Vào lần thứ ba khi ngồi ở ven đường xoa cổ chân thì cô đã rất mệt, cơ bản là đang ở trong trạng thái cơ thể cô đang quá tải.
Mặc dù cô rất mệt nhưng cô vẫn giữ được sự nhạy bén với hoàn cảnh xung quanh, vậy nên khi cô đang xoa mắt cá chân vẫn luôn có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào cô.
Hai lần ngồi xuống mát xa chân đều có cảm giác này, vì để xác định không phải do cô đa nghi ,cô ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía.
Ánh mắt cô đảo qua chỗ sạp bên đường và trên những tòa nhà cổ kính, quét ngang qua rồi quét lại một lần nữa.
Cô nhìn thấy một người đứng bên cửa sổ lầu hai đang cầm ống nhòm nhìn về hướng của cô.
Cô không biết anh ta có đang nhìn mình hay không, Cam Điềm Nhìn chằm chằm một hồi, cô dời tầm mắt xuống nhìn thấy bảng hiệu của tiệm bán đồ cổ Vạn Bảo trai.
Sau khi xem xong tên cửa hàng cô lại ngước mắt lên nhìn thẳng vào ống nhòm.
Thời gian người đàn ông mặc vest cầm ống nhòm quan sát tiểu đềm đềm trên đường Phỉ Thúy cũng không ngắn nhưng đây là lần đầu tiên bị cô phát hiện, mắt chạm mắt với cô.
Đường nét gương mặt cô gái này rất hoàn mỹ, làn da trắng nõn mềm mại.
Khi cô nhìn về phía anh ta, trong đôi mắt xinh đẹp kia như có ánh sao vậy.
Đang trong lúc người đàn ông mặc vest đang chìm trong sự mê mẩn với sắc đẹp của thiếu nữ bên đường thì người thiếu nữ kia chợt cởi bỏ khẩu trang đeo trên cằm, giơ lên tượng phật làm bằng ngọc trắng trong tay hỏi cậu ta bằng khẩu hình “Muốn à?”.
Cái này rõ là đang muốn tương tác với anh ta.
Người đàn ông mặc vét cảm thấy mình không hiểu sai ý.
Vốn là định chờ khi cô sắp rời khỏi thành phố cổ mới kêu quản lý cản cô lại, vờ như nhìn trúng và muốn mua tượng Phật của cô., bây giờ có vẻ như là không cần nữa rồi .
Anh ta cong môi nở nụ cười. Người đàn ông mặc vest buông ống nhòm xuống rồi vẫy tay với cô gái ở bên đường.
Cam Điềm vốn không chắc rằng người cầm ống nhòm bên cửa sổ có đang nhìn cô không, cô chỉ thử giơ tượng phật lên cho cậu ta xem rồi hỏi anh ta có muốn hay không mà thôi.
Nếu như có cơ hội thì dù sao cũng phải thử một lần chứ.
Lỡ như người này thật sự nhìn trúng tượng Phật của cô thì sao.
Nếu như không để ý đến Tượng Phật của cô thì lấy ống nhòm nhìn cô chằm chằm làm gì.
Nếu như cầm ống nhòm không phải để nhìn cô thì quên đi, cô cũng không xấu hổ, lại tiếp tục chờ người hữu duyên thôi.
Kết quả thì mới thử một lần đã có thể tương tác với nhau.
Cô nhìn thấy người đàn ông bên cửa sổ vẫy tay, cô chỉ tay vào mình như để xác nhận là tôi à.
Người đàn ông mặc vét gật đầu mạnh hơn nữa rồi lại tiếp tục vẫy tay với cô.
Thật đúng là may mắn đến, muốn cản cũng không cản nổi mà.
Mặc kệ sự mệt mỏi của thân thể Cam Điềm vội vàng đứng dậy, bọc lấy tượng Phật bằng ngọc trắng trong tay rồi đi đến Vạn Bảo trai.
Vào đến Vạn Bảo trai cũng không cần chào hỏi cũng đã có người dẫn đường cho cô lên thẳng lầu hai.
Trên lầu người đàn ông mặc vét đứng bên cửa sổ vừa nãy đang ngồi trên sofa và một người trông khá lớn tuổi hai bên tóc mai đã có hoa râm thì đứng ngay bên cạnh.
Cam Điềm mỉm cười lễ phép với hai người, chợt nghe người đàn ông đang ngồi trên sofa kia cười nói ngồi đi.
Cam Điềm cũng không khách sáo, cô đi đến sofa ngồi đối diện người đàn ông mặc vét.
Người đàn ông tóc mai đã có hoa râm đi đến rót một ly trà nóng cho cô, lễ độ nói “Trời lạnh cô gái uống một tách trà cho ấm nhé”.
“Cảm ơn”.
Cam Điềm hơi nghiêng người nâng chung trà lên uống một ngụm.
Cô không quen những người này cũng không có gì để trò chuyện cả, cô uống trà xong bèn mở bọc vải vàng trong tay ra lấy tượng phật ra rồi nhìn người đàn ông mặc vét nói “Có phải anh đã nhìn trúng món này không?”.
Người đàn ông mặc vét bình tĩnh nở nụ cười “Đúng vậy. Cô gái kiếm từ đâu ra món này vậy?”.
Cam Điềm cũng bình tĩnh cười “Nói chung không phải lấy ra từ dưới hố đâu, nếu anh muốn thì tôi có thể bán cho anh.”
Người đàn ông mặc vest cũng rất muốn biết cô gái nhỏ này rốt cuộc có hiểu về đồ cổ và giá thị trường của nó hay không, môi mỏng mang theo chút ý cười “Có thể cho tôi xem trước được không? Tôi đã thu mua hai pho tượng trong nhóm tượng phật này rồi chỉ thiếu đúng một pho tượng nữa thôi. Đúng là cái cô đang cầm trong tay đấy, bao nhiêu tiền thì cô bán?”.
Vốn Cam Điềm chỉ định tìm đại một người muốn mua để bán lấy tiền là được nhưng không ngờ rằng người này đã có hai pho tượng kia.
Cái loại làm theo nhóm này thì thiếu một cái cũng không hoàn mỹ.
Những người thích sưu tầm đều không chịu đựng được sự không hoàn mỹ này, khó trách anh ta vẫn luôn lấy ống nhòm quan sát cô, là do bức tượng phật này quá có ích với anh ta.
Cô đưa bức tượng Phật vào trong tay người đàn ông mặc vét rồi cười khẽ “Nếu như anh thật sự muốn nó thì tôi cũng nói thẳng, đây là đồ của triều đại nhà Minh cũng là ngọc Trắng Hòa Điền loại tốt nhất, đúng lúc lại chỗ anh lại thiếu một pho tượng nên tôi cũng không nâng giá 500 nghìn, tôi sẽ bán cho anh.”
Nghe thấy 500 nghìn, quản lý đứng bên cạnh chỉ cảm thấy máu trong cơ thể dân trào, suýt nữa thất khiếu đổ máu.
Ông biết ngay cậu chủ nhà ông đã hoàn toàn điên rồi, cho không cô nhóc này 499.00 đồng.
Vốn tưởng rằng cô nhóc này không hiểu rõ nên định lừa gạt qua loa mà thôi, tốn vài nghìn mua là được rồi, kết quả là cô nhóc này thật sự có hiểu biết, lỗ đến mức rong huyết.
Người đàn ông mặc vest ra vẻ nghiêm túc, nhìn thật kỹ tượng Phật bằng ngọc trắng trong tay, xem xong cậu ta bèn trả về tay Cam Điềm, nhìn thẳng mắt cô mà nói “Màu sắc và tính chất đều giống với hai pho tượng mà tôi đã thu mua trước đó, đúng thật là đồ thời nhà Minh.”
Cam Điềm nhận lấy tượng phật, động tác có chút cẩn thận cô cong môi “Mua không?”.
Anh ta nhìn cô gái vốn luôn nhảy nhót trong chiếc ống nhòm này đã thật sự ngồi trước mặt mình, gương mặt xinh đẹp, ý cười treo trên khóe môi anh ta ngày càng nhiều hơn, tiếng tim đập thình thịch, thình thịch vang lên cực kỳ rõ ràng khiến anh ta chợt ngớ người trong một chốc.
Chờ đến khi cô gái đối diện lại hỏi thêm lần nữa “Không mua à?”, người đàn ông mặc vest mới hồi hồn lại.
Tự cảm thấy có chút thất lễ, anh ta khẽ hắng giọng một cái “Mua.”
Nghĩ một lúc rồi anh ta lại nói tiếp “Nếu cô đã không tăng giá thì tôi cũng bày tỏ tấm lòng thành của tôi. Tôi sẽ mua pho tượng phật này của cô với giá 600 nghìn.”
Thấy anh ta sẵn sàng bỏ thêm 100.000 nghìn tất nhiên là Cam Điềm cũng sẵn lòng, không ai lại chê tiền nhiều cả.
Thế là cô cũng thẳng thắng đồng ý “Vậy cảm ơn anh nhé.”
Khuôn mặt của hai người bàn chuyện làm ăn đều tỏa sáng và cực kỳ hào hứng.
Người bán thì nhận được tiền, người mua thì dường như đã có được báo vật mà mình muốn, chỉ có quản lý đứng bên cạnh nhìn mà máu sôi trào.
Cảm giác như ông đã đứng ở biên giới của việc phụt máu ch ết ngay tại chỗ.
Ông trợn mắt, đứng hít sâu một hơi, suýt chút nữa đã giơ tay lên véo nhân trung của mình rồi.
Sau khi bàn chuyện mua bán xong, tiếp theo là tiền trao cháo múc.
Người đàn ông mặc vest là một người thẳng thắng, anh ta hỏi thẳng Cam Điềm “Số thẻ của cô là gì để tôi nhờ người chuyển tiền đến thẻ của cô luôn?”.
“Chuyện này thì không tiện lắm.” Cam Điềm nhìn người đàn ông mặc vét giọng nói ngọt ngào du dương ”Nếu anh không phiền thì có thể đưa tiền mặt cho tôi được không? Tôi không có thể ngân hàng nên cũng không thể chuyển khoản được.”
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người muốn nhận 600.000 bằng tiền mặt, người đàn ông mặc vest ngơ ra một chút, nhưng trong lòng anh ta lại càng ngày càng cảm thấy cô gái ngồi đối diện thật thú vị, cô muốn cái gì anh ta cũng muốn chiều lòng cô.
Vì vậy nên anh ta giơ tay lên gọi quản lý “Chú Trần, phiền chú lấy 600 nghìn tiền mặt đến đây ngay giúp cháu.”
Chú Trần sắp điên đến nơi rồi, ông run rẩy “Vâng” một tiếng, khi xoay người xuống lầu ông rốt cuộc cũng giơ tay lên véo nhân trung, ông có cảm giác như nếu mình còn không bóp thì có khi sẽ vị nhũn chân ngã xuống cầu thang mà chết thật.
Chú trần vừa rời khỏi thì cũng chỉ còn Cam Điềm và người đàn ông mặc vét kia ở lầu hai Vạn Bảo trai, ông đi lấy tiền cho Cam Điềm cũng thừa dịp tạo cơ hội cho người đàn ông mặc vét và Cam Điềm ở cùng nhau.
Trông có vẻ như thời gian sẽ không quá ngắn đâu, giữa đôi môi mỏng khẽ mím của người đàn ông mặc vét treo một chút ý cười, anh ta cúi người châm một ly trà nóng cho Cam Điềm, bắt đầu nhân cơ hội này làm quen với cô.
“Có thể thuận mua vừa bán cũng là duyên phận, có thể làm quen với nhau chút được không?”.
Đúng thật là buôn bán 600 nghìn cũng không coi là ít được, người ta muốn làm quen với bên bán một chút cũng bình thường, nhưng xét thấy bây giờ nhà họ Phong và nhà họ Tống đều đang tìm cô, trước khi hai nhà kia quên đi nhân vật hi sinh là cô đây thì cô vẫn nên cố gắng ít xuất hiện nhất có thể vẫn hơn, thế là Cam Điềm nói với người đàn ông mặc vest “Tên thật của tôi không dễ nghe cho lắm, anh cũng gọi tôi là tiểu điềm điềm giống như bọn họ là được rồi.”
Người đàn ông mặc vest không quá hài lòng với câu tự giới thiệu của Cam Điềm nhưng anh ta cũng không nóng nảy, ý cười vẫn treo trên khóe môi “Tôi tên là Hứa Trí, sở thích của tôi là giám định và sưu tầm những món đồ cổ bằng ngọc thạch như thế này, nếu như tiểu điềm điềm cô cũng thích thì chúng ta có thể làm bạn đấy .”
Tất nhiên là Cam Điềm sẵn lòng làm bạn với người sở hữu cửa tiệm Vạn Bảo trai này rồi, chính cô cũng đang muốn chen vào trong Hội Đồ Cổ, cơ hội được kết bạn với những người thuộc hội này đang ở ngay trước mắt, tất nhiên là cô không thể bỏ lỡ rồi từ từ trải rộng mạng lưới quan hệ, từ từ đặt nền móng của mình mới có thể có chỗ dừng chân ở nơi đây và cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cam Điềm tỏ vẻ niềm nở cười đồng ý “Tất nhiên là được rồi.”
Trông thấy phản ứng như thế của cô Hứa Trí chỉ cảm thấy trong đầu anh ta không hiểu sao mà bắt đầu nổi bong bóng ngọt ngào.
Anh ta chưa từng có cảm giác như thế này, có cảm giác choáng váng đầu say trong chai rượu vậy.
Một cơn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ mang theo mùi thơm ngát kỳ lạ trên người thiếu nữ thổi ngay qua chóp mũi anh ta khiến cảm giác như thế càng to lớn hơn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận