Hứa Trí không tiếp tục thất lễ nữa mà lấy điện thoại từ trong người ra xoay nó một vòng trong tay rồi cầm chắc, dùng thái độ đối xử với những cô gái hồn nhiên, ngoan ngoãn để nhìn Cam Điềm.
Trong giọng nói mang theo chút cưng chiều “Vậy lưu số điện thoại liên lạc được không? Nếu như cô đồng ý và có thời gian rảnh thì tôi muốn mời cô làm cố vấn riêng của tôi, chắc chắn cô sẽ hài lòng với mức lương thuê.”
Cô có thể thấy Hứa Trí không phải đang dỗ dành cô cho vui mà là thật sự nghiêm túc muốn mời cô làm cố vấn thẩm định bảo vật.
Cam Điềm chỉ cảm thấy chỉ số may mắn hôm nay của cô cao thật, cao đến mức sắp nổ tung rồi, nhưng mà cô không có điện thoại đành phải nhún vai “Tôi không xài điện thoại, nhà tôi cũng không có điện thoại nốt.”
Mặc dù đã từng nghe chú Trần nói về chuyện này nhưng bây giờ khi nghe sự thật trực tiếp từ trong miệng Cam Điềm như vậy thì Hứa Trí cũng hơi bất ngờ.
Anh ta đặt điện thoại lên bàn trà, dùng từ lịch sự “Xin được hỏi một câu tiểu điềm điềm, cô điều kiện gia đình cô không tốt lắm à?”.
Cam Điềm không giải thích thêm gì mà chỉ gật đầu “Ừm”.
Trên gương mặt Hứa Trí không còn chút ý cười nào mà thay vào đó là vẻ mặt đầy cảm thông, anh ta hỏi tiếp “Cô vẫn đang đi học à?”.
Cam Điềm lắc đầu “Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì tôi không đi học nữa. Bây giờ tôi đang là một kẻ thất nghiệp.”
Cô nói như vậy dường như càng khiến anh ta muốn thu nhận cô hơn, Hứa Trí khẽ hít một hơi “Vậy cô hãy xem xét thử, lương bổng ở chỗ tôi rất tốt. Cô hãy đến đây làm đi, tôi thấy cô biết rất rõ về đồ cổ bằng Ngọc Thạch này.”
Chuyện này đang phát triển về hướng một vở kịch đầy đắng cay khiến Hứa Trí nảy sinh cảm giác muốn cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng, nếu tiếp tục phát triển theo hướng này thì sẽ thành ân huệ.
Anh ta muốn mời cô làm cố vấn riêng không phải vì khả năng giám định kho báu của cô ư, nói thẳng ra là vì muốn thu gom được nhiều báo vật có giá trị hơn hoặc là kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa.
Bọn họ chỉ mới quen biết mà thôi, chỉ có lợi ích ở đây chứ lòi đâu ra những vướng mắc tình cảm chứ.
Bản thân Cam Điềm không thích những thứ lung ta lung tung thế này, cô nghĩ bụng, không thể để anh ta dẫn mình đi chệch hướng được, thế nên cô bèn bắt lấy chủ đề chính của câu chuyện “Tôi đây cũng không phải là dạng người có kiến thức bình thường đâu, nếu cậu muốn mời tôi làm cố vấn thì tôi còn cần suy nghĩ thêm đã.”
Hứa Trí thì hoàn toàn không thèm để ý đến khả năng giám định báo vật của cô cho lắm, anh ta cười rút một tấm danh thiếp từ kẹp danh thiếp ra đưa đến trước mặt cô “Vậy sau khi đã suy nghĩ kỹ rồi thì hãy gọi điện thoại cho tôi hoặc đến đây tìm tôi cũng được.”
Thái độ dịu dàng chiều chuộng này là đang xem cô thành một cục bé cưng đáng yêu ngọt ngào gì vậy.
Với gương mặt cô đang dùng này thì cũng đành chịu, Cam Điềm cũng chỉ có thể xem bản thân là một cục bé cưng đáng yêu ngọt ngào.
Cô nhận danh thiếp rồi cất vào túi áo lông vũ, sau đó nhìn Hứa Trí đáp một câu “Được.”
Sau khi đã trò chuyện xong về những vấn đề quan trọng và không quan trọng, chú Trần cũng đúng lúc xách theo vali tiền về.
Sau khi lên lầu đưa vali cho Hứa Trí, ông thở hổn hển nói :Cậu chủ vừa đủ 600 nghìn, cậu đếm thử xem.”
Hứa Trí mở vali ra đếm sơ qua một chút, sau khi đến xong bèn quay vali sang phía Cam Điềm, những tờ nhân dân tệ xếp thành từng chồng gọn gàng giống như thịt ba chỉ để trước mặt mình, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
Cam Điềm cũng không ngại mà thẳng thắng ngồi đến từng sấp từng sấp.
Đúng là vừa đủ 60 sấp, còn trong một sấp có thiếu hay không thì cô không đến.
Nếu như Hứa Trí chịu đưa thêm 100 nghìn cho cô thì còn kỳ kèo mấy đồng làm gì, cho dù có thiếu vài trăm vài nghìn gì đấy thì cũng chẳng sao.
Sau khi đếm tiền xong, Cam Điềm cũng không cần cái vali thoạt trông huênh hoang kia, cô đưa tượng Phật bằng ngọc trắng cho Hứa Trí rồi hỏi xin chú Trần hai bọc nilon màu đen, mở bọc phồng lên trực tiếp nhét từng sắp tiền vào trong bao nilon.
Đây là lần đầu tiên Hứa Trí thấy tác phong làm việc như thế này, khóe môi nở nụ cười.
Không phải buồn cười vì cảm thấy cô nghèo rớt mồng tơi mà là thấy cô đáng yêu bất ngờ.
Trong mắt Cam Điền bây giờ chỉ có tiền mà thôi, cô không thèm để ý Hứa Trí có ý kiến gì với cô.
Sau khi xếp gọn toàn bộ tiền đào kho báu mà cô kiếm được, cô thắt nút bịt miệng túi nilon lại rồi xách túi đứng dậy nhìn sang Hứa Trí “Anh hứa đã thanh toán tiền hàng xong rồi thì tôi đi về trước đây.”
“Được.” Hứa Trí đứng dậy đưa cô đến đầu bậc thang, không quên dặn cô “Sau khi suy nghĩ kỹ rồi thì nhớ gọi điện thoại cho tôi đấy hoặc đến đây tìm tôi cũng được.”
Cam Điềm bước từng bước xuống bậc thang, cô không quay đầu lại mà chỉ giơ ngón tay ra hiệu Ok với Hứa Trí.
Trong mắt Hứa Trí hành động này của cô có chút ngầu.
Ra khỏi Vạn Bảo trai, Cam Điềm xách bao nilon đựng 600 nghìn tiền mặt rời khỏi thành phố cổ.
Đến đầu phố, đi chưa được hai bước đã thấy Tiểu bát đang ngẩn ngơ đứng chờ dưới ánh đèn đường.
Ánh mắt hai người va vào nhau, Tiểu bát bước đến đón ngay trước mặt cô, vừa mở miệng đã hỏi ngay “Có mệt không?”.
Cam Điềm thế mà cảm thấy cô thật sự muốn làm nũng, tinh thần tràn đầy mỏi mệt mà nhìn Tiểu bát rồi gật đầu “Rất mệt.”
Tiểu bát không nói gì mà quay lưng về phía cô rồi ngồi xổng xuống trước mặt cô.
Cam Điềm cũng hiểu ý cậu ta, cô cũng không khách sáo, cô đeo túi nilon vào cổ tay rồi nằm thẳng lên lưng cậu ta.
Được Tiểu bát cõng Cam Điềm nheo mắt nhìn con đường phía trước, giọng nói dịu dàng hỏi cậu ta “Bát muội sao cậu lại đến đây?”.
Tiểu bát nói chuyện rất chậm, giọng nói dịu dàng lại khe khẽ “Cơ thể này của chị khác với cơ thể trước kia ,em sợ chị mệt quá, em ở nhà một mình cũng chán. La gia nói với với em là chị đến đây.”
Cam Điềm dời mắt về nhìn Tiểu bát “Cậu tìm La Suy Tử à, cậu ta đang ở đâu?”.
Tiểu bát đi chầm chậm “Ở trên một cây cầu vượt ở phố Hạnh Phúc.”
Quay đầu thấy mặt trời vẫn treo trên cao, Cam Điềm đề nghị “Chúng ta đi tìm cậu ta đi, rồi cùng về nhà.”
“Được.” Tiểu bát đáp một tiếng, cũng nghe theo ý cô.
Hai người ngồi tàu điện ngầm đến phố hạnh phúc, họ tìm thấy La Suy Tử trên cầu vượt.
Khi Tiểu bát cõng Cam Điềm đến bên cạnh La Suy Tử cậu ấy đang xem tên phong thủy cho một nữ sinh.
Cậu ấy nói rất rõ ràng đâu ra đấy, biểu cảm và lời nói cũng cực kỳ nghiêm túc dọa người.
Cam Điềm và Tiểu bát chờ cậu ấy nói rồi nhận tiền xong mới đến bên cạnh chào cậu ấy.
Cam Điềm thoải mái hỏi cậu ấy “Hôm nay lời được bao nhiêu thế?”.
La Suy Tử thở dài “Em muốn đi làm ăn xin mà chị không cho, mới 50 đồng thôi.”
Cam Điềm cười rộ lên “Cho dù cậu muốn ăn xin thì cũng phải xem mình có một khuôn mặt giống như bát muội không đã.”
La Suy Tử nhìn Tiểu bát rồi nhìn sang Cam Điềm, hai người họ thì là trai xinh gái đẹp còn cậu ấy thì là một lão già nát rượu khiến cậu rất bực tức.
La Suy Tử đứng dậy gấp ghế lại “Hết việc rồi về nhà thôi.”
Thấy La Suy Tử sắp đi, Tiểu bát vẫn ngồi xổm xuống trước mặt Cam Điềm để cõng cô.
Cam Điềm cảm thấy bây giờ cô đi vài bước cũng chẳng hề gì nhưng Tiểu bát không chịu đứng dậy nên cô đành phải nằm sắp lên lưng cậu.
La Suy Tử đi đằng trước xách chiếc ghế gấp nhỏ, Tiểu bát cõng Cam Điềm đi đằng sau. Ba người đi xuống cầu vượt để để về nhà.
Bây giờ đang là giờ cao điểm tan ca buổi chiều, dưới cầu vượt đỗ cả đoàn xe dài, nhìn từ phía trên tựa như có rất nhiều những khối gỗ xếp có màu sắc rực rỡ.
Tiểu bát cõng Cam Điềm xuống cầu thang có hơi chậm khiến khoảng cách giữa họ và Ly Suy Tử càng dài ra hơn.
Trong đoàn xe bị kẹt lại có một chiếc Maybach màu đen, chủ tịch tập đoàn Cảnh Khôn là Phong Cảnh Hàng đang ngồi ở hàng ghế phía sau.
Sau khi anh xem xong tin tức trong điện thoại bèn ấn nút tắt màn hình rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt anh tùy ý lướt qua rồi chợt dừng lại ở chỗ bậc thang cầu vượt cách đó không xa.
Phong Cảnh Hàng khẽ nhăn mày, nơi mà mắt anh đang nhìn có một cậu trai cao lớn cõng một cô gái đi từng bước xuống dưới, khuôn mặt của cô gái hoàn toàn lộ rõ trong tầm mắt anh, chính là người mà anh vẫn luôn bảo Lý Hưng Kỳ tìm kiếm bấy lâu Cam Điềm Điềm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận