Hoàng hôn đỏ rực như máu, gió lạnh cắt da thịt.
Đại Ngụy Vương Triều – Tái Bắc, An Ninh Quan.
Giờ khắc này, dị tộc đã áp sát cửa ải.
Hung Nô, Tả Hiền Vương - Hồn Như Tà thống lĩnh mười vạn đại quân, cuồn cuộn kéo đến, mưu đồ vượt quan, tràn xuống phương Nam.
Chiến hỏa ngút trời.
Thịnh Hoài An nhìn về phía quân địch ngoài thành, bàn tay siết chặt cung tiễn, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Đây là lần đầu tiên hắn bước chân ra chiến trường.
“Thế nào, sợ hãi lắm sao?”
Một lão binh lên tiếng, giọng khàn khàn.
Rõ ràng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết hắn là lính mới.
“Đúng vậy…”
Trong mắt Thịnh Hoài An vẫn còn vương vẻ run rẩy.
Lính mới thì đã sao. Vừa mới xuyên đến thế giới này, ra ngoài dò xét tình cảnh một chút, liền bị bắt lính thủ thành.
Một kẻ chẳng có kinh nghiệm, chẳng có bản lĩnh, bị kéo ra làm bia đỡ đạn.
“Ngươi vì bách tính trong thành mà ở đây, vậy là đủ.”
Lão binh ánh mắt kiên định.
Thịnh Hoài An gật đầu, bàn tay run rẩy.
Hắn đã xuyên vào thân xác một thư sinh cùng tên Thịnh Hoài An.
Vừa mới định thăm dò thế giới này, liền bị trưng binh ép nhập ngũ.
“Đừng sợ. Nhắm mắt, mở mắt, chẳng qua chỉ là cái chết. Không có gì đáng để kinh hãi.”
Lão binh cười lạnh.
Thịnh Hoài An: …
Thứ an ủi quái quỷ gì vậy!
“Thùng! Thùng! Thùng!”
Ngoài thành, trống trận Hung Nô dội vang, rung chuyển trời đất.
“Cúi đầu xuống! Đừng ló mặt ra! Bọn chúng bắt đầu mưa tên rồi!”
Lão binh quát khẽ.
Hắn ngồi xổm sau tường thành, dõi mắt qua khe hở quan sát.
Thịnh Hoài An lập tức theo sau.
“Vù! Vù! Vù!”
Mưa tên trút xuống như thác.
Tiếng gió rít xé tai.
Đám tân binh ôm đầu, run như cầy sấy. Không ai dám ngẩng đầu.
Đứng lên lúc này, chính là biến thân thành nhím.
Trong mưa tên ngút trời, đại quân Hung Nô đã dựng thang mây, từng bước áp sát, chuẩn bị công thành.
Mưa tên vừa dứt, lão binh lập tức gầm lên:
“Mau! Phản kích! Giữ thành, mới giữ được mạng!”
Thịnh Hoài An cũng bật dậy theo. Vũ khí cấp cho hắn chỉ là một cây cung cũ nát, thêm năm mũi tên tầm thường.
Trang bị của kẻ pháo hôi, không đáng một xu.
“Tiểu tử, còn ngẩn gì! Bắn!”
Lão binh hét.
Thịnh Hoài An run rẩy giương cung.
Trước mắt hắn, quân Hung Nô tràn lên như sóng dữ. Nỗi sợ bóp nghẹt lồng ngực.
Chiến tranh thực sự khác xa mấy vở kịch lố bịch trên màn ảnh.
Đây là máu, là xác thịt, là tử khí.
Hắn không suy nghĩ nữa.
Kéo cung, thả dây.
“Vút!”
Một tên Hung Nô dưới chân thành trúng mũi tên, ngã gục, mắt trợn trừng không nhắm.
Mèo mù vớ cá rán.
Lần đầu tiên bắn tên, hắn lại thực sự giết người.
Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu hắn bùng sáng.
Một màn ánh vàng hiện ra, chữ kim quang hiện lên:
[Chúc mừng! Ngươi thu hoạch được Tinh Diệu đầu tiên, nhận danh hiệu Tiễn Thuật Tinh Diệu.]
[Tinh Diệu: Một mũi tên – một mạng.]
[Kích hoạt danh hiệu: Tiễn Thuật Tinh Diệu.]
[Hiệu quả: Mang danh hiệu này, mỗi mũi tên bắn ra – tất sát một người.]
[ Có thể lựa chọn mang danh hiệu này, có mang hay không? ]}
[Không mang ]
[Mang ]
Họ tên: Thịnh Hoài An
Chủng tộc: Nhân tộc
Công pháp: Không
Thiên phú: Tân Binh Phế Vật Cung Thủ (+)
Điểm sát lục: 1
Hack game à?
Thịnh Hoài An nhìn màn sáng vàng kim hiện lên trong óc, lập tức mừng rỡ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận