Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Sắc Xuân Chợt Đến (Dịch) (Đã Hoàn)
  4. Chương 9: 9

Sắc Xuân Chợt Đến (Dịch) (Đã Hoàn)

  • 410 lượt xem
  • 2628 chữ
  • 2022-01-05 22:30:39

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bạch San San không quá chắc chắn mình đã dùng biểu cảm gì để nhìn Thương Trì bước vào phòng học, sau này nhớ lại, cô cảm thấy hẳn là đồng tình, thương hại, kinh ngạc, còn có chút sùng kính, "Vị bạn học chuyển trường thứ hai này, ngày đầu tiên đi học dám đến trễ, cái này cũng không có gì, mấu chốt chính là cậu ta có thể biến những bước chân nặng nề của việc trễ học trở nên trầm ổn ung dung lãnh đạm. Cảnh giới này, quả thực để cho cô là chuyên gia đến muộn cũng không thể không ngước mắt ngắm nhìn."

 

Dù sao thì Thương Trì vẫn cứ bước vào một cách ung dung thong thả như vậy.

 

Bạch San San đứng ở hành lang nhìn bóng hình cao ngất kia, một bên đầu là những lý do tại sao hôm nay lại đi học muộn đang quay vòng vòng, một bên giữa những bận rộn kia lại rút ra một chút khoảng trống cảm thán về dáng vấp của vị lão đại nhà giàu kia.

 

Liếc mắt một cái thân hình của cậu ta phải hơn mét tám lăm, thậm chí là còn có thể hơn, chính là cô không thể đoán được. Dù sao đối với người một mét sáu như Bạch San San mà nói, tất cả mọi vật trong thế giới chỉ phân làm hai loại: phải ngẩng cổ lên nhìn, không phải ngẩng cổ lên nhìn, những vật cao từ một mét tám trở lên so với mực nước biển đều là những vật thần bí khó lường, tràn đầy sự bí ẩn không biết đến của tự nhiên.

 

Hơn nữa bỏ qua đôi chân dài tương đối bắt mắt không nói, vai kia, eo kia, mông kia. Sặc.

 

Bạch San San quay đầu phát hiện bộ đồng phục Nhất Trung "xấu nhất thành phố B" kia hình như cũng rất đẹp.

 

"Đây là bạn học mới của lớp chúng ta." Ngay khi Bạch San San đang chuyên chú thưởng thức eo mông chân của vị lão đại nhà giàu kia, tiếng nói như chuông lớn của Chương Bình An từ trong phòng học truyền ra, rất vang vọng, rất lảnh lót, giọng điệu nghe còn rất ôn hòa...

 

Hả?

 

Ôn hòa? Cả người Bạch San San ngơ ngẩn, theo bản năng khom người rời khỏi cửa phòng học mấy bước, nín thở ngưng thần, nhón chân lên, từ dưới cửa sổ nhìn vào một vòng quanh lớp.

 

Chỉ thấy giáo viên chủ nhiệm Chương Bình An đang đứng trên bục giảng, Thương Trì đang đứng ở cửa phòng học cách đó không xa, mặc đồng phục học sinh, tóc đen ngắn, trên mặt không có biểu cảm gì.

 

Dưới sự xâm nhập và sự đè nén của khí áp xa lạ nào đó, toàn bộ phòng học rơi vào an tĩnh, ngay cả âm thanh người thở mạnh cũng không nghe được.

 

Bạch San San không nhịn được mà thở dài một hơi.

 

Khí chất vừa cao lãnh cấm dục lại có chút xâm lược của thiếu gia, cùng những hạng dân hèn trong căn phòng học nhỏ bé này thật sự quá mức khác biệt.

 

So với một đám học sinh, phản ứng của Chương Bình An bình thường tự nhiên hơn nhiều. Trước khi khai giảng, hiệu trưởng đặc biệt gọi ông đến nói về học sinh thứ hai chuyển vào lớp mình. Hiệu trưởng nói với Chương Bình An, vị bạn học này xuất thân hiển hách, bối cảnh gia đình phức tạp, do quản gia nuôi lớn. Lúc trước vẫn luôn học ở New York, mới vừa trở về không lâu, trong tài liệu thấy được đây là một hạt giống thông minh hơn người, muốn Chương Bình An đào tạo thật tốt.

 

Chương Bình An lúc còn trẻ từng là giáo viên dạy số học trong một huyện nhỏ, cả đời thành thật đọc sách dạy học, nghe không hiểu những lời vòng vo trong lời nói của hiệu trưởng. Thậm chí ông còn tự động lọc đi mấy câu "xuất thân hiển hách, bối cảnh gia đình phức tạp" bla bla bla. Đối với Chương Bình An mà nói, đứa bé này một mực cô đơn ở nước ngoài, thật đáng thương, tiết học thứ nhất mà, dĩ nhiên là muốn cậu bé cảm nhận được tình đồng bào thân thiện cùng với tình tập thể ấm áp.

 

Chương Bình An nở một nụ cười vô cùng hòa ái: "Bạn học Thương Trì, ngày đầu tiên đi học tâm tình nhất định là vừa kích động và khẩn trương nhỉ? Không sao, các bạn học đều rất thân thiện. Nào, cùng chào mọi người đi."

 

Yên tĩnh khoảng chừng hai giây, sau đó Bạch San San nằm bên cửa sổ liền nghe thấy tiếng của bạn học mới "vừa kích động vừa khẩn trương" kia: "Chào mọi người."

 

Giọng nói vô cùng bình tĩnh và lạnh lùng.

 

Bạch San San: "....."

 

Mọi người: "...."

 

Chương Bình An tự mình chìm trong kích động "chào mừng bạn học mới, đồng bào một nhà thân", không nhận ra được bầu không khí hiện trường rất quỷ dị, sau đó âm lượng cao hơn vài phần, nhấc tay một cái, cười híp mắt: "Hãy chào đón bạn học Thương Trì của chúng ta bằng một tràng pháo tay."

 

Mọi người: "...."

 

Trong vòng hai giây ngắn ngủi, tất cả các bạn trong lớp học đều nghĩ "khí chất của bạn học mới thật sự quá lạnh lùng và đáng sợ" "làm thế nào đây ngại quá thật sự cần vỗ tay sao" "thôi đi thôi đi chỉ một cái vỗ tay nhỏ chắc cũng không làm cậu ta chú ý đâu" mấy suy nghĩ lấy tốc độ ánh sáng xoẹt qua trong đầu của tất cả học sinh trong lớp.

 

Cuối cùng tất cả mọi người nở nụ cười lúng túng mà không mất lễ phép vỗ tay.

 

Bộp bộp bộp, một đợt vỗ tay vang lên.

 

"Tốt lắm." Chương Bình An hài lòng gật đầu, hơi dừng lại, ánh mắt đảo qua khắp phòng học một vòng, cuối cùng dừng lại ở bàn trống thứ hai đếm ngược từ dưới lên. Ông đưa tay chỉ xuống, nói: "Em ngồi chỗ đó đi."

 

Thương Trì ngước mắt nhìn. Hai vị trí chỗ đó đều trống không, một cái dựa cửa sổ, một cái gần lối đi. Cậu không biểu cảm gì mà đi xuống, chọn chỗ ngồi gần lối đi, khom người, ngồi xuống.

 

Bạch San San ở ngoài cửa sổ nhìn toàn bộ quá trình, lúc ngón tay Chương Bình An chỉ, chân cô có chút mỏi, vì thế đặt bàn chân xuống xoay xoay cổ chân. Lúc cô ngẩng lên âm thầm quan sát, đã nhìn thấy vị lão đại nhà giàu kia chẳng biết từ lúc nào mà ngồi xuống rồi.

 

Chỗ gần lối đi.

 

Chính là chỗ trống bên cạnh chỗ ngồi của cô.

 

Ngay lúc này, một tiếng bộp vang lên, một vật không nhìn rõ giống như là viên phấn trắng bay ngang qua mặt cô đập vào cửa sổ, sau đó một tiếng thét quen thuộc giống như sư tử Hà Đông vang lên: "Còn không đi vào, phải để tôi tự mình mời em ư?"

 

Bạch San San điều chỉnh vẻ mặt vặn vẹo bởi vì nhất thời không thể tiếp nhận được một người bàn cùng bàn mới, yên lặng đeo cặp sách đi vào phòng học.

 

Mới vừa đứng yên, cũng không biết có phải là ảo giác không, cô cảm nhận được một ánh mắt rơi vào người mình. Ánh mắt ấy đến từ phía cuối phòng học, cảm giác áp bách vô cùng, thâm trầm, tràn đầy tính xâm lược giống như một con mãnh thú đang săn mồi.

 

"..." Loại cảm giác bị người đi săn này làm cho Bạch San San khá không tự nhiên. Cô theo bản năng ngẩng đầu lên.

 

Vừa vặn chạm vào ánh mắt của Thương Trì.

 

Thiếu niên lạnh lùng vẫn là bộ dáng vừa kiêu ngạo và lạnh nhạt kia, sau khi chạm ánh mắt của Bạch San San thì không có bất kỳ biểu cảm gì, đôi mắt nheo lại nhìn chuyên chú vào cô, trong con ngươi lãnh đạm đen nhánh hiện lên một tia hứng thú.

 

Cảm giác không được tự nhiên biến mất.

 

Cậu thiếu niên tuy nhìn cô, nhưng cả người vẫn là kiểu cao lãnh vừa thanh thuần lại vừa cấm dục, cũng không có loại cảm giác xâm lược đến nỗi cả người cô run rẩy như trong cảm nhận.

 

Bạch San San dời tầm mắt, chắc chắn loại cảm giác kỳ lạ vừa rồi là cảm giác sai lầm. Một giây tiếp theo mới kịp phản ứng là mình vẫn còn đang chờ bị giáo huấn, liền cúi đầu, rũ mặt, bày ra một tư thái nghiêm chỉnh "học sinh tiểu học làm sai".

 

Chương Bình An hít thở thật sâu, cố gắng khống chế sự phẫn nộ mà mình sắp bộc lộ, nhìn cô bé trước mặt: "Tại sao lại đến trễ, bịa đi."

 

"...." ?

 

Bạch San San dừng một chút, đang xác định vừa nãy chữ trong miệng Chương lão đầu là "Bịa" chứ không phải là "nói", một tia áy náy tự nhiên nảy sinh. Hai giây sau, cô phá lệ áy náy mở mắt nói mò: "Thầy, hôm qua em làm bài tập tập trung quên thời gian, không để ý đã hai giờ sáng. Cho nên dậy trễ."

 

Chương Bình An hừ lạnh: "Không bằng em nói bạn học mới ngày đầu tiên đến trường không biết đường, em chỉ đường cho bạn ấy nên mới đi trễ."

 

"..." Bạch San San suy tư, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi, "Vậy giờ em đổi còn kịp không?"

 

Chương Bình An từ trước đến giờ tự xưng là "Gió to sóng lớn nào chưa từng thấy, học sinh nào mà chưa từng dạy" thiếu chút nữa bị tức đến nỗi cao huyết áp.

 

Một đám bạn học cẩu đoàn của Bạch San San không nhịn được, bật cười một tiếng.

 

(bạn học cẩu đoàn: bạn học cùng chung tính cách, các gọi thân mật)

 

"Cười cái gì mà cười!" Chương Bình An cau mày nhặt thước lên gõ lên mặt bảng cộc cộc cộc, nhắm mắt, hít sâu, đọc thầm mấy câu "lời thề của nhà giáo nhân dân" sau đó một lần nữa mở mắt ra, cảm thấy huyết áp của mình đã hạ xuống một chút.

 

Ông quay đầu nhìn về phía Bạch San San, mỉm cười.

 

Bạch San San: ????
 

Sau nửa giây mờ mịt, Bạch San San cùng mỉm cười một cái với Chương lão đầu.

 

Chương Bình An tâm bình khí hòa: "Biết tới trễ phải làm gì không?"

 

Bạch San San: "... Viết bản kiểm điểm."

 

Chương Bình An lắc đầu, chỉ xuống bục giảng dưới chân mình, nói: "Đến đây."

 

"?"

 

"Lên bục giảng đại diện cho lớp ta biểu diễn một tiết mục chào đón bạn mới, bày tỏ sự hoan nghênh đối với bạn mới." Chương Bình An mỉm cười nói, sau đó còn vô cùng thân thiết đứng qua một bên, nhường chỗ cho cô. Trong đầu nghĩ tôi dạy học mấy chục năm như vậy, có phải em cho rằng cứ phạt học sinh là bắt viết bản kiểm điểm? Hehe! Tôi khẳng định là không nhé! Một cô nhóc nhỏ như em đừng tưởng tôi không có cách trị được em nhé.

 

Các bạn học sinh dưới lớp: "...."

 

Bạch San San: "...."

 

Thầy, thầy đang chọc cười em đúng không?

 

Da mặt Bạch San San cơ quắp, nhìn bục giảng, lại nhìn Chương Bình An, biểu cảm như táo bón khóc không ra nước mắt.

 

Chương Bình An một bộ không có cửa thương lượng: "Nhanh lên một chút, biểu diễn xong còn phải học. Đừng chậm trễ thời gian."

 

"..."

 

Thật ra thì cũng không có gì.

 

Không phải là biểu diễn một tiết mục hoan nghênh bạn mới trước mặt cả lớp sao? Mất miếng thịt nào sao? Có cái gì đâu? Bạch San San cô gió tanh mưa máu, sóng gió kinh hoàng gì mà còn chưa gặp qua. Không có gì phải sợ.

 

Bạch San San tự củng cố tinh thần trong lòng mình, sau đó đắm chìm hoàn toàn trong ánh mắt chăm chú như nhìn thấy Lưu Hồ Lan* của toàn lớp học, mặt không cảm xúc vô cùng lãnh đạm đi lên bục giảng. Nửa giây sau, cô giương mắt nhìn về bàn thứ hai từ dưới đếm lên trong phòng học, cong môi, mỉm cười.

 

*Lưu Hồ Lan, tấm gương hy sinh anh dũng của một thiếu niên Trung Quốc


 

Thương Trì nhìn chằm chằm cô, hơi hơi rũ mi.

 

Trên gương mặt trắng như tuyết của thiếu nữ xinh xắn mang theo một nụ cười, giọng cũng mềm mại, ngọt ngào, dùng giọng điệu vô cùng chân thành nói: "Bạn học Thương Trì, hoan nghênh gia nhập vào đại gia đình lớp 12-1 của chúng ta, sau đây, tôi sẽ dùng một bài hát sôi động tràn đầy năng lượng tích cực để diễn tả sự hoan nghênh nồng nhiệt của chúng tôi đối với cậu."

 

Thương Trì không nói, khuôn mặt tuấn tú không có bất kỳ biểu cảm gì.

 

Phòng học một lần nữa rơi vào yên tĩnh.

 

Một giây trôi qua, hai giây trôi qua.... Năm giây sau, một tiếng hát nhẹ nhàng vang lên: "Bên bờ hồ vui vẻ trồng ước mơ biến thành biển lớn, mở to đôi mắt khẽ giương miệng, cùng nhau hát thật vang dội! Cho tôi mượn đôi cánh để bay về phía mặt trời...."

 

Cách một phòng học, ánh mắt Thương Trì thẳng tắp nhìn về phía Bạch San San.

 

Thiếu nữ rũ mắt, ngón trỏ trắng thon vô thức gõ nhẹ lên bàn tạo tiết tấu, đầu cũng gật gật như con gà mổ thóc, mỗi câu hát đều vô cùng qua loa lấy lệ không có chút động lòng. Ánh nắng sáng sớm ngoài cửa sổ chiếu vào phòng học, làn da của cô dưới ánh nắng tựa như trong suốt, ngay cả những lông tơ nhỏ bé trên mặt cũng có thể nhìn thấy rõ.

 

"Trong hồ vui vẻ có một con ếch, oa oa oa..."

 

Ngón tay trỏ đặt trên đầu gối của Thương Trì vô thức gõ nhẹ. Cảm giác huyết dịch và xương tủy của mình, như có gì đang rục rịch, giống như phá vỡ một trói buộc gì đó.

 

"Nó là một con ếch nhỏ vượt qua đại tây dương màu xanh..."

 

Hưng phấn.

 

"Tự tin lớn lên có người làm bạn, la la la..."

 

Nghe tiếng hát mềm mại của thiếu nữ, Thương Trì hơi nhíu mi, nhắm hai mắt lại.

 

Loại cảm giác hưng phấn này rất lâu không có, từ lúc mười bốn tuổi cậu giết đám người ngu xuẩn Khắc Lai Tư ở Italia kia, đã rất lâu rồi chưa từng có.

 

Thương Trì từ trong xương cốt vẫn là một người vô cùng thanh tâm quả dục.

 

Trước thời khắc này, cậu vẫn cho rằng chuyện làm cho cậu hưng phấn trên thế giới này chỉ là giết chóc cùng tranh đoạt.

 

"..." Tiếng hát kết thúc, Thương Trì mở mắt.

 

Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa chẳng biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cậu. Cô không có cảm xúc gì mà nhìn chằm chằm cậu, chốc lát, giống như chờ quá lâu không chịu được phiền, liền cong môi, cười một nụ cười giả trân với cậu, nói: "Bạn học Thương, chào cậu, tôi là Bạch San San, là bạn cùng bàn của cậu. Tôi ngồi ở bên trong, có thể phiền cậu nhường đường cho tôi một chút được không, cảm ơn?"

 

Mà bây giờ, nhiều hơn một cái.

 

Ánh mắt đen lãnh nhìn chằm chằm Bạch San San.

 

Bạch San San bị cậu nhìn đến nỗi lông mao nổi hết lên, giật giật môi như đang muốn nói gì, liền nhìn thấy Thương Trì cong môi, lại là nụ cười rất nhạt giống chưa từng thấy.

 

Giọng nói của cậu trong trẻo lạnh lùng trầm thấp giống như trước, bình tĩnh ưu nhã nói: "Chào cậu, bạn học Bạch."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top