Đi hai bước thì điện thoại trong tay reo lên, cô ấy nhấn nhận cuộc gọi đặt bên tai, nghe thấy người bên đầu dây kia nói “Cao Sang Sang cô đâu rồi, sao mất tăm mất dạng thế?”.
“À.” Cao Sang Sang rất sợ dáng vẻ tức giận của người nọ, cô ấy vội nói tiếp “Giờ tớ đi tìm cậu, cậu ở đâu vậy?”.
Chị đại bên kia điện thoại chịu thua nói “Ở khu bánh ngọt, cậu đến đây.”
Cao Sang Sang nhét điện thoại đã tắt máy vào túi rồi vội vã tìm khu bánh ngọt.
Cô ấy thấy Thương Huỳnh đang ngồi chỗ không gian thư giãn, trên bàn để một phần bánh ăn dở, cô ấy lại gần với nụ cười nịnh nọt, cởi túi xách rồi ngồi xuống phía đối diện cô ta mà nói “Cậu đoán xem vừa rồi tớ thấy ai?”.
Thương Huỳnh không hứng thú mấy, giương mắt liếc nhìn cô ấy “Ai?”.
Cao Sang Sang nhướng người lại gần Thương Huỳnh “Cam Điềm Điềm.” Tưởng là ai chứ, nhắc đến tên này Thương Huỳnh càng không có hứng thú.
Cô ta chậc miệng, Thương Huỳnh đương nhiên còn nhớ Cam Điềm Điềm nhưng trong mắt Thương Huỳnh ngoại trừ xinh đẹp thì Cam Điềm Điềm cái gì cũng tệ.
Thành tích thời đi học kém, nhà thì không có điều kiện, tính cách cũng không nói nên lời, nhìn đã muốn đánh.
Sau khi tốt nghiệp Trung học phổ thông thì đi làm thuê, người như thế cả đời cũng vậy thôi.
Kẻ có tiền cũng sẽ không bao nuôi loại bồ nhí như cô ấy, một người không có học vấn tay chân chai sần do lao động.
Cô ấy không có chính kiến, quan điểm, cá tính, ý nghĩa, quanh năm trông như cái túi trút giận, người như cô ấy có lẽ sẽ lấy một người đàn ông có trình độ học vấn ngang bằng rồi sinh ra một đứa con mập mạp xấu xí, kết cục cả đời làm một người đàn bà luống tuổi tội nghiệp, nói không chừng còn bị bạo lực gia đình.
Dù sao cô ấy sinh ra với số phận bị người ta bắt nạt.
Cao Sang Sang không biết sau khi nghe cái tên này thì cảnh tượng gì sẽ xuất hiện trong đầu Thương Huỳnh.
Cô ấy để Thương Huỳnh có thời gian thích ứng, cô ấy nhìn chằm chằm rồi nói tiếp “Tớ hơi sốc khi nhìn thấy cô ấy, cô ấy trở nên, tớ không biết diễn tả thế nào, rất kiều diễm. Cô ấy xinh đẹp hơn Thời Trung Học Phổ Thông nhiều lắm. Tớ tưởng cô ấy đã phẫu thuật thẩm mỹ nhưng tớ không nhìn thấy dấu vết dao kéo đáng ngờ nào cả. Điều quan trọng nhất là làn da mịn màng đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông. Diễn tả thế nào, giờ giống như ngọc Dương chi ấy, còn cả mùi hương trên người nữa, thơm lắm.”
“Hơn nữa....”, Cao Sang Sang hơi phấn khích nói, chủ yếu là đời này chưa gặp được người nào đẹp như vậy”.
Cam Điềm Điềm xinh đẹp của trước kia khiến cô ấy thấy ghen tỵ nhưng Cam Điềm Điềm đẹp như hiện tại khiến cô ấy thầm mong quỳ liếm giá trị nhan sắc thế này.
Cô ấy không nhịn được lòng muốn thờ cúng, dù chỉ trang điểm nhẹ nhưng những người như cô ấy khi ra ngoài không cần trang điểm làm tóc hay xịt nước hoa vẫn được.
Tuy rằng phấn khích nhưng cô ấy vẫn bị vẻ mặt càng ngày càng sa sầm của Thương Huỳnh cắt ngang, Thương Huỳnh nhìn chằm chằm cô ấy, thấy cô ấy dần dần mất đi phấn khích mới hỏi “Hơn nữa cái gì?”.
Cao Sang Sang không biết rốt cuộc cô ta muốn nghe hay không, giọng điệu cũng không kích động khoa trương, bình thường nói “Hơn nữa hình như cô ấy đang đi mua sắm trong siêu thị với bố và bạn trai, bạn trai trông đẹp trai lắm, dáng người cao, khí chất rất lạnh lùng, cảm giác chiều cô ấy lắm. Cô ấy ngồi trong xe đẩy siêu thị để bạn trai đẩy đi dạo, bạn trai lựa đồ ăn, mua đồ ăn.”
Tất cả thông tin đủ để một người phụ nữ ghen tỵ, Thương Huỳnh nhìn Cao Sang Sang không muốn tin “Tôi nghi khiếu thẩm mỹ của cậu xảy ra vấn đề gì rồi lắm, cậu có biết những lời mình vừa nói khoa trương thế nào không?”.
Cao Sang Sang cắn môi dưới giọng trầm xuống “Tớ nói thật mà, tớ còn thêm bạn với cô ấy trong Wechat.
Thương Huỳnh cười khẩy “Cậu không biết gia cảnh nhà cô ta à? Đừng nói gì mà trang điểm với đi thẩm mỹ viện, kem dưỡng da tốt chút cô ta mua được hả, làm việc nặng mà da còn mịn á, tôi bực lắm đấy, rốt cuộc cậu chồng mấy lớp Fillter lên cô ta thế? Cô ta còn có bạn trai dáng vẻ đẹp thật à? Tôi thấy anh ta rất nghèo nhỉ?”.
Nghèo thế nào Cao Sang Sang không biết, có điều trông khí chất của cậu trai kia thì tuyệt đối không phải thằng oắt nghèo, nhưng cô ấy cũng nhìn ra Thương Huỳnh để bụng, sau khi nói Cam Điềm Điềm trở nên tốt hơn thì cô ta nhăn mặt với cô ấy, vậy nên cô ấy cười phụ họa “Có thể là thế.”
Nghe Cao Sang Sang nói như vậy ngay cả tâm trạng muốn ăn bánh ngọt của Thương Huỳnh cũng biến mất, cô ta cầm túi đứng dậy, ó vẻ tâm tình không tốt lắm “Đi thôi, trả tiền không đi dạo nữa.”
“Ồ.” Cao Sang Sang đáp lời, khóa túi mình rồi chạy đến chỗ xe đẩy mua sắm, đi theo Thương Huỳnh đến quầy thu ngân.
Cao Sang Sang học Đại học trong nước, nhà Thương Huỳnh hơi giàu có, sau khi tốt nghiệp Trung học phổ thông thì ra nước ngoài, lúc trong nước nghỉ đông cô ta sẽ về gặp mặt Cao Sang Sang và mấy người bạn cũ, cũng sẽ tham gia học lớp thời đi học.
Cao Sang Sang đã quen xu nịnh cô ta, bây giờ gặp lại vẫn vô thức như người hầu nhỏ.
Cao Sang Sang đẩy xe đẩy mua sắm đến quầy thu ngân rồi niềm nở nhặt từng món trong xe đẩy mua sắm ra, phần lớn là đồ ăn vặt một ít còn lại là đồ dùng hàng ngày của con gái.
Sau khi quét mã thanh toán lại đẩy xe ra khỏi siêu thị, lúc xuống thang cuốn Thương Huỳnh khoanh tay trước ngực đột nhiên nói một câu “Không phải thêm bạn Wechat với Cam Điềm Điềm rồi à, thêm cô ta vào nhóm lớp đi, cũng chỉ thiếu mình cô ta.”
Cao Sang Sang không biết tại sao cô ta bỗng nghĩ vậy, tạm thời không dám hỏi nhiều, nhìn cô ta rồi đáp “Ừm.”
Sau khi mua đồ ở siêu thị và trở về căn nhà mới thuê, những việc lẽ ra phải bận rộn trước năm đã làm xong, kể từ giờ cứ yên tâm ăn tết thôi.
Các công ty lớn nhỏ trong thành phố đã gần tới kỳ nghỉ, Cam Điềm Điềm, La Suy Tử và Tiểu bát cũng giống như các sinh viên khác đã bước vào kỳ nghỉ tết sớm, đồng nghĩa với việc ở nhà xem tivi, chơi điện thoại.
Chạng vạng 6:00 tối Tiểu bát nấu cơm trong phòng bếp Cam Điềm và La Suy Tử đang chơi bài ba cây trên bàn trà ở phòng khách.
Trước kia cứ cách một khoảng thời gian thì cô sẽ dành mấy ngày du lịch mạo hiểm, hiện tại hoàn toàn rảnh rỗi.
Tóm lại vẫn chưa quen như vậy, cảm giác mỗi ngày nhạt nhẽo không thú vị.
Không thú vị thì cô tìm gì vui làm thôi, không phải đánh bạc cũng là chơi bài.
Người một nhà chơi bài với nhau cũng chỉ trong quy mô nhỏ, Cam Điềm rảnh đến nỗi cả người uể oải.
Thấy La Suy Tử hút thuốc thì chìa tay xin cậu một điếu “Cho tôi một điếu.”
La Suy Tử híp mắt cầm bài, cậu biết chị Cả nhà mình không hút thuốc vậy nên cắn thuốc lá nói “Chị cả, dáng vẻ bây giờ của chị không hợp hút thuốc đâu, em lấy cho chị kẹo cao su.”
Cậu nói xong thì tìm một hộp kẹo cao su mở nắp hộp bằng ngón cái rồi đặt trước mặt Cam Điềm.
Cam Điềm đảo hai mắt trắng giã, hít sâu một hơi rồi đành phải lấy hai thanh kẹo cao su ra nhai trong miệng.
Đợi Tiểu bát làm xong cơm, ba người họ giết thời gian bằng cách ngồi trên sofa ở phòng khách xem một bộ điện ảnh tìm được trên tivi.
Ba người họ cùng xem điện ảnh, cho dù nội dung phim không phải đặc sắc thì cũng không cảm thấy nhàm chán.
Cam Điềm nằm nửa người trên sofa, trên người đắp thảm lông, điện thoại để trên bàn trà, khi đang xem tình tiết chuyển cảnh thì điện thoại của cô trên bàn tráp bỗng reo rồi rung không ngừng, tin nhắn Wechat trên màn hình nhảy liên tục.
Tình hình này hơi kỳ lạ Wechat của cô vốn dĩ không có nhiều bạn liên lạc, cũng chỉ tiểu bát và La Suy Tử, vì thế cô lấy chân đá vào La Suy Tử “Cậu làm gì thế?”
La Suy Tử Lộ vẻ bối rối “Hả?”.
Thấy La Suy Tử không chơi điện thoại, Tiểu bát cũng không chơi, Cam Điềm bỗng nhớ tới mình thêm bạn với Cao Sang Sang ở siêu thị, cô giơ tay vỗ đầu, lại đá La Suy Tử một phát “Suy Gia lấy điện thoại giúp tôi.”
Suy gia dường như đã quen bị sai bảo, vươn tay lấy điện thoại trên bàn trà rồi đưa đến tay Cam Điềm.
Cam Điềm cầm điện thoại mở khóa vừa nhấn vào Wechat thì thấy mình bị Cao Sang Sang thêm vào nhóm lớp thời trung học phổ thông của bọn họ.
Nguyên chủ học Trung học cơ sở và Trung học phổ thông trong cùng một trường từ cấp hai lên cấp ba chỉ chia lớp đúng một lần, thế mà xui rủi sao mà sau khi nguyên chủ chia lớp trung học phổ thông thì vẫn học cùng lớp với đám Thương Huỳnh Cao Sang Sang.
Trong nhóm có người, cô lướt lên là có thể thấy Cao Sang Sang tự ý giới thiệu cô là Cam Điềm Điềm với người khác, bên dưới có người nói tiếp ‘Cam Điềm điềm á? ai đấy? lớp chúng ta có người này à?’, ‘không nhớ lắm hình như có, tớ còn nhớ đây là bạn cùng bàn của mình, sau khi tốt nghiệp Trung học phổ thông thì mất liên lạc bây giờ Điềm Điềm đang làm gì đó?’.
Cam Điềm không trả lời, mọi người cũng chỉ nhất thời thấy hứng thú hòa thuận với cô, lúc sau mấy câu nhắc về cô cũng bị quăng ra sau không ai nói nữa.
Mọi người đang bàn chuyện họp lớp năm nay, có người hỏi ‘Họp lớp năm nay mọi người đến hết chứ?’, ‘Đi á, đi luôn’, ‘Lúc tốt nghiệp bảo mỗi năm họp một lần tất nhiên đi rồi.’
Mọi người đều thể hiện thái độ tán thành họp lớp, lại có người hỏi Thương Huỳnh về nước chưa, Thương Huỳnh có tới không, Thương Huỳnh không lên tiếng, Cao Sang Sang trả lời ‘Cậu ấy về rồi, chắc chắn sẽ đi, làm gì có gì quan trọng hơn học lớp chứ.’
Cô ấy đáp xong thì ‘Cam Điềm năm ngoái ai cũng đi đấy chỉ thiếu mình cậu, năm nay cậu đến không?’
Cam Điềm dán mắt vào màn hình điện thoại, không có ai hùa theo, đề tài này tỏ vẻ cô có đi hay không thì cũng không hứng thú, một người chưa từng có cảm giác tồn tại trong một lớp học, một người quanh năm bị chị đại bắt nạt nhưng không có ai giúp đỡ, mọi người thờ ơ lạnh nhạt luyện thành thói quen, cảm thấy cô gặp cảnh như này là cô đáng nhận.
Vốn dĩ không ai để cô trong mắt, bảo quên rồi thì quên đấy, bảo chưa quên thì vẫn nhớ.
Sau khi tốt nghiệp Trung học phổ thông thì cô đi làm thuê, ở trước mặt cô, mọi người trong cái lớp này đều có thể có cảm giác ưu việc hơn hẳn. Cho dù gia đình bình thường thì bọn họ cũng học đại học và có bằng cấp đại học, có thể nói một câu có tương lai còn Cam Điềm Điềm đã cố định cả đời như thế, hoàn toàn không có tương lai đáng kể.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận