Tin tốt lành: bọn họ đã tập kích địch doanh thành công, hoàn thành nhiệm vụ rồi thoát ra ngoài.
Tin xấu: bọn họ không biết mình đang ở đâu, đã lạc đường.
"Thôi kệ, đợi trời sáng rồi tính. Trời sáng thì sẽ phân biệt được phương hướng."
Thịnh Hoài An tự trấn an.
Cả nhóm nằm vật trên bãi cỏ, mặc cho gió bắc rít qua.
Họ đã quá mệt mỏi.
Suốt đêm vượt núi băng đèo, ra khỏi quan ải, ẩn nấp trong bóng tối.
Không được nghỉ ngơi tử tế, lại phải tập kích doanh trại, chiến đấu, phóng hỏa, rồi bỏ chạy hơn hai mươi dặm.
Nếu không phải đều là võ tu, thực lực tạm ổn, e rằng đã bỏ mạng ngay trong địch doanh.
Ngoảnh lại, ở cách hơn hai mươi dặm vẫn còn thấy ánh lửa lập lòe từ đại doanh Hung Nô.
Không biết đã nằm bao lâu, phương đông dần rạng một vệt trắng như bụng cá. Lửa trong đại doanh Hung Nô cũng dần lụi tắt.
Đêm ấy, binh lính thủ thành đứng trên tường nhìn ánh lửa bốc lên từ doanh trại Hung Nô mà hả hê, mong rằng trận hỏa hoạn thiêu rụi càng nhiều càng tốt.
"Là ai tập kích được doanh trại bên phải vậy, lợi hại thật, ha ha ha, đốt cháy bao nhiêu trại lớn thế kia!"
"Bên trái với phía sau thì chẳng đáng kể, đốt được ít lắm."
"Không biết đêm qua giết được bao nhiêu Hung Nô nữa."
"Dù sao tổn thất chắc chắn rất lớn. Phá Lỗ tướng quân dẫn kỵ binh xông vào doanh, nhất định chém giết không ít."
Nghe tin tập kích thành công, Bình Bắc tướng quân Dương Diệp cũng nở nụ cười.
Một phen náo loạn này, ban ngày Hung Nô hẳn sẽ khó còn tinh thần tiếp tục công thành.
"Ha ha, trận hỏa hoạn này vượt xa dự liệu của chúng ta."
Phá Lỗ tướng quân Tôn Hạo cười lớn.
"Không tệ, ta nhìn mà cũng muốn dẫn quân xông vào địch doanh đại khai sát giới."
Một tỳ tướng nói.
"Thành quả tuy lớn, nhưng không biết Thất doanh tập kích còn lại được mấy người."
Một tỳ tướng khác thở dài.
Lời vừa dứt, ai nấy lặng thinh.
Ai cũng hiểu, tập kích doanh trại chỉ là dùng tính mạng đổi lấy tổn thất cho kẻ thù.
Trời sáng rõ, khói đen vẫn cuồn cuộn bốc lên từ đại doanh Hung Nô.
Đại doanh bị thiêu thành tro tàn.
Từng binh sĩ Hung Nô mặt mày xám ngoét, rũ rượi cúi đầu.
Náo loạn suốt nửa đêm, khiến quân Hung Nô mệt mỏi rã rời.
Tả Hiền Vương đứng nhìn cảnh hoang tàn, tướng sĩ thảm hại, sắc mặt u ám. Hắn phẫn nộ đến cực điểm.
Hôm nay vốn định công phá An Ninh Quan, nhưng với tình trạng này, lấy gì công thành?
Dựa vào đám binh lính đã mất sạch khí thế này sao?
Trong đại trướng, các tướng lĩnh không ai dám thở mạnh, cúi đầu im lặng như ve đông, sợ cơn thịnh nộ của Tả Hiền Vương giáng xuống đầu.
Ánh bình minh ló rạng, mặt trời dần lên cao.
"Tổn thất đã thống kê xong chưa?"
Tả Hiền Vương cất tiếng.
Giọng nói bình thản, không chút dao động.
Nhưng đám tướng lĩnh lại run rẩy, càng sợ hãi hơn.
Họ biết rõ, khi hắn bình tĩnh như vậy, chính là lúc sắp bùng nổ.
"Bẩm Đại vương, đêm qua có hơn một vạn tám ngàn tử trận, hơn chín ngàn bị thương."
Một tướng lĩnh cẩn trọng bẩm báo.
Thương vong gần ba vạn, tổn thất quá mức nặng nề.
"Còn gì nữa?"
"Còn… còn có lương thảo bị đốt mất hai phần ba, bầy cừu chạy tán loạn hơn ba vạn con, chiến mã thất lạc hơn bảy ngàn con."
Vị tướng cắn răng, báo hết.
"Phế vật, toàn một lũ phế vật!"
Tả Hiền Vương rốt cuộc gầm lên.
Hơn chín vạn con cừu, giờ chạy mất một phần ba.
Hơn bảy ngàn chiến mã thất lạc, tức là bảy ngàn kỵ binh mất sức chiến đấu.
Lương thảo vật tư bị thiêu hủy hai phần ba, tiếp theo đại quân lấy gì ăn?
Thương vong hai ba vạn, đó đều là tinh nhuệ, lại chết chỉ trong một đêm tập kích.
Cộng thêm thương vong nửa tháng qua, mười vạn quân hắn mang đến, giờ còn chưa tới một nửa.
Đêm qua, gần ba vạn dũng sĩ Hung Nô biến mất, tổn thất nặng nề đến mức khiến Tả Hiền Vương như đứt từng khúc ruột.
"Đêm qua kẻ nào trực đêm, lôi ra chém!"
Tả Hiền Vương gầm thét, giận dữ không kiềm chế được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận