Tiểu bát kẹp tôm lên rồi từ từ lột vỏ, im lặng suy nghĩ tiếp, Phong Cảnh Hàng vốn đã đề phòng không nhận Cam Điềm Điềm thế nên Cam Điềm Điềm bị đào tạo thành một món đồ chơi người lớn đã trở thành một nhân vật hy sinh.
Bây giờ chị đại của cậu ta đã chạy mất thoát khỏi cốt truyện chính có lẽ sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến tiểu thuyết gốc, vì thế cậu ta không thèm lo nghĩ và cũng không hỏi thêm nhiều nữa, yên tâm, rồi nhét con tôm đã lột vỏ xong vào miệng nhai tự tốn.
Bây giờ Cam Điềm đã hoàn toàn không còn chút hứng thú nào với cốt truyện.
Trong tiểu thuyết Yêu Hận Tình Thù đầy máu chó giữa những nữ chính nữ phụ kia thì liên quan gì đến ba nhân vật hi sinh bọn này chứ, quan tâm đến chuyện của mấy cô gái đó thì có thể kiếm được tiền à.
Bây giờ Cam Điềm chỉ để ý đến tiền mà thôi.
Cô uống một ngụm rượu Nhị Oa đầu rồi đặt chén rượu xuống.9
Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi “La Suy Tử và Tiểu bát hai cậu vẫn đi quậy với tôi à?”.
Nghe thấy vậy Tiểu bát lập tức gật đầu không thèm suy nghĩ thêm gì.
Có một đoạn thời gian khi cậu ta vừa xuyên đến đây, cậu ta không hề biết mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, cũng không biết Cam Điềm và La Suy Tử cũng xuyên đến đây, mỗi ngày cậu ta chỉ có thể ngồi bên đường xin cơm, cảm giác không có ai dẫn dắt không dễ chịu chút nào.
Bây giờ cuối cùng cũng tìm lại được tổ chức,tất nhiên là cậu ta sẽ không rời khỏi rồi.
La Suy Tử thì càng khỏi nói, cậu ấy cầm chén rượu lên uống một ngụm rồi liếc nhìn Cam Điềm “Làm con mà còn muốn đuổi cha đi là sao, không nuôi cha nổi à?”.
Cam Điềm rảnh rang xoay xoay cổ tay rồi bất ngờ tát một cái vào đầu La Suy Tử.
La Suy Tử bị dọa giật mình, rượu trong chén rượu cầm trên tay văng hết lên mặt cậu ấy, ánh mắt cậu ấy từ Cam Điềm dời xuống chén rượu của mình, thấy đáy chén vẫn còn chút rượu thế là im lặng uống cho xong.
Tiểu bát cũng bị giật mình, khóe miệng nhẹ cong lên chút ý cười, cậu ta nâng chén rượu lên khẽ nhấp một ngụm. Một đội ba người đã tập hợp đủ, ăn cơm để biết thêm những tình hình nên biết rồi, sau đó là bắt đầu một cuộc sống gà bay chó sủa.
Từ trước đến giờ La Suy Tử và Tiểu bát không suy nghĩ gì nhiều, vẫn luôn dựa vào sự lãnh đạo của Cam Điềm.
Ý của Cam Điềm là cô sẽ tiếp tục đi đào kho báu, với khả năng của cô thì một ngày nào đó cô sẽ trở thành chị đại trong thị trường độ cổ mà thôi.
La Suy Tử cũng không rảnh rỗi, cậu ấy vẫn cứ đi làm thầy tướng số hoặc là nghĩ cách nào để xem phong thủy cho nhà người ta. Tóm lại thì có thể kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Còn tất cả những việc vặt trong nhà đều giao hết cho Tiểu bát.
Sau khi xác định rõ mục tiêu của mình, Cam Điềm cổ vũ La Suy Tử và Tiểu bát “Các cậu có nhớ một câu trong bộ người vô danh mà chúng ta đã cùng xem không?”.
Tiểu bát đang nhét đầy thịt trong mồm, cậu ta nhìn mặt Cam Điềm, La Suy Tử cũng nhìn cô “Câu nào cơ?”.
Cam Điềm đảo mắt nhìn từ La Suy Tử đến Tiểu bát, cô Nghiêm mặt bước từng bước một “Làm to làm lớn”.
Khi nói câu này cậu ấy bất chợt nhớ đến cảnh hai tên cướp ngu đần cầm cây súng đồ chơi bản hiếm đi cướp điện thoại, La Suy Tử nở nụ cười ngây ngốc “Thật đấy”.
Cam Điềm lườm cậu ấy một cái, thấy cậu ấy ngừng cười rồi mới nói tiếp “Có tin không?”. Tiểu bát là chúa tâng bốc cậu ta lập tức gật đầu nhưng giọng nói không vang dội mà chỉ khe khẽ “Có”.
Cam Điềm hài lòng, cô cầm muỗng lên múc canh vào chén.
Ngày thứ 14 sau khi nhận nhiệm vụ, trợ lý Lý Hưng Kỳ vẫn không tìm thấy Cam Điềm Điềm đã chạy trốn kia. Cùng một mốc thời gian, những người mà nhà họ Tống cử đi cũng không tìm được, tựa như người đó bỗng dưng biến mất vậy.
Nếu thật sự không tìm thấy được thì cũng không thể kéo dài thời gian mãi như thế được, vậy nên hôm nay Lý Hưng Kỳ dẫn cô Hai hai nhà họ Tống Tống Tử Ngưng đến xin lỗi trực tiếp với Phong Cảnh Hàng.
TốngTử Ngưng ngồi trên ghế sofa đối diện Phong Cảnh Hàng, năng lượng đầy mạnh mẽ của anh đè ép đến mức khiến cô ta hô hấp khó khăn. Lý Hưng Kỳ đứng một bên báo cáo với Phong Cảnh Hàng “Xin lỗi Phong tổng, vẫn không tìm thấy người đó, đã tìm tất cả những nơi mà cô ta có thể đến, hỏi những người quen biết với cô ta rồi nhưng không có ai đã gặp cô ta. Cả ông Cam cũng mất tích. Trong khoảng thời gian gần đây nhất hai người đó cũng không dùng điện thoại, cũng không dùng đến căn cước công dân, cũng không thấy sao kê tiêu dùng của thẻ ngân hàng.”
Sắc mặt Phong Cảnh Hàng đầy vẻ rét lạnh, anh nhìn thoáng qua Tống Tử Ngưng ngồi đối diện.
Tư thế ngồi của Tống Tử Ngưng cực kỳ thực nữ, hai tay đang vào nhau đặt trên đùi, giọng điệu nói chuyện đầy vẻ lấy lòng:
“Xin lỗi Phong tổng, mong Ngài có thể bớt giận. Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm người đó, chắc chắn sẽ tìm thấy và giao tận tay cho ngài, sẽ cho ngài một câu trả lời. Chúng tôi vốn rất có lòng thành nhưng chúng tôi cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.”
Phong Cảnh Hàng không muốn nghe Tống Tử Ngưng bày tỏ cái mà cô ta cho là lòng thành kia nhưng mà lòng thành của cô ta khiến cuộc đời anh có một vết nhơ, khiến anh phải chịu sự sỉ nhục mà một người có thân phận và địa vị như anh không nên gánh chịu.
Anh nhấc tay ngắt lời Tống Tử Ngưng rồi mở miệng nói “Tôi cho các người thêm nửa tháng nữa”.
Tống Tử Ngưng thấp thỏm lo sợ “Vâng. Cảm ơn Phong tổng.”
Sau khi gửi lời xin lỗi xong rồi ra cửa, Tống Tử Ngưng mới khe khẽ thở ra.
Cô ta cảm thấy chân mình có hơi nhũnn ra bèn giơ tay vịn lấy cánh tay Lý Hưng Kỳ Lý Hưng Kỳ thân sĩ đỡ cô ta.
Trong lòng anh ta có chút thắc mắc bèn hỏi Tống Tử Ngưng “Cô Tống, tôi nhớ cô từng nói rằng vật nuôi được đào tạo chỉ nhận một người duy nhất làm chủ nhân, hơn nữa còn không muốn rời xa chủ nhân của họ, Cam Điềm Điềm chạy trốn như thế thì không bị ảnh hưởng gì ư?”.
Tống Tử Ngưng khẽ hít một hơi, cô ta lộ vẻ không biết làm sao “Chuyện này thì chủ nhân và vật nuôi phải phát sinh quan hệ thật sự thì mới có thể tạo nên mối quan hệ như thế.”
Đề tài này vừa nghe đã hiểu, bàn luận chuyện này với người khác phái cũng có chút xấu hổ, Lý Hưng Kỳ giơ tay đẩy kính à à một tiếng rồi lại im lặng một lúc.
Ánh mắt của Lý Hưng Kỳ và Tống Tử Ngưng hiểu ngầm mà nhìn nhau dường như họ cũng đã hiểu ý của nhau cả hai đều đang thắc mắc rằng vào đêm đó rốt cuộc thì Phong tổng có ngủ với Cam Điềm Điềm hay không.
Hai người kết thúc việc mắt đối mắt nhau, Tống Tử Ngưng vừa đi vừa hỏi Lý Hưng Kỳ “Anh cảm thấy có không?”.
Thân là trợ lý của Phong Cảnh Hàng, anh ta biết tính cách của ông chủ nhà mình là thế nào nhưng sao Lý Hưng Kỳ có thể lén lút bàn luận về ông chủ của anh ta với người khác được chứ, anh ta lắc đầu “Không biết” kết thúc đề tài câu chuyện này.
Tống Tử Ngưng cũng biết điều không nhiều chuyện nữa, cô ta xuống lầu rời đi.
Sau khi tiễn đi Tống Tử Ngưng Lý Hưng Kỳ xoay người quay về, trong đầu anh ta đang nghĩ cách làm sao để tìm Cam Điềm Điềm chạy trốn kia, xem vẻ tức giận đến mức đó của ông chủ dù anh ta có tốn bao nhiêu thời gian và công sức thì cũng phải tìm được người về.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận