Dịch: Hoangforever
Đứng trên đỉnh vách đá, nơi tầm mắt có thể bao quát cả đại dương vô tận, đó là Kaelith – Đấng Chí Tôn Bất Diệt.
Là một thực thể bốn chiều, cách ông cảm nhận vũ trụ hoàn toàn khác biệt so với phàm nhân.
Với ông, những con sóng bên dưới, bầu trời đang đổi thay, thậm chí cả mặt đất – tất cả chỉ như một bức tranh bị đóng băng, trải dài trong thời gian và không gian, được nhìn thấy cùng một lúc.
Ngay cả cậu bé đang chạy về phía ông, hai tay vung vẩy đầy phấn khích, cũng chỉ là một cái chớp mắt trong dòng sông vĩnh hằng — một sự ràng buộc ngắn ngủi, có thể hiện hữu trong khoảnh khắc này, nhưng biến mất vào khoảnh khắc tiếp theo.
“Ông ơi! Ông ơi!”
Đứa trẻ gọi, tiếng cười trong trẻo, không vướng bận.
Kaelith quay lại, đôi mắt vàng kim dịu đi.
“Nhìn nè! Hôm nay con vẽ một bức tranh – là ông cháu mình trong khu vườn đó!”
Sự phấn khích của cậu bé là vô bờ bến. Nhưng trong lúc chạy vội, cậu đã vấp ngã.
Thân hình nhỏ bé đập xuống con đường lát đá, và một tiếng kêu sắc nhọn thoát ra khi đầu gối cậu bé cọ xát vào mặt đất.
Kaelith bật cười khẽ.
Chỉ một cái phẩy tay, cơn gió đã nâng cả đứa bé lẫn bức tranh lên, cuốn vào vòng tay ông.
Một động tác nữa, và vết thương nơi đầu gối biến mất — như thể chưa từng tồn tại.
Đứa bé cười khúc khích, ôm chặt lấy cổ Kaelith, nhưng rồi, sự tò mò lóe lên trong mắt cậu bé.
“Ông ơi, ông không bao giờ bị thương sao?”
Kaelith khẽ mỉm cười.
“Không đâu, nhóc con. Ta tồn tại bên ngoài thời gian. Dù có bị thương, ta cũng chỉ cần... điều chỉnh lại mà thôi.”
Đứa bé chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác.
“Điều chỉnh lại?”
Ánh mắt vàng kim của Kaelith hướng về đường chân trời.
Ông im lặng một lúc, lựa chọn ngôn từ cẩn thận sao cho đứa trẻ có thể hiểu.
“Hãy tưởng tượng thời gian không phải là thứ con đang bước qua, mà là thứ vốn đã tồn tại – từng khoảnh khắc, từng giây phút, đồng thời hiện hữu. Một người phàm sống trong một khoảnh khắc duy nhất, bị ràng buộc bởi nó. Nhưng một thực thể như ta thì khác.”
Ông giơ tay lên, các ngón tay khẽ cong lại.
“Nếu ta bị thương trong khoảnh khắc này, ta chỉ cần bước vào một khoảnh khắc khác. Một nơi mà ta chưa hề bị thương. Với con, điều đó trông như lành lại, giống như bất tử. Nhưng với ta… đó chỉ là một sự điều chỉnh nhỏ mà thôi.”
Lông mày cậu bé nhíu lại, bộ óc non nớt cố gắng hiểu một điều gì đó vượt ngoài tầm nhận thức của con người.
Một lúc sau, cậu ngẩng đầu, giọng nhỏ hơn.
“Vậy... một thanh kiếm mạnh mẽ cũng không làm ông bị thương sao?”
Kaelith khẽ bật cười.
Ông không trả lời ngay mà chỉ tay về phía bức tranh vẫn còn nằm trong tay đứa trẻ.
“Nhìn bức tranh của con đi. Nếu con vẽ chính mình trong tranh cầm một thanh kiếm mạnh mẽ... Con nghĩ phiên bản trong tranh ấy có thể làm bị thương con ngoài đời thật không?”
Đứa trẻ ngập ngừng, cúi xuống nhìn vào nét vẽ vụng về.
Một hình người que tượng trưng cho bản thân cậu đứng cạnh một phiên bản phóng đại của Kaelith, hoa lá và cây cối được vẽ nguệch ngoạc xung quanh.
Ngón tay nhỏ bé lần theo hình ảnh bản thân trong tranh, tưởng tượng tay mình đang cầm kiếm.
Rồi cậu phá lên cười, lắc đầu.
“Không, dĩ nhiên là không. Chỉ là tranh thôi mà.”
Nụ cười của Kaelith lại xuất hiện, mơ hồ và dịu dàng.
“Chính xác. Cũng như việc một bức tranh hai chiều không thể gây hại cho một sinh vật ba chiều, thì một vũ khí ba chiều cũng chẳng thể gây hại đến ta — một sinh thể vượt khỏi chiều không gian đó. Lưỡi kiếm dù tinh xảo đến đâu, với ta cũng chỉ như vết mực trên giấy mà thôi.”
Đôi mắt đứa trẻ mở to đầy kinh ngạc.
“Vậy… thần thánh thật sự không thể bị giết sao? Mãi mãi không thể?”
Kaelith khựng lại.
Trong khoảnh khắc đó, gió lặng đi.
Những con sóng dưới chân vách đá, từng nhịp đều đặn và nhẹ nhàng, giờ như chậm lại.
Đứa trẻ chỉ hỏi một câu ngây thơ, nhưng trọng lượng của nó lại nặng nề hơn nhiều.
Sau một hồi lâu, Kaelith thở dài, giọng trầm xuống.
“Không đâu... nhiều ngườ đã chết.”
Ánh nhìn vàng kim của ông tối sầm lại, tâm trí dường như trôi dạt về một nơi xa xôi ngoài hiện tại.
“Đã từng có thời, đến cả thần linh cũng phải run sợ trước cái chết.”
Gió bỗng nổi lên.
Những con sóng vốn êm dịu giờ đập mạnh vào vách đá dữ dội.
“Khi Sát Thủ Vượt Thời gian bước đi giữa những khoảnh khắc, đến cả thần thánh cũng co rúm trong những giấc ngủ đêm.”
“Hắn săn bọn ta như thú hoang, với một lưỡi kiếm có thể chém đứt cả vĩnh hằng… và kể cả những kẻ mạnh nhất cũng gục ngã dưới tay hắn.”
Trái tim đứa trẻ đập rộn ràng.
Cậu chưa từng thấy ông mình nói như vậy bao giờ.
“Nhưng... nhưng ông ta đã chết rồi mà, phải không? Một kẻ xấu như vậy... chắc chắn bị tiêu diệt rồi chứ?”
Cậu hỏi, khi Kaelith thở dài nặng nề.
“Bị giết trong Cuộc Phản Bội Vĩ Đại, cách đây 2000 năm... Và kể từ đó, không một vị thần nào chết thêm nữa—”
Đứa trẻ siết chặt bức tranh trong tay, nhưng tâm trí non nớt của cậu không thể hiểu hết mức độ kinh hoàng của những lời vừa nghe.
Sát Thủ Vượt Thời Gian.
Cuộc Phản Bội Vĩ Đại.
Với cậu, tất cả chỉ như một câu chuyện cổ tích.
Nhưng với Kaelith, đó là vết sẹo — một vết sẹo khắc sâu vào chính kết cấu của thực tại.
Một lúc lâu, Kaelith im lặng, đắm chìm trong những ký ức xa xăm.
Rồi ông quay lại nhìn cậu bé, vẻ mặt khó đoán.
“Nhưng vĩnh hằng là một chặng đường dài, nhóc con. Và lịch sử thì luôn biết cách lặp lại chính nó.”
“Cầu cho quá khứ mãi mãi chôn vùi, bởi nếu nó trỗi dậy… thì đến cả thần thánh cũng sẽ phải run sợ.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận