La Suy Tử cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện được nên gật đầu đồng ý. Cam Điềm tìm tòi trong trí nhớ được nguyên chủ một lúc nhưng không có kết quả cô cho rằng La Suy Tử cũng đang nghiêm túc suy nghĩ kết quả nhận ra cậu ấy chỉ trả lời mình cho có lệ thôi sau đó vội vàng ăn thịt đã nhúng. Cam Điềm nhắm mắt nén sự tức giận bưng toàn bộ thịt tới trước mặt mình để bảo vệ rồi nói với La Suy Tử “Cậu ăn rau đi đừng ăn thịt nữa.”
La Suy Tử: “Vãi.”
An lẩu mà không cho ăn thịt đúng là cực kỳ tàn ác. Hai người cùng nhau suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không có kết quả La Suy Tử buồn bực nói: “Chị Đại ăn no trước rồi nói. Có việc nào quan trọng bằng việc lấp đầy bao tử chứ.”
Thế là những chuyện khác đều được gạt sang một bên Cam Điềm và La Suy Tử bắt đầu cướp đồ ăn thức uống suốt nửa tiếng. Ăn no rồi vuốt bụng ở một tiếng đầy thỏa mãn vì thế mà càng lười nghĩ đến chuyện chính.
Cam Điềm mệt mỏi nên vào nhà vệ sinh tắm trước sau khi tắm xong thì nằm lên trên giường bảo La Suy Tử bôi thuốc cho chân chính mình thêm một lần nữa. Sau khi sức thuốc xong thì cuốn băng gạc.
La Suy Tử cuốn bàn chân xinh đẹp non mịn của cô thành cái móng heo to lớn.
Cam Điềm không ôm bất cứ chờ mong với chuyện La Suy Tử sẽ tâm tư tinh tế tỉ mỉ, cô vẫn nhớ Tiểu bát. Tấm gỗ nằm xuống cộm tới mức luống cuống, Cam Điềm đành phải nửa nằm nửa ngồi dựa vào chăn mềm. Nghe thấy tiếng nước ào ào do La Suy Tử tắm rửa trong nhà vệ sinh cô đặt tay lên bụng rồi hỏi La Suy Tử:
“Trong người cậu còn bao nhiêu tiền vậy?”.
Nhắc tới tiền La Suy Tử hận bản thân không xuyên qua sớm hơn một chút. Cam Điềm Điềm vốn cho cha nuôi là ông Cam tận 5 triệu bây giờ đã chơi cờ bạc không còn lại bao nhiêu cậu ấy vuốt mặt khỏi bọt nước ai oán nói “Chỉ còn 30.000.”
Có là được rồi, Cam Điềm dựa vào chăn chuyển động cơ thể:
“Thể mua cho tôi một cái nệm mới, còn có cái gối đầu mềm mại sau đó mua thêm hai bộ quần áo.”
Nghe thấy phải mua mấy món đồ mắc tiền này từ trong miệng chị đại nhà mình La Suy Tử vô ý thức muốn nhổ nước miếng nhưng ngẫm lại tình trạng cơ thể lúc này của cô thì cũng có thể hiểu được cậu ấy đành nén cảm giác muốn nhổ nước bọt xuống rồi thở dài:
“Tiêu hết tiền rồi thì phải làm sao bây giờ?”.
Vấn đề này mà còn phải suy nghĩ Cam Điềm nhắm mắt lại:
“Kiếm chứ sao nữa.”
La Suy Tử tắt vòi sen chỉ còn một nửa lỗ có thể chảy ra nước, cầm khăn lông lau khô tóc “Còn trộm mộ nữa không?”
Cam Điềm cũng đã nghĩ tới nhưng hiện thực không cho phép. Cô nằm yên không nhúc nhích:
“Cậu cảm thấy cơ thể này của tôi có thể làm được không? Chẳng lẽ cậu cõng tôi xuống mộ?”.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận