Vừa rồi người phụ nữ triền miên với anh đã không còn ở đây nữa, còn anh thì trần như nhộng nằm trên mặt đất chỉ có tây trang che từ phần eo đến đùi của chính mình.
Áo sơ mi cũng không thấy đâu. Anh hừ nhẹ một tiếng rồi chống tay ngồi dậy khỏi mặt đất nhặt quần của mình rồi tròng lên.
Anh kìm nén sự tức giận trong lòng mà đi tắm rửa thay quần áo khôi phục bộ dạng nhẹ nhàng, khoan khoái, đứng đắn nhưng sự tức giận vẫn còn đè nặng dưới đáy lòng.
Phong Cảnh Hàng bước xuống lầu vào phòng khách gọi tất cả tài xế bảo mẫu quản gia người làm vườn người canh cửa trong nhà vào đứng thành một hàng. Anh trầm giọng hỏi với ánh mắt dữ tợn: “Người phụ nữ kia đâu rồi?”.
Tất cả mọi người nghe ngây ngốc cúi đầu dùng ánh mắt anh nhìn tôi tôi nhìn xem anh.
Dì bảo mẫu lên tiếng trước giọng nói có chút lắp bắp ‘đi.. đi mất rồi”.
Nắm tay đặt trên tay vịn sofa bỗng siết chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, anh tiếp tục hỏi với vẻ dữ tợn “Ai cho cô ta đi.”
Câu nói này càng làm mọi người ngẩn ra. Người canh cửa thứ nhất nói:
“Cần giữ lại ạ.”
Mọi người cho rằng Đại Thiếu Gia Phong là anh sẽ không chạm vào phụ nữ, cho dù có chạm vào thì cũng sẽ để người phụ nữ đó qua đêm ở nhà, cũng sẽ không phái xe riêng đưa tước người. Chẳng lẽ không phải à.
Phong Cảnh Hàng tức giận đến mức giữa mày đau nhức, anh giơ tay xoa bóp vài cái, đè cơn tức giận trong lòng xuống.
Tuy rằng vừa rồi khitriền miên anh cũng có chủ động nhưng làm xong đã bị người phụ nữ nhìn trông yếu ớt đó c hém ngất xỉu bây giờ trong lòng vẫn cảm thấy nghẹn khuất vô cùng, có một loại cảm giác bị người ta chà đạp, cảm thấy chính mình đã ngủ với người phụ nữ đó.
A, không thể chịu đựng được mà.
Anh không có tra hỏi, bây giờ làm khó những người trong nhà này cũng không ý nghĩa vì thế chính mình phải nuốt cảm giác nhục nhã xuống.
Anh thở một hơi thật sâu ném ra một câu cho mấy người đang xếp thành hàng “Cút”.
Cút là được rồi, mọi người thở vào nhẹ nhõm, từng người một bước ra khỏi phòng khách, ngay cả đầu cũng không quay lại nhìn phía sau.
Sau khi đuổi bảo mẫu, tài xế, người làm vườn, người canh cửa trong nhà đi Phong Cảnh Hàng đặt nắm tay lên tay vịn sofa, giận được một lúc anh cầm di động trên bàn trà gọi điện thoại cho trợ lý của chính mình.
Điện thoại vừa có người nghe là anh đã nói bằng giọng nói lạnh sống lưng:
“Người mà nhà họ Tống đưa tới đã chạy mất, lập tức điều tra cho tôi biết rốt cuộc chuyện này là chuyện như thế nào. Còn nữa bảo bọn họ sau này đừng đưa mấy thứ lung tung đến chỗ của tôi, cũng đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận