Dịch: Hoangforever
Thạch Nham bừng tỉnh, chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức như muốn nứt ra, nặng trĩu như bị đổ chì vào trong.
Hắn đang nằm trong một hang đá tối tăm.
Hang động rộng cỡ một sân bóng rổ. Trên mặt đất chất đầy những bộ xương trắng hếu, còn cạnh hắn thì vương vãi hơn mười thi thể mới chết, quần áo kỳ dị, nằm ngổn ngang xung quanh.
Quần áo trên xác vẫn còn mới, chứng tỏ chết chưa lâu.
Đây là nơi nào? Vẫn còn ở quần đảo Bahamas, vùng biển Caribbean sao?
Thạch Nham vốn là kẻ cuồng nhiệt với các môn thể thao mạo hiểm, thậm chí điên cuồng đến mức nhập ma.
Hai mươi bảy tuổi, mẹ mất sớm, cha hắn – một thương nhân giàu có, cả đời vất vả gây dựng tài sản, cuối cùng cũng yểu mệnh vì căn bệnh ung thư, để lại cho hắn khối tài sản khổng lồ đủ tiêu xài cả đời không hết.
Những thứ mà người khác cả đời truy cầu, hắn vừa mở mắt đã sẵn có.
Của cải chất đầy, thanh xuân rộng mở, thế nhưng không tìm thấy mục đích để bấu víu. Cái cảm giác có tất cả nhưng lại trống rỗng phương hướng, khiến hắn luôn sống trong u uất, buồn chán.
Mãi đến năm mười bảy tuổi, khi tiếp xúc với môn thể thao mạo hiểm, hắn mới thấy cuộc đời bỗng có sắc màu.
Trong tay có tiền bạc vô tận, hắn thỏa sức chơi đùa trong những trò chơi chết người mà người thường chẳng bao giờ có cơ hội thử.
Leo núi tay không, nhảy bungee trên lưng cá sấu, nhảy dù tầm thấp, trượt núi lửa, lao đầu xuống biển từ vách đá, thậm chí trượt băng dưới gầm xe tải... mọi loại trò điên rồ đều thành thú vui của hắn.
Hắn mê đắm cảm giác huyết dịch sôi trào, sinh tử chỉ cách nhau một sợi tơ mỏng, vừa run rẩy vừa cuồng nhiệt!
Trong mười năm, hầu như mọi trò mạo hiểm cực hạn nguy hiểm nhất thế giới hắn đều đã trải qua. Ở đâu có hiểm nguy, ở đó có bóng dáng hắn.
Mười năm rong ruổi nơi ranh giới tử vong khiến thân thể hắn cực kỳ cường tráng, thần kinh rèn luyện thành thép.
Hắn hay chế giễu chính mình, nói rằng bản thân là kẻ luôn đồng hành cùng tử thần.
Chuyến thám hiểm Blue Hole (hố xanh) tại Bahamas chính là cực hạn cuối cùng hắn lựa chọn.
Nơi đó, nhiều hố sâu hàng trăm mét, cấu trúc phức tạp như mê cung. Chỉ một cử động mạnh, lớp bùn đáy động lên, ánh sáng dù chói đến mấy cũng chẳng thể soi rõ.
Bởi vậy, bất kể thợ lặn cao tay đến đâu, trước khi xuống đều phải buộc mình vào dây thép – “dây sinh mệnh”.
Một khi chạm đến điểm cuối dây, nghĩa là đã tới cực hạn, bước thêm tức là tìm chết, vì chẳng ai có thể thoát khỏi mê cung không có đường ra ấy.
Theo thống kê, mỗi năm có hơn hai chục thợ lặn bỏ mạng tại đây, đa số vì lạc lối mà chết.
Nhưng hắn – lại tự nguyện buông bỏ “dây sinh mệnh”, gieo mình vào vực thẳm như kẻ điên, thực hiện chuyến phiêu lưu chẳng khác gì tự sát. Cuối cùng, hắn lạc mất phương hướng trong bóng tối vô tận của hố xanh.
Ở đó, lạc đường chính là cái chết...
...
Thạch Nham nằm rũ trên mặt đất lạnh lẽo, nhờ thứ ánh sáng kỳ dị lập lòe trên vách đá mà quan sát bốn phía.
Trong đầu hắn, bỗng xuất hiện những mảnh ký ức không thuộc về mình.
Đó là ký ức của một Thạch Nham khác...
Người kia cũng mang cái tên ấy, nhưng chỉ mười bảy tuổi, là kẻ cuồng say khảo cổ, vì một tấm bản đồ cổ rách nát mà dẫn theo hộ vệ, chịu đựng nửa năm khổ ải mới tìm đến được nơi này.
Hắn nhíu mày, cố gượng đứng lên, chỉ thấy toàn thân vô lực, thân thể yếu ớt khác hẳn bản thân trước kia.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn lập tức nhận ra – đây không phải thân thể mình! Hắn đã chiếm lấy cơ thể của thiếu niên mười bảy tuổi ấy!
Khuôn mặt hắn biến sắc, ánh mắt cứng đờ, cả người như bị sét đánh.
“Ta... quả nhiên đã chết trong hố xanh! Không... không đúng! Ta vẫn còn sống, chỉ là... sống theo một cách không thể tưởng tượng nổi!”
...
Từ mảnh ký ức vụn vặt, hắn biết nơi này gọi là Đại Lục Thần Ân – một thế giới không có khoa học kỹ thuật, chỉ có chiến loạn triền miên, cường giả vũ đạo tung hoành!
Ở đây, nhiều kẻ sinh ra đã có dị bẩm kỳ lạ.
Có người trong cơ thể ẩn chứa lôi điện, có kẻ điều khiển được thực vật, có người có thể xuyên thẳng vào lòng đất, có kẻ trời sinh có thể cảm ứng, giao tiếp với yêu thú, cũng có kẻ trong huyết mạch đã ngưng kết hàn băng chi lực...
Muôn vàn thiên phú kỳ dị, thần bí khó lường. Những người như thế, gần như đều bước lên con đường võ giả.
Người đời gọi loại dị năng ấy là “Võ Hồn”.
“Võ Hồn” phần lớn đều là thiên phú bẩm sinh, còn những kẻ nhờ kỳ ngộ mà có được thì hiếm hoi đến mức có thể xem như không tồn tại.
Chính bởi vậy, nơi này được gọi là Đại Lục Thần Ân – bởi võ giả đều tin rằng, Võ Hồn chính là ân huệ của Thần ban tặng.
Không phải võ giả nào cũng có Võ Hồn. Trái lại, tuyệt đại đa số võ giả chỉ dựa vào khổ luyện để bước lên.
Nhưng dù có cố gắng thế nào, cũng khó sánh được với kẻ nắm giữ Võ Hồn.
Bởi vì, chỉ một Võ Hồn thôi cũng có thể khiến võ giả tăng tốc tu luyện, bộc phát sức mạnh vượt xa kẻ cùng cảnh giới, thậm chí sở hữu năng lực siêu phàm không ai sánh nổi!
Do đó, cùng một cảnh giới, võ giả có Võ Hồn gần như áp đảo võ giả không có. Thành tựu tương lai cũng sẽ khác biệt một trời một vực.
Võ Hồn thậm chí còn có thể truyền thừa qua huyết mạch, tỷ lệ di truyền cực lớn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận