Dường như chỉ trong thoáng chốc, một ngọn lửa vô danh bừng lên trong lòng anh. Người phụ nữ vừa ngủ với anh xong liền chạy trốn kia đúng thật là đang coi như chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì cả, cứ thế mà tiếp tục sống những ngày tháng yên bình của cô.
Cậu trai cõng cô là ai chứ, bạn trai ư? Nếu đúng là vậy thật thì trong một thời gian ngắn như vậy cô cũng đã tìm được bạn trai luôn rồi à? Hay thật mặc đồ của anh mà lại tựa vào vai, hò hẹn người đàn ông khác ư?
Anh vừa nóng lòng vừa tức giận, ngay cả đôi mắt anh cũng hơi hơi đỏ lên, Phong Cảnh Hàng bỗng dưng lên tiếng ,giọng nói đầy lạnh lẽo “Mở khóa.”
Tài xế sững người một lúc mới mở khóa cửa ra, còn chưa kịp nói thêm gì đã thấy Phong Cảnh Hàng mở cửa xe nhảy thẳng xuống xe.
Giờ đang trên đại lộ mà, tài xế nôn nóng đến mức gọi Phong tổng nhưng âm thanh lại bị cửa xe đóng sầm vào chặn lại trong xe.
Phong Cảnh Hàng rời khỏi chiếc Maybach của mình, đi luồn qua những kẻ hở giữa những chiếc xe đến lối ra.
Bên đường, Cam Điềm tựa vào lưng Tiểu bát hỏi cậu ta ngay khi Tiểu bát vừa bước xuống bậc thang cuối cùng “Tối nay làm món gì ăn thế?’’.
Người đi đường hai bên đi sượt qua vai, Tiểu bát suy nghĩ một lúc rồi trả lời “Thịt xối mỡ, chuối tiêu thái sợi, tôm bóc vỏ chưng trứng....” Cam Điềm vừa nghe Tiểu bát nói vừa tưởng tượng hình ảnh những món ăn này mà chảy nước miếng khi cô đang nghe đến món thứ tư là cá hấp chưng thì chợt có người xuất hiện trong tầm mắt cô, mặc bộ vét đắt tiền, khí tràng tỏa hơi nóng mạnh mẽ.
Cam Điềm liếc mắt một cái đã nhận ra ngay người này là Phong Cảnh Hàng.
Cảnh này chẳng khác nào ban ngày gặp ma vậy, cô vươn một tay bịt chặt miệng Tiểu bát lại theo bản năng rồi dụi mắt hai lần thật mạnh.
Sau khi chắc rằng đây không phải ảo giác, Cam Điềm lập tức buông tay khỏi miệng Tiểu bát, cũng mặc kệ cả khuôn mặt cậu ta lộ rõ vẻ ngu ngơ đầy thắc mắc, cô nói bên tai cậu “Bát muội, sắp chết rồi, sắp chết rồi, đừng nói nhảm nữa, xoay người quay đầu lại chạy mau.”
Tiểu bát đang không hiểu chuyện gì khù khờ nghe, Cam Điềm giục thêm một câu “Bát muội, quay đầu lại chạy đi” cậu ta mới phản ứng kịp.
Thấy Cam Điềm đang rất gấp gáp, cậu ta cũng không suy nghĩ nguyên nhân mà nắm chặt hai đùi Cam Điềm, xoay người co cẳng chạy.
Đúng lúc La Suy Tử đi ngang qua Phong Cảnh Hàng thì quay đầu lại nhìn xem Tiểu bát và Cam Điềm có theo kịp không.
Bỗng nhiên cậu ấy phát hiện Tiểu bát đang cõng Cam Điềm chạy nhanh về hướng ngược lại.
Như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc La Suy Tử hô to về phía Tiểu bát và Cam Điềm đang chạy” Mẹ kiếp hai người làm gì vậy? Chạy đi đâu đó?”.
Cam Điềm nghe được tiếng la hét của La Suy Tử thì quay đầu lại, thấy Phong Cảnh Hàng đuổi theo, lập tức nói với Tiểu bát” Chạy mau,, chạy mau đừng để ý tới cậu ấy, lát nữa cậu ấy về sau.”
Tiểu bát không biết chuyện gì nhưng nghe Cam Điềm nói vậy thì cắm đầu chạy như điên, cậu ta chạy một mạch đến khi Cam Điềm vỗ vỗ vai ra hiệu, lúc này Tiểu bát mới giảm tốc độ rồi dừng lại hẳn.
Sau khi dừng lại, cậu ta để Cam Điềm xuống đất rồi dựa vào tường bắt đầu thở mạnh, gò má ửng hồng.
Tuy Cam Điềm không chạy nhưng lúc này cũng thở gấp, tay đặt trên ngực mình lẩm bẩm “Đây là oan gia ngõ hẹp sao, chạy trốn trên đường lớn mà cũng gặp. Đây là duyên phận gì vậy?”.
“Người mặc vét kia...”
Năng lực quan sát của Tiểu bát khá tốt, cậu ta thở hổn hển, yếu ớt nói “Người đó là ai vậy?”.
Nhắc tới người mặc vest bỗng dưng Cam Điềm im lặng thò đầu ra ngoài đường nhìn trước nhìn sau, cô lo lắng Phong Cảnh Hàng dẫn người đuổi theo nên không có tâm trạng giải thích cặn kẽ cho Tiểu bát, có điều lúc này cô đã bình tĩnh hơn khi nãy “Về nhà rồi nói.”
Tiểu bát gật đầu. cũng không hỏi gì thêm mà theo cô đón xe về nhà.
Phong Cảnh Hàng cởi cúc áo vest, nới lỏng cà vạt.
Anh đuổi theo hai người qua mấy ngã rẽ nhưng vẫn bị người trước mặt bỏ lại.
Anh đứng ở ngã rẽ tức giận, tháo cà vạt trên cổ ném mạnh xuống đất, đá một cái vào cột đèn bên đường.
Đến khi bình tĩnh lại một chút thì mới nhận ra hành vi bất thường của mình, quả thực không phù hợp với thân phận của anh.
Phong Cảnh Hàng cố gắng điều chỉnh cảm xúc để hơi thở hoàn toàn ổn định trở lại, anh phất áo vest một cái rồi trở về. Tuy Trời lạnh nhưng bên trong lại đổ mồ hôi, ánh mắt anh tối sầm lại, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi điện.
Áp điện thoại lên rồi mở miệng nói “Sắp xếp người đến phố Hạnh Phúc tìm người, dù có đào sâu ba thước cũng phải bắt được người cho tôi.”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Lý Hưng Kỳ “Vâng, tổng giám đốc Phong.”
Khi Cam Điềm và Tiểu bát đón xe về đến nhà thì thấy La Suy Tử đã đến trước.
Lúc Cam Điềm và Tiểu bát đi vào, cậu ấy quan sát hai người một lượt từ đầu tới chân rồi tò mò hỏi “Chuyện gì vậy, ban ngày gặp quỷ à?”.
“Chờ một lát rồi nói.” Cam Điềm xua tay vứt túi nilon màu đen lên trên bàn, sau đó cô ngồi xuống sofa nghỉ ngơi.
La Suy Tử liếc mắt nhìn túi nilon mà cô tùy tiện ném trên bàn, đưa tay mở ra “Cái gì trong đây vậy?”.
Cam Điềm liếc mắt nhìn cậu ấy một cái “Thịt ba chỉ.”
“Không phải chị không thích ăn thịt ba chỉ sao, mua nhiều như vậy làm...”
Khi cái túi được mở ra La Suy Tử khựng lại, bối rối một lúc rồi vội vàng đưa tay lục lọi vài cái, sau đó cậu ấy ngẩng đầu nhìn về phía Cam Điềm “Mẹ kiếp, chị đại, chị cướp ngân hàng à? Vậy nên chị mới bị người ta đuổi theo đúng không?”.
Tiểu bát nghe La Suy Tử nói vậy cũng tự mình qua xem, nhìn thấy một sấp nhân dân tệ thì cậu ta lờ mờ giải thích một câu “Không phải cướp ngân hàng.”
Cam Điềm không giống như bọn họ, bộ dáng của bọn họ giống như tám trăm trăm năm chưa nhìn thấy tiền vậy.
“Lấy được bằng thực lực.”
La Suy Tử trợn mắt giơ ngón tay cái lên tán thưởng Cam Điềm “Chị đại đúng là chị đại, quả nhiên theo chị đại có thể được ăn nhậu no say.”
Cam Điềm và La Suy Tử không thích giữ tiền cho nên số tiền này đương nhiên do Tiểu bát cất giữ,
Cất tiền xong Tiểu bát ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng bếp nấu cơm, chiếc thìa va chạm vào nồi sắt tạo ra tiếng leng keng suốt một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng cơm tối đã được nấu xong, ba người ngồi vào bàn ăn.
La Suy Tử cầm đũa lên đập một cái lên mặt bàn, nhớ lại chuyện vừa rồi cậu ấy nhịn không được mà hỏi “Rốt cuộc là có chuyện gì ở phố Hạnh Phúc, chạy giống như một con chó điên. Nếu không phải gặp quỷ thì là ai?”
Cậu ấy nhìn Tiểu bát thấy Tiểu bát im lặng lắc đầu. Ánh mắt của cậu ấy chuyển sang Cam Điềm.
Cam Điềm ăn một miếng chuối đã được được cắt nhỏ, đợi đến khi nước đường và chuối đều tan trong miệng thì cô mới nói “Không phải vừa rồi tôi từ nhà họ Phong chạy ra sao, người mặc vest lúc nãy chính là Phong Cảnh Hàng.”
Nghe được tên Phong Cảnh Hàng, động tác ăn cơm của Tiểu bát chậm lại.
Cam Điềm Cắn một miếng trứng hấp rồi nhìn về phía Tiểu bát “Được rồi bát muội, Phong Cảnh Hàng trong tiểu thuyết là người như thế nào?”.
Tiểu bát đặt đồ lên trên miệng chén, nhìn La Suy Tử rồi lại nhìn sang Cam Điềm chậm rãi nói “Anh ta rất lợi hại.”
Cam Điềm và La Suy Tử đồng thời nhìn chằm chằm vào Tiểu bát, Cam Điềm hỏi “Lợi hại lắm sao?”
“Ừ.” Tiểu bát suy nghĩ một lúc rồi lựa lời nói “Thế giới quan trong cuốn tiểu thuyết này vô cùng vặn vẹo, thậm chí có chút biến thái.”
Nói như vậy nghĩa là Phong Cảnh Hàng trong tiểu thuyết này có quyền lực cao nhất, cả thế giới hư cấu này đều phục vụ cho anh ta. Hầu như anh ta muốn làm gì thì làm.
Cam Điềm ngẩn người chớp chớp mắt, “Thực sự có người viết tiểu thuyết như vậy sao, may là vừa rồi tôi đã chạy trốn.”
Tiểu bát không hiểu lắm “Chị Đại, tại sao anh ta lại đuổi theo chị vậy?”.
Trong nguyên tác, sau khi anh ta vứt Cam Điềm Điềm cho trợ lý thì cũng không để ý nữa, ngay cả tên Cam Điềm Điềm cũng không nhớ rõ.
Ngay từ đầu Cam Điềm chạy trốn là bởi vì suy đoán của bản thân không muốn trở thành sủng vật của Phong Cảnh Hàng, hiện tại kết hợp với cốt truyện gốc mà Tiểu bát kể thì cô có thể kết luận rằng Phong Cảnh Hàng tìm cô về không phải để nuôi cô như một con chim hoàng yến mà là có lẽ khả năng bởi vì cô đã ngủ với anh.
Trong nguyên tác Cam Điềm Điềm và Phong Cảnh Hàng không xảy ra quan hệ đó, sau khi cô xuyên thành Cam Điềm Điềm lại làm cho tình tiết câu chuyện thay đổi, có khả năng đây là nguyên nhân lớn nhất.
Nghĩ đến đây Cam Điềm Giơ tay lên che mắt lại, đột nhiên hối hận vô cùng, nếu cô sớm biết Phong Cảnh Hàng thậm chí còn không nhớ nổi tên của Cam Điềm Điềm thì cô ngủ với anh làm gì.
Người đàn ông này quả thật c hết vì sĩ diện, bị cô ngủ mà còn ghi hận.
Nhìn anh hung hăng muốn bắt cô trở về như vậy nhất định sẽ chơi chết cô.
Cam Điềm không muốn nói đến chủ đề khó xử là ai ngủ với ai, cô dịch tay sang một lên để lộ ra đôi mắt nhìn về phía Tiểu bát “Tôi đánh anh ta.”
Tiểu bát sững người, đột nhiên đầu óc có chút chập mạch, không biết nói gì hơn chỉ đành im lặng cúi đầu gắp thức ăn trong bát của mình.
Nếu đánh lão đại trong cuốn tiểu thuyết này thì bọn họ sẽ chết chắc.
La Suy Tử không có hứng thú với những tình tiết trong cốt truyện gốc, đến mức độ biến thái của tiểu thuyết cũng không quan tâm mà cười ha ha hai tiếng rồi nói với Cam Điềm “Giống như cách làm việc của chị nhỉ?”.
Cam Điềm thả bàn tay đang che trán xuống, ngồi thẳng người rồi duỗi chân đá La Suy Tử một cái, sau đó liếc mắt nhìn cậu ấy.
Tiểu bát nuốt xuống đồ ăn trong miệng, mạch não dường như thông suất hơn nhìn về phía Cam Điềm “Vậy chị muốn trốn mãi như thế này sao?”.
Cam Điềm nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói “Theo lời cậu nói thì Phong Cảnh Hàng có vầng hào quang trong tiểu thuyết này, vậy có lẽ anh ta là nam chính nhỉ?”.
Tiểu bát gật đầu “Anh ta là lão đại có quyền lực nhất của thế giới này, cũng là chỗ dựa vô cùng vững chắc của nữ chính.”
Bây giờ Cam Điềm cũng không còn hứng thú đối với những tình tiết trong cốt truyện gốc nữa mà hỏi một câu “Nữ chính dựa vào anh ta để làm gì?”.
“Vả mặt.” Tiểu bát nghiêm túc trả lời “Không chỉ dựa vào một mình anh ta mà còn vài người nam phụ nữa. Thực ra anh ta xuất hiện không nhiều thuộc kiểu nhân vật nam chính phông nền. Sau khi nữ chính sống lại thì không còn tâm trạng nói chuyện yêu đương nữa, lúc trước cô ấy bị một tên tra nam lừa nên mất hết ý chí, một lòng chỉ muốn báo thù và giành lại những thứ thuộc về mình, vậy nên tác dụng của những nam phụ và kể cả nam chính Phong Cảnh Hàng là cho nữ chính vả mặt. Những người nam phụ và nhân vật nam chính đều thích nữ chính. Kiếp trước bọn họ kết hợp với nữ phụ bày mưu tính kế với nữ chính và tên tra nam kia đời này cũng bởi vì muốn mà không có được nên mới yêu nữ chính tất cả bọn họ đều bị vả mặt cùng với nữ phụ. Kết cục của tiểu thuyết nữ chính cùng với người lợi hại nhất là Phong Cảnh Hàng ở bên nhau, đúng là tiểu thuyết máu chó mà.”
Cam Điềm gắp một miếng chuối được cắt sợi bỏ vào trong miệng, trong đầu nghĩ lại tình tiết câu chuyện thì phát hiện ra một vấn đề, vậy nên cô lại hỏi Tiểu bát “Nữ chính là loại người xinh đẹp 360 độ không góc chết à? Cơ thể không có khuyết điểm nào, khuôn mặt, làn da, dáng người và thậm chí là ngón tay sợi tóc cũng không có gì để soi mói sao?”.
Tiểu bát lắc đầu “Không phải. Đây là thân thể sau khi bị thay đổi của Cam Điềm Điềm, cũng chính là bộ dáng của chị bây giờ đấy chị đại. Nữ chính chỉ là trọng sinh, sau khi sống lại thì chỉ số IQ thay đổi nhưng bề ngoài cũng không đẹp hơn được bao nhiêu, chỉ là một cô gái xinh đẹp ở mức bình thường.”
Cam Điềm Nhìn chằm chằm Tiểu bát “Không phải cậu nói Phong Cảnh Hàng là một tên quái gỡ sao, anh ta soi mói thân thể của phụ nữ đến mức biến thái làm sao sẽ thích nữ chính?”.
Tiểu bát suy nghĩ một chút “Đây chỉ là tiểu thuyết ngôn tình thể loại trọng sinh báo thù nên những tình tiết trong đây không được logic cho lắm. Thực chất chỉ là sắp xếp ngẫu nhiên để tạo ra mâu thuẫn, đồng thời khiến cho nhân vật nam chính trước giờ thủ thân như ngọc giờ đây thể xác và tinh thần đều thuộc về riêng nữ chính. Trước giờ không có người người nào khác, sau đó tình yêu đích thực sẽ khiến anh ta khắc phục những thói xấu của bản thân để có thể ở bên cạnh nữ chính.”
Cam Điềm hiểu, cũng không còn gì muốn hỏi nữa, cô chỉ cần biết nhân vật nam chính yêu nữ chính thật lòng là được rồi.
Trở lại vấn đề mà Tiểu bát hỏi, cô thoải mái trả lời “Vậy chờ Phong Cảnh Hàng gặp gỡ nữ chính đáng yêu kia, thích nữ chính, lúc đó anh ta phải bận rộn theo đuổi nữ chính, bận rộn giúp nữ chính vả mặt những người kia, nhất định lúc đó sẽ quên đi chuyện của tôi, lúc đó có thể thả lỏng được rồi. Sự tồn tại của nhân vật pháo hôi thì còn có cảm giác gì đây.”
Nghe Cam Điềm nói chuyện một cách thoải mái như vậy, Tiểu bát nghĩ lại thì thấy cũng có lý, vốn dĩ quyển tiểu thuyết này không liên quan gì đến con tốt thí như Cam Điềm Điềm, vì nội dung của tuyến nhân vật phụ phải dựa theo nội dung của tuyến nhân vật chính, chỉ cần tránh mặt một khoảng thời gian thì chắc hẳn lão đại Phong Cảnh Hàng sẽ quên đi mọi chuyện.
Còn những nhân vật nữ chính, nữ phụ, cùng nhân vật nam chính, nam phụ và tên tra nam kia, khi bọn họ tập trung đấu đá lẫn nhau thì lúc ấy cũng đã quên người xen giữa là Cam Điềm rồi.
Đến khi đó cậu ta cùng La Suy Tử và Cam Điềm có thể sinh sống bình thường trở lại.
Nói đến đây thì ba người không còn gì phải lo lắng nữa, vui vẻ quét sạch đồ ăn ở trên bàn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận