Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Sắc Xuân Chợt Đến (Dịch) (Đã Hoàn)
  4. Chương 22: 22

Sắc Xuân Chợt Đến (Dịch) (Đã Hoàn)

  • 412 lượt xem
  • 3472 chữ
  • 2022-01-05 22:46:54

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Chiếc xe Bentley chạy bình ổn trong bóng đêm. Ngoài cửa sổ, cảnh sắc thành phố hiện lên, đèn đường nối liền, tạo thành hai vệt sáng bên trái phải của chiếc xe rồi nhanh chóng lùi lại phía sau.

 

Hơn 9h tối, cuộc sống thành thị về đêm bây giờ mới tỉnh giấc, ánh đèn neon đầy trời, làm cho bóng đêm vô bờ bến càng thêm kiều diễm vô tận.

 

Tài xế mắt nhìn thẳng lái xe.

 

Phía sau, Thương Trì an tĩnh mà ôm cô gái đang lẩm bẩm đến vặn qua vặn lại trong ngực, mắt hơi rũ, môi mỏng chống lên huyệt Thái Dương của cô, bàn tay lớn từng chút từng chút có quy luật mà vỗ về lưng của cô.

 

Thành phố B tháng bảy, ngay cả buổi tối nhiệt độ cũng vẫn là 30 độ, không khí khô nóng dính nhớp, gió thổi đều là khô nóng. Bạch San San lúc trước ở tiệm lẩu uống rượu một cách điên cuồng, tiêu hao không ít thể lực, hơn nữa cô ra cửa quên xem dự báo thời tiết, quần áo cũng mặc có chút dày, lúc này đã sớm cả người đều là mồ hôi.

 

Đầu óc choáng váng nặng nề, toàn thân từ trên xuống dưới nóng đến dính nhớp nhớp, tuy rằng trên xe có điều hòa không khí, lại ở trong cái ôm lạnh lẽo cứng rắn, cảm giác khó chịu trong người giảm đi không ít.

 

Nhưng cô vẫn có chút không thoải mái.

 

Bạch San San nhắm hai mắt mềm oặt trên đùi Thương Trì, không biết là do nóng hay là do nguyên nhân gì khác, cô bỗng nhiên nhíu mày, bất mãn mà phùng mà, một đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo chống ngực anh giãy giụa vài cái, “... Buông, buông ra.”

 

“Suỵt, ngoan một chút.” Ánh mắt Thương Trì sâu hơn, khống chế hai cánh tay tinh tế của cô, môi dán lên lỗ tai nhỏ giấu dưới mái tóc đen của cô, nhẹ giọng dỗ dành, ngữ khí dịu dàng đến đáng sợ, “Đừng nhúc nhích.”

 

Cô ở trong ngực, bộ dạng này, mềm mại đáng yêu, ngay cả xương cốt cũng mềm mại. Anh nhìn một chút đều không chịu nổi, càng đừng nói đến việc cô cứ vặn qua vặn lại như vậy.

 

“Ưm...”

 

Hô hấp mát lạnh từ lỗ tai phảng phất qua mặt cô, như có như không hòa lẫn bên trong. Cô cảm thấy ngứa, vô thức mà nghiêng đầu rụt cổ, vừa hay, động tác này lại làm cho khuôn mặt nóng bỏng toàn bộ dựa vào lòng bàn tay của Thương Trì.

 

Tay của người đàn ông cũng lạnh, nhiệt độ lạnh lẽo, lòng bàn tay như còn có một tầng chai mỏng.

 

Cô cảm giác khuôn mặt nóng đến vô cùng, cái lạnh này, tức khắc làm cho cô thả lỏng khuôn mặt mê man, cọ cọ vào lòng bàn tay đối phương, giống như chú mèo nhỏ phát ra tiếng ngáy khò khè, ngoan ngoãn nhu thuận vô cùng.

 

“Ngoan. Nói cho tôi, có phải có chỗ nào không thoải mái?” Thương Trì nhìn chằm chằm mèo nhỏ trong lồng ngực, ánh mắt sâu không thấy đáy, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt má mềm mại của cô.

 

Bạch San San lúc này đầu óc không tỉnh táo, căn bản không nghe được bất luận âm thanh gì ở bên ngoài, cô chỉ nhắm mắt giơ tay gõ gõ thái dương, đôi mày tinh tế nhăn thành một đường, thành thành thật thật mà nói ra cảm nhận của chính mình lúc này: “Choáng váng đau đầu....”

 

Tiếp theo trong nháy mắt, đôi bàn tay vốn dĩ đặt trên mặt cô dời về phía đầu cô, nhẹ nhàng xoa.

 

“Em uống say.” Thương Trì nhàn nhạt nhìn chăm chú vào cô.

 

“Chóng mặt...” Cô mồm miệng không rõ mà lầm bầm, ngồi trên đùi Thương Trì, vừa buồn ngủ vừa chóng mặt, bỗng nhiên đầu nghiêng một cái, ngã vào vai Thương Trì, ai ai ai: “Khó chịu. Tôi cảm thấy rất chóng mặt.”

 

Môi Thương Trì dán chặt lên ấn đường của cô, nhẹ nhàng hôn xuống, thấp giọng: “Glory đã chuẩn bị canh giải rượu, ngoan, ngủ một lát. Tôi sẽ mang em về nhà thật nhanh.”

 

Ước chừng người trong trạng thái say rượu thì tất cả những hành động đều không có biện pháp dùng khoa học để giải thích.

 

Dù sao thì, Bạch San San cũng không biết cái đầu nhão như bùn của mình có thể hiểu và tiếp thu mấy lời này không. Tiếng người đàn ông thanh lãnh mà trầm thấp, mỗi từ đều vô cùng rõ ràng mà truyền đến tai cô.

 

Cả người cô rõ ràng không còn tỉnh táo, đầu tiên là nhíu mày, lại giãn ra, nửa giây sau, bỗng nhiên ghé vào lồng ngực Thương Trì, cười rộ lên. Mặt đỏ hồng, đôi mắt cũng nửa khép nửa mở, thoạt nhìn có vài phần ngây ngốc.

 

“Không có.” Cô gái hơi chu cánh môi ngập ngừng, nhẹ nhàng nói.

 

Thương Trì ôm eo mềm mại không xương của cô, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen của cô, không nói.

 

Cô gái lại cười một cái, một bộ dạng thật vui vẻ, tiếng nói vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng. Vì say rượu, phát âm của cô cũng không phải rõ ràng, nghe mơ hồ, “Tôi không có nhà đâu... Khi mười ba tuổi đã không có nhà rồi....”

 

Giọng nói kết thúc, toàn bộ xe đều rơi vào trạng thái tĩnh mịch.

 

Theo Bạch San San cảm giác được thì cằm của mình bị hai ngón tay lạnh lẽo nắm. Lực đạo không nặng lắm, thậm chí còn mang theo vài phần như sợ cô bị đau, mềm mại tinh tế, hơi nâng lên.

 

Bạch San San bị ép ngẩng cổ, hết sức muốn mở mắt ra, kết quả là, thế giới toàn bánh mousse hướng dâu do cô tưởng tượng ra dưới tác dụng của cồn hoàn toàn biến mất. Thay vào đó chính là một khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt, ngũ quan sắc bén, tầm mắt bức người, đường cong sắc sảo như một tác phẩm điêu khắc của một đại sư nổi tiếng.

 

Đầu óc cô say khướt, trì độn đến không có cách nào tự hỏi, chỉ có thể thong thả chớp mắt, mờ mịt khó hiểu nhìn khuôn mặt quen thuộc này, hồi lâu không kịp phản ứng đây là ai.

 

Ánh mắt đen nhánh của Thương Trì nhìn thẳng vào Bạch San San, sau một lúc lâu môi mới hé mở, nhàn nhạt mà gọi tên cô: “Bạch San San.”

 

“Hả?” Bạch San San ngáp một cái, nâng hai tay lên xoa nước mắt sinh lý do ngáp chảy ra, mắt nhắm mắt mở, hàm hồ mà thuận miệng trả lời một câu.

 

“Làm một cái... An phận...”

 

Môi mỏng của đối phương khép mở, nhìn chằm chằm vào cô bình tĩnh chuyên chú mà nói cái gì đó.

 

Câu nói kết thúc.

 

Ánh mắt Thương Trì nhìn chằm chằm vào cô gái trong lòng, cô gái cũng mở to đôi mắt đen nhánh yên lặng mà nhìn anh.

 

Một giây trôi qua, 

 

Hai giây trôi qua,

 

.....

 

Sau khi mười giây đồng hồ trôi qua, cô gái há miệng haizzzz một cái mà ngáp thật to với anh.

 

Thương Trì, “...”

 

Kỳ thật Bạch San San cũng không phải cố ý làm ngơ mấy lời này. Mà là đại não của cô bị cồn chi phối thùng rỗng kêu to, năng lực tiếp thu ngôn ngữ bị đứt quãng, năng lực tự hỏi trong truyền thuyết càng là bằng 0. Bởi vì vậy mấy lời nói vừa rồi kia, cô hao tổn hết sức chín hổ hai trâu nghe xong hồi lâu cũng chỉ nghe thấy mấy câu như “An phận”, “Tức giận”, “Tôi phụ trách” bla bla bla.

 

Rải rác căn bản không thành một câu hoàn chỉnh.

 

Sau khi nghe xong, trong đầu cô chỉ còn một dấu chấm hỏi to đùng.

 

Giây lát, trong lòng lại hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi như là “Anh đẹp trai này là ai? Vừa rồi anh ta nói chính là lời nói của người trái đất sao? Vì sao mình nghe một chút cũng không hiểu... Được được, buồn ngủ quá, vẫn là ngủ đi”, Bạch San San quyết tâm từ bỏ quyết tâm hấp hối chống lại đội quân buồn ngủ, đôi mắt nhắm lại, một lần nữa dựa đầu vào trong ngực Thương Trì.

 

Vốn dĩ bộ âu phục lạnh lẽo thẳng băng không nhuốm chút khói lửa nhân gian, bởi vì ôm một “Túi nước cốt lẩu di động” cũng dính phải mùi lẩu gay mũi.

 

Thương Trì giống như không hề phát hiện ra. Hai cánh tay thon dài hữu lực của anh thu lại, ôm chặt “Túi nước cốt lẩu” mơ mơ màng màng trong ngực, giúp cô điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái.

 

Sau đó nhẹ nhàng cúi đầu mà hôn hôn khuôn mặt của “Túi nước cốt lẩu”.

 

“Túi nước cốt lẩu” co lại, bỗng nhiên đôi tay nhỏ nhắn lên ôm lấy cổ anh, đầu xù xù dán lên, ma xui quỷ khiến mà lẩm bẩm: “Đừng rời khỏi con*, chỗ nào cũng không được đi.”

 

(* vì bên Trung chỉ có hai cách xưng hô là wo – ni nên không phân biệt được là con hay không, đây là do editor dựa theo hoàn cảnh để điều chỉnh)

 

Thương Trì rũ mắt, ánh mắt chuyên chú mà nhìn chằm chằm vào đôi lông mày nhăn lại mang theo chút bất an của cô, nâng tay lên, đầu ngón tay lạnh băng phác họa hình dáng chóp mũi cánh môi của cô, thấp giọng nói: “Tôi sẽ không.”

 

“Cảm ơn người.” Túi nước cốt lẩu rốt cuộc yên tâm như đang mơ ngủ mà môi cong cong lên, ngọt ngào, nhỏ giọng: “Ba ba.”

 

Thương Trì, “...”

 

Tài xế lái xe Từ Vĩ ngồi ở phía trước trước sau mặt vô cảm, toàn bộ hành trình đều tự thôi miên chính mình “Mày là người điếc, mày là kẻ mù, mày cái gì cũng không nhìn thấy cái gì cũng không nghe thấy, mày chính một sát thủ không có cảm tình”: “........”

 

Cứ như vậy, sau khi cô gái “Túi nước cốt lẩu” kia nói xong câu “Ba ba”, vị tài xế lái xe đi theo BOSS xông pha nam bắc, vô số lần vào sinh ra tử, ngay cả khi cùng với vị tự xưng là đệ nhất xe vương của Phong gia ở chợ đen Las Vegas tiến hành trận đua xe dùng tính mạng làm đồ cá cược cũng vẫn bình thản ung dung, tay lái khẽ run lên, nghiêng một cái, xém chút nữa đâm lên lề đường.

 

Thương Trì ngước mắt, tầm mắt lạnh lùng xuyên qua gương chiếu hậu mà liếc mắt nhìn Từ Vĩ một cái.

 

“Khụ...” Tâm Từ Vĩ trầm xuống, dùng sức thanh giọng, bình phục nỗi lòng, ổn định lại xe, “Xin lỗi, ông chủ.”

 

Kết quả là, đoạn đường sau trên đường lái xe về nhà họ Thương, đầu của Từ Vĩ đều là “Không hổ là người con gái mà BOSS coi trọng, không chỉ dám hùng hổ tuyên bố muốn đập chết BOSS, còn dám dũng cảm chân thật không làm ra vẻ mà còn chơi tình thú với BOSS, thật là một thế hệ nữ trung hào kiệt”, đối với Bạch San San vị chuẩn phu nhân Thương thị này tự đáy lòng sinh ra cảm giác kính nể cùng tôn kính.

 

Mấy phút đồng hồ sau, chiếc xe Bentley màu đen vào nhà họ Thương, dừng lại.

 

Glory mấy phút trước đã nhận được điện thoại của trợ lý Giang, sớm phân phó phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu. Bà chờ ở cửa biệt thự, nghe thấy tiếng động cơ ô tô thì ngước mắt lên, chỉ thấy một chiếc xe Bentley tiến qua cửa sắt, chậm rãi ngừng ở bãi đất trống trong hoa viên, từ cửa phía trước, Từ Vĩ xuống xe, vòng đến cửa phía sau, hơi cúi đầu cung kính mà mở cửa xe.

 

Ngay sau đó một thân hình người đàn ông cao lớn đĩnh bạt ôm một cô gái như chú mèo nhỏ trong lòng đi xuống.

 

Glory đi đến đón, mắt nhìn cô gái đang ngủ phì phò trong lòng ông chủ nhà mình. Trong không khí có mùi vị cay gay mũi làm cho Glory khẽ chau mày. Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, sắc mặt nhanh chóng khôi phục như thường, ngữ khí vững vàng mà nói: “Ông chủ, tập đoàn Tiotu vùng Trung Đông mới gọi điện thoại tới, cảm thấy bất an khi ngài hủy bỏ chuyến khảo sát một tháng, hy vọng có thể đàm phán qua video với ngài....”

 

“Để cho Giang Húc đi xử lý.” Thương Trì mặt vô cảm mà ngắt lời, sắc mặt lạnh nhạt, mắt nhìn thẳng, bước chân không ngừng.

 

Glory mặt mày bình tĩnh: “Vâng.”

 

Thương Trì lập tức ôm Bạch San San vào phòng ngủ chính trên tầng hai của biệt thự, đặt cô lên giường. Glory từ bên ngoài đi theo, nhàn nhạt nói: “Ông chủ, ngài nghỉ ngơi trước, tôi sẽ phụ trách giúp cô ấy tắm rửa sạch sẽ.”

 

“Không cần.” Thương Trì đứng bên cạnh giường từ trên cao mà nhìn xuống Bạch San San, ngữ khí rất bình tĩnh: “Glory, mang một bộ quần áo sạch đến đây.”

 

“Vâng.” Glory rời khỏi phòng ngủ.

 

Ước chừng năm phút sau, bà cầm một chiếc váy liền màu đen một lần nữa quay trở lại phòng ngủ chính, nói: “Ông chủ, quần áo đã mang đến.” Lại đặt bát nước giải rượu ở đầu giường, “Đây là canh giải rượu.”

 

“Đi ra ngoài đi.”

 

“Vâng.”

 

Cửa phòng ngủ chính mở ra rồi đóng lại, nhẹ nhàng cạch một tiếng, ánh đèn trên hành lang tất cả đều bị ngăn cách bên ngoài cánh cửa. Trong phòng chỉ còn lại ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào từ cửa sổ sát đất, cùng với hai người Bạch San San và Thương Trì.

 

Trong phòng an an tĩnh tĩnh.

 

Một lát, Thương Trì cởi áo vest, kéo cà vạt tùy tiện ném ở sô pha, một tay cởi ba khuyu áo sơ mi xuống. Lộ ra cơ ngực tinh tráng cùng với làn da săn chắc.

 

Lúc này, cô gái đang nằm trên giường bỗng giật giật cánh tay, vặn cổ chân đá đá chân, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó. Gương mặt hồng hào đều chôn trong chăn.

 

Thương Trì khom lưng cúi người, hai cánh tay chống đỡ bên cạnh người cô, cúi đầu, hơi gần sát cô, đầu ngón tay dọc theo gương mặt của cô chậm rãi đi xuống, ngữ khí dịu dàng mà bình tĩnh, “Thích phòng ngủ của tôi sao?”

 

Cô gái căn bản không nghe thấy anh đang hỏi cái gì, cử động môi, giống như một chú thỏ đang xù lông ăn cà rốt.

 

Thương Trì một tay đỡ lấy cổ cô khẽ nâng lên, một cánh tay khác bưng canh giải rượu, đút vào miệng cô.

 

“Há mồm.” Anh nói.

 

Cô gái còn đang choáng váng, vô ý thức mà hé miệng, đầu lưỡi vươn ra, thăm dò mà liếm liếm bát canh giải rượu. Tựa hồ như bị đắng, cả khuôn mặt lập tức nhăn như bánh bao, nhanh chóng thu hồi đầu lưỡi, ngậm miệng lại, vẻ mặt kiên quyết “cái quỷ gì vậy mau lấy ra.”

 

Sao cũng không uống.

 

“Tôi nói, há miệng.” Thương Trì lạnh lùng ra lệnh.

 

“Ưm.” Túi nước cốt lẩu nhỏ vẻ mặt thà chết không từ - ahhh, mơ tưởng nhân cơ hội độc chết tôi sao!
 

“Bạch San San.” Thương Trì thấp giọng, “Nghe lời.”

 

Túi nước cốt lẩu nhỏ bây giờ uốn éo cổ lệch về một bên, trực tiếp quay về một hướng khác. Vẻ mặt đầy chữ ghét bỏ được viết hoa.

 

Thương Trì một tay bưng canh giải rượu, một tay ôm Bạch San San, mắt hơi rũ, vô cùng bình tĩnh mà nhìn cô.

 

Một lát,

 

Thương Trì đưa canh giải rượu đến bên môi, uống một ngụm, rồi sau đó nắm cằm Bạch San San khẽ nâng lên, cúi đầu, nhắm mắt, sống mũi cao thẳng gần sát cánh môi hồng nhạt mềm mại của cô, nhẹ nhàng ngửi ngửi.

 

Vị rượu trái cây cùng với vị kẹo sữa dâu tây, như sóng thần mà quét qua từng dây thần kinh của anh.

 

Nếu là ngày thường, lão đại một mét sáu mươi từ trước đến nay dầm mưa dãi nắng không sợ trời không sợ đất đã sớm cảm nhận được hơi thở tràn ngập nguy hiểm. Nhưng, lúc này lão đại một mét sáu mươi đã là một lão đại uống say; là một lão đại tuyên bố muốn đập chết Thương Trì kết quả lại bị ngậm tiến vào ổ sói còn chưa hay biết, vẫn có thể ngủ ngon phì phò; là lão đại có thể ở trong trạng thái mê man mà ôm cổ Thương Trì kêu hai tiếng “Ba ba”.

 

Bởi vậy, đầu óc còn đang lọt trong sương mù của cô căn bản không có tiếp thu cái báo động đỏ nào.

 

Ngắn ngủi nửa giây, Thương Trì đã hung hăng hôn lên môi cô.

 

Không hề ưu nhã giống như lần trước, nụ hôn này tựa như kìm nén đã lâu, giống như gió cuốn mây tan, công thành đoạt đất, thế như chẻ tre, nhiệt tình như lửa, từng tấc mà cháy hết đồng cỏ. Canh giải rượu vừa đắng vừa chát đút vào trong miệng của Bạch San San.

 

“...” Bạch San San dùng sức nhíu mày, không biết là thiếu Oxy hay là cái khác, tim vô thức mà đập nhanh hơn, hô hấp cũng theo đó mà rối loạn. Tay vô thức mà muốn đẩy thủ phạm cướp đi nhịp tim và hô hấp của cô.

 

Đắng chát qua đi, theo đó mà nếm được hương rượu ngòn ngọt.

 

Thật lâu thật lâu sau, Thương Trì ngẩng đầu.

 

Cô gái còn nhắm mắt, môi đã hơi sưng, hiện lên một tầng ánh sáng lấp lánh, gương mặt không biết là bởi vì say rượu hay là thiếu oxy, mà càng thêm xinh đẹp đỏ ửng.

 

Thương Trì rũ mắt, lòng bàn tay vuốt cánh môi của cô, hứng thú trong đôi mắt đen dâng cao, dù bận vẫn ung dung thưởng thức tác phẩm của chính mình.

 

Giây lát, Thương Trì khẽ vuốt mái tóc của cô, “Thích hương vị của tôi sao?”

 

Bạch San San không trả lời.

 

Âm thanh của anh trầm thấp mà dịu dàng, lại nói: “Tôi đưa em đi tắm, được không.”

 

**

 

Trong phòng tắm, hơi nước mỏng manh như sương khói, bốc lên trên bồn tắm. Dòng nước tí tách tí tách.

 

Dòng nước ấm áp ngập qua mắt cá chân, đầu Bạch San San đau vô cùng, không biết là tác dụng của canh giải rượu hay là nước ấm, giác quan đã đi xa đều trở về. Cô mơ hồ cảm nhận được cái gì, xốc mí mắt lên, mở to mắt. Trong tầm mắt một mảnh tối tăm, tựa hồ như không bật đèn, chỉ có những tia sáng ánh trăng rời rạc miễn cưỡng xem là nguồn sáng, cái gì cũng không nhìn rõ.

 

Cô nhíu mày, tầm mắt có chút trì độn mà di chuyển, phát hiện chính mình đang ngồi trong bồn tắm, hai chân trắng nõn đang ngâm mình trong nước. Cô sửng sốt.

 

Tầm mắt lại trì độn mà tiếp tục di chuyển đảo lên trên, hình ảnh một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu đen rơi vào tầm mắt. Khuy áo sơ mi cởi vài cái, đường cong cơ ngực vân da rõ ràng, còn có mấy vết sẹo vắt ngang qua trước ngực.

 

Dã tính vô cùng.

 

?

 

Bạch San San, “....”

 

What?! The?! Fuck?!

 

Hình ảnh vô cùng ma mị tạo cảm giác đánh vào thị lực quá lớn, Bạch San San cả người trừng mắt như Husky ngốc nghếch.jpg.

 

“Tỉnh rồi?” Hai chữ vô cùng bình tĩnh truyền từ trên đỉnh đầu xuống.

 

Bạch San San giống như người máy, nặng nề ngẩng đầu lên, chỉ thấy lão đại biến thái sắc mặt đạm nhiên, duỗi tay liền kéo áo khoác dã ngoại mỏng của cô, động tác tự nhiên như là thay tã cho con Husky nhà mình nuôi vậy.

 

Nói thực ra, gương mặt này của lão đại biến thái, lại kết hợp với ánh trăng mông lung và một phòng âm u lạnh lẽo, thực sự là một bộ hình ảnh cảnh đẹp ý vui. Nếu tình cảnh cmn anh ta không phải là đang muốn cởi áo cho cô, Bạch San San không chừng còn sẽ cảm thán “Những năm tháng thiếu niên vô tri kia của mình, vẫn là rất giá trị” một lần nữa.

 

Bạch San San, “....”

 

Tóm lại là tình cảnh hết sức kinh khủng.

 

Bởi vậy, phản xạ có điều kiện đầu tiên đối với sắc ma biến thái chính là –  lão đại một mét sáu mươi hay còn gọi là túi nước cốt lẩu di động vừa mới tỉnh rượu trợn mắt há miệng, dùng sức mạnh hồng hoang chi lực, chân nhỏ đáng yêu đá lên, cứ như vậy không nghiêng không lệch.

 

Hung hăng đá vào mặt của Thương Trì.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top