, thật đúng là phải cảm ơn cô Bạch. Nếu không phải cô xuất hiện, tôi thật sự cho rằng trên dưới Thương thị không thể nhìn thấy ngài ấy nhảy điệu Waltz. Dáng vẻ ấy, dáng người ấy, mỗi một cái xoay người, quả thực hoàn mỹ, đúng không?”

 

Bạch San San: “...???”

 

Bạch San San gượng cười một cái. Câu cửa miệng ‘bắt người tay ngắn’*, làm người thì phải uyển chuyển. Cho nên vô cùng nể tình mà gật đầu như gà một thóc, vỗ tay: “Đúng vậy đúng vậy. Thương tổng nhảy thật sự quá đẹp!” Giơ ngón tay cái lên: “Thổi bạo.”

 

(Thổi bạo: Biểu thị sự kích động của mình không còn cách gì có thể biểu đạt.)

 

(* Trích từ câu "Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản" (Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn), nghĩa là đã hưởng lợi từ người khác thì không thể không mềm mỏng, đối xử tử tế hơn với người ta.)

 

“Đúng vậy.” Được tán đồng, tâm tình của trợ lý Giang vô cùng tốt, khuôn mặt trắng nõn vui mừng, lại nhịn không được cảm thán, “Có tiền có quyền, có đầu óc, có nhan sắc, lão đại nhà họ Thương rộng lớn, còn biết khiêu vũ, dáng người tốt, trên thế giới nhất định tìm không ra người nào hoàn mỹ được như ông chủ rồi.”

 

Bạch San San tiếp tục nở nụ cười vừa ngại ngùng lại lễ phép, đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo cũng tiếp tục vỗ bôm bốp, có lệ phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, Thương tổng giỏi nhất đẹp trai nhất, không chấp nhận phản bác.”

 

“Nếu như tôi là con gái, nhất định nằm mơ cũng muốn gả cho ngài ấy!”

 

“Đúng vậy, đúng vậy, muốn gả!”

 

Giọng nói xong.

 

Trợ lý Giang vui rạo rực, tháo tai nghe không dây xuống, trực tiếp cầm điện thoại mà nói, cung kính mà không che giấu được vui vẻ báo cáo: “Ông chủ, đã nghe thấy hết rồi chứ? Cô Bạch thật ra rất thích ngài đó!”

 

“...” Bạch San San mờ mịt.

 

Hai giây sau, ý thức được cái gì, cả người đều kinh ngạc, không chú ý đứng dậy mà bám vào vai của anh trai tinh anh, đoạt điện thoại trong tay anh ta. Vừa thấy màn hình, mấy chữ hiện lên.

 

Đối tượng trò chuyện: BOSS.

 

Thời gian trò chuyện: 25 phút 08 giây.

 

Trạng thái: Đang kết nối.

 

Bạch San San: “.......... :).”

 

......

 

....

 

Này mẹ nó là một đám bệnh xà tinh àaaaaaaaa (╯‵□′)╯︵┻━┻!)

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top