Sau khi sống sót được qua cuộc sống bận rộn này cũng đã ngót nghét được một tuần kể từ ngày Cam Điềm kiếm được 600.000 nhân dân tệ.
Trong một tuần lễ này Hứa Trí tới Vạn Bảo trai bốn lần, từ trước đến nay cậu ta không đến cửa hàng thường xuyên như thế.
Đến rồi ở trong cửa hàng uống trà, đều hỏi quản lý là chú Trần một câu “Tiểu điềm điềm còn chưa tới sao?”.
Chú Trần chưa bao giờ thấy ai được thiếu gia nhà mình để ý như vậy, mang theo khí thế sự sôi nổi và sốt ruột của một cậu thanh niên 18 tuổi, cũng không biết là coi trọng nhan sắc của cô gái này hay là coi trọng năng lực giám định của người ta.
Trong suốt một tuần này, mỗi ngày ông ấy đều để ý, tiểu điềm điềm quả thực chưa từng tới cho nên đều nói lại với Hứa Trí là chưa tới, có thể là đang bận.
Lần thứ năm Hứa Trí đến cửa hàng, ở trong đó đợi hết một buổi chiều, gần tối đi về thì áo sơ mi trên người đều đã nhăn nhúm.
Mặc lại bộ vest và rời đi, trên mặt anh ta không chút biểu hiện gì nhưng nhìn kỹ trong ánh mắt hiện lên sự thất vọng.
Anh ta cho rằng với điều kiện sống và tình hình của Tiểu điềm điềm thì nhất định sẽ quý trọng cơ hội mà anh ta trao cho, ai biết đi rồi cũng không tin tưởng. Không liên lạc được với cô cũng không còn nơi nào để tìm cô, anh ta cũng chỉ có thể bị động như này.
Cô ngẩng đầu tìm tìm bốn phía không thấy được La Suy Tử mà lại vô tình chạm phải ánh mắt của một nữ sinh.
Rất rõ ràng ánh mắt của nữ sinh kia đã nhìn về phía cô từ sớm rồi. Cằm nhọn, mắt một mí, ngoại hình trông rất quen, hẳn là quen biết Cam Điềm.
Đón lấy ánh mắt của nữ sinh ấy, nhìn cô ấy từng bước đi về phía mình, ở trong đầu lập tức lục tìm xem cô nữ sinh này là ai, nhìn nữ sinh nhanh tiến tới, lòng cô mang một tia hy vọng nghĩ rằng cô ấy sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục.
Bận bịu việc xem nhà, dọn dẹp và mua đồ, Cam Điềm đã quên mất việc trả lời Hứa Trí.
Sau khi có điện thoại cô mới nhớ ra nhưng lại không liên lạc với cậu ta ngay lập tức mà đi tìm danh thiếp của cậu ta rồi lưu lại số điện thoại vào trong điện thoại di động, chú thích rất thẳng thắng và thực tế ‘kim chủ’.
Sau khi chuyển nhà và mua sắm xong, bọn họ lại vội vã bắt đầu cho năm mới ,tiếp tục một đợt mua sắm mới.
Trước là mua quần áo và vật dụng hàng ngày, hiện tại lại tất bật cho Tết nên hiển nhiên là mua đồ ăn, bất kể là cơm tây hay cơm Trung đều không thể thiếu.
Thịt dê, bò, hai bó cải trắng, một túi cà chua, khoai tây, mua thêm một bọc lớn đồ ăn vặt.
Mua xong tất cả những thứ cần mua ,chợt Cam Điềm muốn ăn bít tết do Tiểu bát làm vậy nên Tiểu bát lại đi mua thịt.
Thể lực Cam Điềm không thể chịu nổi thời gian đi lâu như thế, hơn nữa đi bộ lâu như vậy khiến chân cô đau cho nên lúc đi dạo siêu thị cô ngồi trong xe đẩy hàng.
Tiểu bát đẩy cô, La Suy Tử thì đẩy xe chở đồ đến quầy bán thịt bò, Tiểu bát đứng ở bên quầy chọn thịt, Cam Điềm buồn chán ngồi trong xe đẩy chơi điện thoại di động, tùy tiện lướt nhìn những thông tin online, xem những thông tin mình hứng thú hoặc có ích đối với mình ví dụ như có ai đang tuyển cố vấn giám định hay không.
Xem một hồi lại không thấy thông tin nào có ích, cô lại cảm thấy buồn chán nên ngẩng đầu nhìn La Suy Tử đang làm gì.
Thời điểm cô ấy đứng trước mặt cô, cô nhớ ra đây chính là nữ sinh giang hồ đã từng bắt nạt nguyên chủ ở trường trung học và Phổ thông, giống như người hầu theo đuôi Thương Huỳnh, Cao Sang Sang.
Cao Sang Sang đứng trước mặt cô, có chút không xác định nhìn cô hỏi “Là Điềm Điềm sao?”.
Cam Điềm nhấn nút khóa điện thoại, ánh mắt đối diện với cái nhìn chằm chằm của Cao Sang Sang, cô không phải Điềm Điềm, sẽ không vì nhìn thấy những người này mà run sợ, ngay cả ánh mắt của bọn họ cũng không dám nhìn, cô gật đầu “Đã lâu không gặp.”
Cao Sang Sang có chút khiếp sợ, tuy là cô ấy nhận ra người trước mặt là Điềm Điềm nhưng thật sự không thể tin được.
Điềm Điềm vốn xinh đẹp bằng không ở trung học và Phổ thông chị đại Thương Hùynh cũng sẽ không nhắm vào cô. Mỗi ngày đều khiến cô lo sợ bị bắt nạt ở trường không dám kết bạn, đôi khi cả nhà vệ sinh cũng không dám đi mà bây giờ Điềm điềm không thể dùng hai từ xinh đẹp để hình dung, quả thực cô đẹp đến kinh diễm.
Hơn nữa khí chất cũng thay đổi, hiện tại cô đang mặc chiếc áo lông cao cổ màu trắng, cổ áo bồng bềnh khéo léo tôn lên gương mặt tinh xảo, mái tóc đen óng ả buông xuống, ánh mắt tự tin sáng ngời ,hóe miệng nhỏ nhắn, nhất là khi cười lên khiến cho người ta cảm thấy ngọt ngào. Hơn nữa mùi trên người cô cũng rất dễ chịu, không biết dùng loại nước hoa gì.
Lúc trước cô là một nữ sinh nghèo, cả loại nước hoa dỏm cũng chẳng thể mua nổi hiện tại cũng có thể xịt lên người loại nước hoa cao cấp ư?
Cao Sang Sang ngây người một hồi lâu mới phản ứng, cô ấy cười một cái “Đã lâu không gặp, hình như cậu đã phẫu thuật thẩm mỹ phải không?”.
Xem ra là đã bị vẻ đẹp của cô làm cho khiếp sợ, Cam Điềm cố ý vén tóc để cho cô ấy một lần nữa thưởng thức vẻ đẹp kinh diễm của mình rồi mỉm cười “Cần gì phải phẫu thuật thẩm mỹ, do chăm sóc tốt mà thôi.”
Đại khái là đã trưởng thành hơn, trải qua cuộc sống đại học một năm rưỡi không có chị đại Thương Huỳnh mang theo lăn lộn, khí thế kiêu căng trên người Cao Sang Sang đã vơi đi ít nhiều. Hay bởi vì khí thế của Cam Điềm không hề kém nên hiện tại có vẻ cô ấy hơi yếu. Lần đầu tiên cô ấy đối xử với Điềm Điềm giống như đối xử với những bạn học bình thường khác.
Cao Sang Sang cười nói “Sau khi tốt nghiệp phổ thông chẳng thấy tăm hơi, tất cả bạn học cũng không ai biết tin tức của cậu, không nghĩ tới cậu lại trở nên tốt như vậy.”
Nguyên chủ ở trường học đến cả một người bạn cũng không có, bởi vì Thương Huỳnh nên không ai dám làm bạn với cô. Vì vậy sau khi tốt nghiệp chẳng có ai quan tâm cô đã làm gì.
Cô thi cử cũng không tiện, thầy cô nơi đó khẳng định cô không học đại học, còn những cái khác ai lại quan tâm.
Hiện tại Cam Điềm cũng không có hứng thú cùng Cao Sang Sang ôn lại chuyện cũ, cô cười rồi đáp lại một câu “Cảm ơn.”
Bên kia Tiểu bát mua thịt xong đi tới xe đẩy hàng, cái mặt liệt quanh năm không chút biểu tình này, hơn nữa Tiểu bát cũng không giỏi giao tiếp cho nên thấy Cao Sang Sang cậu ta cũng chẳng chào hỏi.
Trong mắt những người quen thuộc, Tiểu bát là người hiền lành, có chút ngốc nhưng với người lần đầu gặp mặt như Cao Sang Sang, Tiểu bát là một người đẹp trai nhưng lại rất lạnh lùng.
Không quan tâm Cao Sang Sang, Cam Điềm quay đầu liếc nhìn Tiểu bát nói với cậu ta “Mua xong rồi à, đi trả tiền thôi.”
“Ừm.” Tiểu bát gật đầu một cái rồi đẩy xe đi, vừa đi cậu vừa lấy điện thoại ra gọi cho La Suy Tử nói vào micro “Cậu đang ở đâu? Chúng tôi chuẩn bị tính tiền.”
La Suy Tử không trả lời, lập tức cúp điện thoại. Sau đó hai người nghe được tiếng nói truyền từ dọc lối hàng ở đây “Đi thôi.”
Tiểu bát cùng Cam Điềm đều nhìn sang phát hiện La Suy Tử lại lấy một mớ đồ bỏ trong vỏ xe đẩy của cậu, nhiều đến mức tràn ra ngoài.
Cam Điềm cũng không chào Cao Sang Sang, sau khi Tiểu bát đến cô càng không để ý đến sự tồn tại của cô ấy.
Ngồi trong xe đẩy để Tiểu bát đẩy đi, còn chưa đi qua chỗ mua tủ lạnh Cao Sang Sang lại theo sau chạy đến trước xe đẩy của Cam Điềm, ngăn cản đường đi của Tiểu bát.
Cô ấy cười một cái, nhìn Cam Điềm nói “Khó lắm mới có thể gặp lại, đều là bạn học cũ hay là cậu để lại phương thức liên lạc đi. Hàng năm mỗi khi nghỉ đông chúng tớ đều họp lớp, chỉ có cậu không đến, tất cả mọi người nhắc đến cậu đấy.”
Cam Điềm không mấy hứng thú với việc họp lớp, với lại cũng không phải bạn học của cô, nguyên chủ cũng không có cảm tình với người này, họp cái ‘beep’.
Theo bản năng cô định mở miệng từ chối nhưng lúc thấy ánh mắt của Cao Sang Sang thì đột nhiên cô lại đổi ý, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạ vào hàm răng trên, lời của Cam Điềm vừa đến miệng đã nuốt xuống.
Sau đó cô cho Cao Sang Sang số điện thoại của mình, Cao Sang Sang lưu lại số điện thoại xong cũng không ngăn cản xe đẩy của Tiểu bát nữa. Tiểu bát tiếp tục đẩy Cam Điềm đến chỗ La Suy Tử.
Mới vừa đi tới bên cạnh La Suy Tử, điện thoại Cam Điềm rung lên một cái, cô mở điện thoại rồi vào Wechat, là Cao Sang Sang gửi lời mời kết bạn đến.
Không chút do dự cô lập tức bỏ qua, khóa điện thoại trong tay rồi để cho Tiểu bát đẩy đến chỗ tính tiền.
Cao Sang Sang đang đứng ở đằng xa quan sát, nhỏ giọng nói thầm một câu “Là bạn trai sao, cưng chiều như thế? Đây là thay đổi rồi.”
Càng nghĩ lại càng khả nghi, cô ấy tiếp tục lẩm bẩm “Điều kiện gia đình kém như vậy, tính cách cũng nhát gan, tự ti, lại không học Đại học, trong một năm rưỡi ngắn ngủi như thế sao lại thay đổi như vậy?”.
Cao Sang Sang nhìn đám Cam Điềm từ lúc thanh toán tại quầy Thu ngân đến lúc ra khỏi lối ra rồi mới lẩm nhẩm quay người dạo siêu thị tiếp.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận