Khi chân bước vào thang máy, cả người Cam Điềm muốn mềm nhũn ra, không còn bao nhiêu sức lực.
Cô bỏ cổ áo Tiểu bát mà nắm lấy tay, dựa vào người cậu ta, yếu ớt nói “Đến chỗ ghế kia ngồi nghỉ một lát. Tôi mệt quá.”
Tiểu bát không biết tình huống Cam Điềm ra sao, đỡ cô ngồi xuống hàng ghế dài cách đó không xa.
Cam Điềm ngồi xuống đã thở hổn hển.
La Suy Tử khập khiễng đuổi theo, trên người cậu ấy còn đau, nhìn thấy Tiểu bát là tức giận lên tiếng trách cậu ta “Con mẹ nó, cậu không nhìn rõ tôi là ai đã đánh rồi.”
Tiểu bát bực bội “Là do cậu đánh tôi trước.”
La Suy Tử trừng mắt nghiến răng “Tôi... tôi mẹ nó có đánh cậu chưa?”
Tiểu bát không nói, Cam Điềm thở phì lên tiếng “Đừng ồn, khó khăn lắm mới đoàn tựu.”
La Suy Tử vẫn còn khó chịu, vừa bị đánh quá thảm rồi.
Cậu ấy hít một hơi nhìn Tiểu bát và đổi đề tài “Cậu xuyên thành ai? Là cô nhi à? Sao lại đi ăn mày?”
Trên mặt Tiểu bát không lộ ra cảm xúc gì, đơ mặt nói “Là cô nhi, không biết làm gì nên đi ăn xin.”
La Suy Tử và Cam Điềm nhìn cậu ta, La Suy Tử Tức không chịu nổi, chỉ hận rèn sắt không thành thép “Cậu không què, không mù, không điếc, không câm, còn trẻ mà chạy tới đây ăn mày, có thấy mất mặt không?”
Tiểu bát chớp mắt, mặt đơ như cũ “Vẫn được mà. Còn kiếm được rất nhiều tiền.”
La Suy Tử và Cam Điềm:....
Ba người không ngồi nói chuyện ở vỉa hè quá lâu, chờ Cam Điềm nghỉ ngơi xong thì đứng dậy về nhà.
Trên đường trở về có ghé vào siêu thị mua rất nhiều gạo trắng, rau xanh và thịt cá.
Có Tiểu bát ở, một ngày ba bữa của họ có thể yên tâm rồi, không cần phải ăn đồ ăn ngoài nữa.
Tiểu bát tranh thủ lúc trưa về nhà thu dọn đồ đạc.
Cậu ta cũng không có nơi ở cố định, bây giờ chuyển đến chỗ ở của La Suy Tử và Cam Điềm.
Sau khi thu dọn xong, buổi tối cậu ta một tay cầm thìa, một tay cầm dao, nấu một bàn ăn phong phú, chúc mừng ba người đoàn tụ ở thế giới mới.
Đuôi tôm xào cay, gà cay Trùng Khánh, cá Quế chiên xù, đậu hũ Tứ Xuyên toàn là món sở trường của Tiểu bát, cũng là món Cam Điềm thích ăn.
Cô chỉ đơn giản thích tay nghề Tiểu bát muốn chết.
Đồ ăn rất ngon. Món cuối cùng là canh Phi lông được đưa lên bàn, Tiểu bát không cởi tạp dề ra, ngồi thẳng xuống bàn nhỏ ăn cơm.
La Suy Tử cầm bình rượu Nhị Oa đầu, vặn ra nắp bình, rót đầy ba ly nhỏ, cười hắc hắc nói với Tiểu bát và Cam Điềm “Chuyện vui như vậy nhất định phải có rượu.Cạn ly.”
Ba người cạn ly, cầm lấy đũa bắt đầu dùng bữa.
Ăn đến hơi no bụng mới có tâm trạng nói chuyện, thế là cả ba vừa uống vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Cam Điềm hỏi Tiểu bát trước “Cậu cảm thấy thế giới này quen thuộc không?”
Đôi mắt Tiểu bát có hơi mơ hồ do dự gật đầu, Cam Điềm gắp ăn, tiếp tục nói:
“Tôi xuyên vào cô gái gọi là Cam Điềm Điềm, La Suy Tử xuyên vào thân phận cha nuôi của tôi còn có biệt danh là lão Cam, không thấy quen sao?”
Tiểu bát suy nghĩ một chút lại lắc đầu.
Cam Điềm và La Suy Tử buồn bực” Chẳng lẽ Tiểu bát không đọc tiểu thuyết máu chó các thứ à?”.
Cam Điềm chưa bỏ ý định tiếp tục hỏi “Thành phố Tân An thì sao? Trong hiện thực không có thành phố này nhưng thế giới này có, tất cả lịch sử và tập tục văn hóa giống với thế giới thực không ít hẳn là tham khảo từ đời sống thực tế viết ra.”
Tiểu bát lại suy nghĩ chốc lát vẫn không cảm thấy có chỗ nào quen thuộc hơi lắc đầu.
Cam Điềm tức giận nghĩ một lúc rồi kể chuyện Cam Điềm Điềm tham gia thí nghiệm thay đổi nhan sắc cho cậu ta nghe.
Lần này thì cậu ta có phản ứng lại nhìn Cam Điềm “Hình như có hơi quen quen giống như từng đọc ở đâu đó rồi.”
Sao chỉ có hơi quen thuộc được chứ, Cam Điềm kiên nhẫn “Cậu nghĩ kỹ lại xem.”
Tiểu bát cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ ra gì.
Cam Điềm thở dài cúi đầu xuống nhìn thấy những chiếc nút áo bạc trên áo lông trong đầu cô lóe lên một ý tưởng, đột nhiên ngẩng đầu hỏi “Phong Cảnh Hàng quen không?”.
Nghe thấy cái tên này đôi mắt Tiểu bát sáng lên trong nháy mắt nhưng biểu cảm vẫn cứng đơ nói “Này thì em biết, nghĩ kỹ lại thành phố Tân An hình như cũng quen quen, Cam Điềm Điềm là ai cũng nhớ ra.”
Rất lâu về trước cậu ta có đọc qua một quyển tiểu thuyết, nhân vật có tên gần giống với Cam Điềm nên cậu ta có nhắc tới vài câu, thế nhưng cô không hứng thú nên không có nghe.
Ánh sáng trong mắt vẫn còn, Tiểu bát nhìn Cam Điềm rồi lại nhìn La Suy Tử “Chúng ta xuyên vào một quyển tiểu thuyết sao?”.
La Suy Tử vỗ tay trước mặt cậu ta “Đúng vậy”.
Cam Điềm ngồi thẳng người “Còn nhớ rõ cốt truyện như thế nào không?”
Cam Điềm và La Suy Tử lần đầu tiên trong đời hứng thú với tiểu thuyết cậu ta đọc, Tiểu bát hào hứng bắt đầu kể lại cốt truyện mà cậu ta nhớ, không nhanh không chậm nói “Đúng vậy thật thì đây là truyện Sống Lại Báo Thù, nữ chính tên là Tống Băng Vũ. Kiếp trước cô ấy bị em kế Tống Tử Ngưng và bạn trai tính kế cướp hết mọi thứ, sau khi sống lại thì muốn báo thù. Theo cốt truyện thông thường, kiếp trước nữ chính cực kỳ vô tri, luôn đặt tình yêu lên đầu. Sau khi bị tính kế giết chết thì sống lại và trở thành người có lý trí mạnh mẽ, bắt đầu trả thù....”
“Dừng, dừng, dừng.” Cam Điềm cắt ngang lời kể Tiểu bát, cô không hứng thú với cốt truyện không có mặt mình. “Tôi, nói về tôi này.” Tiểu bát kìm nén dục vọng muốn tiếp tục kể cốt truyện nhìn Cam Điềm:
“À, cái kia, Cam Điềm Điềm tham gia thí nghiệm thay đổi nhan nhưng không phải kiểu phẫu thuật thẩm mỹ bình thường. Thiết lập của tiểu thuyết là dùng thuốc làm ra cái công cụ gì đó rất hoàn hảo.”
Tiểu bát không nói thẳng cứ mập mờ tiếp tục “Nữ phụ Tống Tử Ngưng muốn nịnh nọt Phong Cảnh Hàng nhưng anh quá cẩn thận, nhận quà cáp cũng không động tới. Khi biết nhan sắc Cam Điềm Điềm là do biến đổi thể chất mới xinh đẹp như vậy thì thẳng tay ném cho trợ lý giải quyết, không có quan tâm tới nữa.”
Cam Điềm tròn mắt “Sau đó thì sao?”.
Tiểu bát nghiêm túc nhưng có hơi đáng yêu “Không còn sau đó. Cô ấy chỉ là con tốt thí ,chắc kết cục không tốt đẹp gì.”
Một ngụm máu tanh từ cổ họng suýt chút nữa phun ra ngoài, Cam Điềm uống một ít rượu nuốt xuống tiếp tục hỏi “Lão Cam thì sao?”.
Tiểu bát nhìn La Suy Tử một chút “Sau khi đề cập tới hai lần qua lời Cam Điềm Điềm thì nhân vật này hầu như không có ra sân nữa chỉ có tên thôi.”
Cam Điềm lại hỏi “Cậu thì sao?”.
Tiểu bát cắn môi dưới “Người qua đường Giáp không có tên.”
La Suy Tử và Cam Điềm nghe Tiểu bát nói vậy, Cam Điềm kẹp một miếng thịt cá lên nhét vào miệng, cô bày tỏ rằng mình không có chút hứng thú nào với cốt truyện của cuốn tiểu thuyết chó má này.
Tiểu bát lại tìm thấy một lỗ hổng, cậu ta biết rõ thể chất yêu kiều thơm tho hoàn mỹ của Cam Điềm hiện tại, vậy nên cậu ta chớp chớp mắt hỏi Cam Điềm:
“Theo cốt truyện thì Cam Điềm Điềm không nên ở đây, sao chị lại...”
Cam Điềm ăn vài miếng cá to, hai xong mới nhìn sang Tiểu bát “Cam Điềm Đềm là Cam Điềm Điềm còn tôi là tôi, sao tôi phải để người khác thao túng mình chứ. Tôi chạy ra từ nhà họ Phong đấy.”
Nghĩ cũng đúng, Cam Điềm Điềm kém thông minh kia đổi thành chị đại nhà cậu ta rồi thì sao có thể tiếp tục đi theo cốt truyện trong tiểu thuyết gốc chứ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận