Sau khi gặp lại Tiểu bát, liên kết tam giác sắt đã ổn định một lần nữa ở thế giới mới.
Bởi vì 10 ngày trước đó ngày nào cũng đi đào kho báu nên Cam Điềm cảm thấy hơi mệt vì vậy nên sau khi cô gặp Tiểu bát xong bèn ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.
Mỗi ngày thức dậy, sau khi cô ăn cơm xong bèn ngồi với Tiểu bát, mỗi người cầm một cuốn sách đọc, sưởi lò sưởi, ăn đồ ăn vặt và đọc tiểu thuyết. So với La Suy Tử mỗi ngày xách theo cái ghế gấp ngồi trong gió lạnh thì cuộc sống như vậy thật sự quá sung sướng.
Trước đây Cam Điềm không hề thích đọc tiểu thuyết bây giờ khi đọc thử một cuốn thì cô chợt cảm thấy dường như nó cũng khá thú vị.
Cô không đọc nổi mấy câu chuyện tình yêu gì đó, tiểu thuyết cô đọc có cốt truyện.
Lúc đầu cô không thấy thú vị chút nào chỉ cảm thấy những con chữ đó thật chán và không có tí sức sống nào, đọc tiếp như đang nhai sáp vậy hoàn toàn không thể so sánh với những cuốn tài liệu và sách về thẩm định kho báu và máy móc kia nhưng sau đó khi cô đọc thêm một lúc nữa thì cũng có chút cảm giác.
Cô không khỏi xúc động, thì ra máu chó cũng có một sức hấp dẫn riêng nhỉ.
Cô nằm ở nhà đọc tiểu thuyết vài hôm với Tiểu bát. Sau khi tinh thần và thể lực đã khôi phục Cam Điềm lại tiếp tục ra ngoài đào kho báu tiếp.
Cô không muốn đi quá xa, trong túi cô nhét đầy tiền xu nhưng vẫn ngồi xe điện ngầm đi đến đường Phỉ Thúy ở thành phố cổ. Đến nơi cô chào hỏi và nói đùa với từng người chủ sạp, xem những báu vật mới mà họ lấy được từ đâu đó. Nhìn từng sạp từng sạp, nhìn đến chỗ của Hà Bàn Tử Hà Bàn Tử ra vẻ đầy thần bí, anh ta nói với Cam Điềm “Tiểu điềm điềm đến đúng lúc thật, hai hôm trước tôi vừa có được một món đồ tốt để lại riêng đó chờ cô đến đấy, cô xem thử món lần này xem có thích không nào”.
Hà Bàn Tử hay thích dùng mọi cách để giữ cô ngồi ở sạp hàng này lâu hơn một chút, Cam Điềm đã quá quen với vẻ thần bí kia của anh ta.
Với chiếc khẩu trang màu trắng xanh kéo dưới cằm, khóe miệng cô cong lên nụ cười ngọt ngào, cô bắt chuyện một cách tự nhiên “Lần này là món đồ tốt gì?”.
Bất kể là gì thì cô cũng sẵn sàng xem thử, lần trước Hà bản tử tìm nhiều tiền tệ thời xưa như vậy mà cô cũng cũng xem từng đồng từng đồng một.
Hà Bàn Tử vừa cười thì đôi mắt híp lại thành một sợi chỉ, vẻ mặt thật thà phúc hậu không có chút đáng khinh nào.
Anh ta quay qua quay lại nhìn hai bên, trông thấy mọi người ai ai cũng bận rộn không ai chú ý đến sạp hàng của anh ta mới lấy một hộp gỗ được sơn màu đỏ từ dưới quầy hàng ra, hai tay anh ta nâng hộp, anh ta vẫy tay kêu Cam Điềm đi đến cạnh anh ta.
Chờ Cam Điềm đến gần anh ta cẩn thận mở hộp gỗ ra rồi lại cẩn thận lấy một thứ cỡ bằng một củ cải được bao lại bằng vải gấm màu vàng.
Anh ta nói khẽ với Cam Điềm “Là cái này đây tiểu điềm điềm, cô xem thử xem có thích không?”.
Cam Điềm vươn tay nhận lấy.
Cô cẩn thận mở tắm vải bọc bên ngoài ra liền nhìn thấy một tượng Phật bằng ngọc trắng.
Ngay khi vừa nhìn thấy pho tượng phật này, vẻ mặt của cô đã trở nên nghiêm túc hẳn nhưng cũng không thể hiện quá rõ.
Hà Bàn Tử nhìn biểu cảm của cô bèn nhắc nhở “Có cần dùng kính lúp để xem không?”.
Không cần xài kính lúp Cam Điềm cũng biết đây đúng thật là của quý. ngọc thật ngọc giả và chất ngọc tốt hay xấu cô chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay, với lại cô đã từng thấy pho tượng phật này rồi.
Một nhóm có ba pho tượng là đồ của triều nhà Minh.
Đây là pho tượng nhỏ nhất trong ba cái.
Cho dù không phải đồ cổ đi nữa thì ngọc cũng hoàn toàn khác với mấy cái gốm sứ đồng sắt kia.
Chỉ với chất ngọc của nó thôi cũng đã bị đôn lên tới giá trên trời rồi.
Với một khối ngọc Trắng Hòa Điện chất lượng tốt, sự chạm khắc tinh tế và lớp màng tự nhiên mượt mà như vậy cũng có giá không thấp đâu.
Cam Điềm là một người trải sự đời, cô sẽ không nhìn thấy báu vật thật liền vui vẻ hí hửng.
Cô thu lại vẻ nghiêm túc kia, vẻ mặt bình tĩnh như thường, cô lấy kính lúp ra khỏi túi rồi nhìn từ đầu đến đuôi tượng phật một cách tỉ mỉ.
Ngón tay khẽ vuốt ve hai cái lên tượng, bây giờ cô đã hoàn toàn chắc chắn cái này là hàng thật.
Xem xong rồi cất kính lúp, Cam Điềm cẩn thận bọc nó lại bằng vải bố vàng.
Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hà Bàn Tử “Món này đẹp thật đấy. Tôi rất thích, anh bán bao nhiêu?”.
Hà Bàn Tử vẫn ra vẻ thần bí anh ta tiếp tục nói khẽ “Cô có nhận ra đây là ngọc thật hay ngọc giả không?”.
Cam Điềm cười cười “Anh có nhận ra không?”.
Hà Bàn Tử lắc đầu “Tôi không nhìn được, nếu tôi có thể xem được thì tôi đã không bày sạp ở đây rồi”.
Cam Điềm không bàn về vấn đề giám định kho báu với anh ta nữa, cô có lý, có chứng cứ mà nói ra rằng đây là ngọc thật thì anh ta có bán hay không.
Giám định văn vật và vàng bạc, ngọc đều cần có người có chuyên môn.
Nhiều lúc còn cần cả dụng cụ chuyên môn, người thường muốn tìm người giám định không hề dễ.
Nếu dễ thế thì những người bán hàng rong sẽ là những người nhờ nhặt của hời mà phát tài nhất đấy sao.
“Tôi cũng không biết rõ nhưng mà tượng phật này thật đẹp, dù là giả đi chăng nữa thì tôi cũng mua về tặng cho bà ngoại tôi nhân dịp đại thọ 60 tuổi của cụ, bà ấy chắc chắn sẽ thích.”
Cam Điềm qua loa lấy lệ với Hà Bàn Tử.
Cô nói xong còn nghiêm chỉnh hỏi anh ta thêm lần nữa “Tôi muốn mua anh bán bao nhiêu tiền?”.
Hà Bàn Tử cười cười, không nói nhảm với cô nữa giơ lên năm ngón tay với cô.
Cam Điềm ngầm hiểu, cô nhìn chằm chằm vào mắt của Hà Bàn Tử nhỏ giọng dò xét “5000”.
Hà Bàn Tử cười lắc đầu “Chúng ta là bạn bè với nhau cả sao tôi có thể lừa bịp cô như thế. Nếu như tiểu điềm điềm cô thích thì tôi bán cho cô bằng giá vốn 500 đồng nhé, sau này nhớ thường xuyên đến thành phố cổ chơi đấy nhé”.
Không cần Hà Bàn Tử nói thì cô cũng sẽ thường xuyên đến thành phố cổ.
Khi cô nghe thấy tiền vốn chỉ có 500 thì bỗng ngơ ra, món này mà bán 50.000 cũng lỗ to đấy.
Cô sợ Hà Bàn Tử hối hận bèn đoạt lấy hộp gỗ trong tay anh ta, bỏ tượng Phật vào xếp gọn lại.
Cô lại để tạm hộc gỗ lên quầy hàng rồi đưa tay kéo khóa kéo áo lông ra, duỗi tay sờ vào trong ngực tìm một lúc mới lấy một sấp tiền ông Mao ra.
Mục đích cô đi vào ở thành phố cổ này là để nhặt của hời, tìm kho báu nên tất nhiên là vẫn luôn mang tiền theo rồi.
Mang theo thời gian dài như vậy cuối cùng cũng có tác dụng rồi.
Cô đếm năm tờ ông Mao đưa cho Hà Bàn Tử, tiền còn lại thì cất vào rồi kéo khóa kéo lên, rồi lại ngồi tâm sự với anh ta một lúc mới cầm hộp lên đi dạo tiếp.
Như bình thường khó được một lần số đỏ như vậy, tất nhiên là cô cũng không mong đợi rằng có thể đụng tới một báo vật như thế thêm lần nữa nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy an tâm khi tìm kho báu.
Sẵn tiện cô cũng nên suy nghĩ cách tìm người mua phù hợp cho pho tượng Phật bằng ngọc trắng này.
Loại đồ cổ ngọc thạch này bán đa số đều có giá trị sưu tầm, nếu như cô không tìm thấy người thích hợp thì cũng không dễ bán được món này đâu.
Bây giờ cô không có bất cứ mối quan hệ xã giao nào trong ngành nghề này nên muốn vào chợ đen hay là nhà bán đấu giá chính quy cũng không được vậy nên còn phải ngồi chờ thời gặp may nữa.
May mắn cũng không dễ bắt gặp.
Cam Điềm suy nghĩ một lúc bèn quyết định vứt hộp đựng tượng Phật bằng ngọc trắng, kéo miếng vải vàng xuống một nửa rồi cẩn thận cầm trong tay tiếp tục đi dạo thành phố cổ.
Bây giờ thì cô chỉ có thể tiếp xúc với người trong giới đồ cổ ở đây mà thôi, không chừng có người sẽ nhìn trúng muốn mua thì sao.
Nếu như cô cất tượng Phật vào hộp thì có lẽ cả đời này cô cũng không bán được mất.
Cam Điềm cầm tượng Phật bằng ngọc trắng đi dạo một lúc, khi mệt thì tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi mát xa cổ chân.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận