Không có Cam Điềm làm chị đại để dẫn đường La Suy Tử không dám làm những chuyện đó. Một mình nguy hiểm quá lớn. Cậu ấy tìm được dao cạo râu thủ công ở trên bệ cửa sổ trong phòng vệ sinh, cạo râu trước cái gương vô cùng dơ, cạo được một lúc rồi dừng lại:
“Vậy phải kiếm tiền như thế nào?”.
Cam Điềm rất thoải mái “Không phải cậu là thần côn à? Thế thì đi đoán mệnh cho người ta chứ sao.”
La Suy Tử cầm dao cạo râu nheo mắt nhìn về phía phòng ngủ.
Tuyết rơi vào lúc nửa đêm sau đó đến nửa đêm 3 giờ sáng thì ngừng lại.
La Suy Tử ngủ ngã ra đất ở trong phòng khách, ngủ như một con lợn chết suốt cả một đêm, tiếng ngáy rung trời.
Cam Điềm vốn miễn dịch với tiếng ngáy của La Suy Tử dù trong hoàn cảnh nào thì cô cũng thích ứng được nhưng bây giờ bởi vì cơ thể quá yếu ớt, giống như công chúa đậu hà lan vậy chỉ cảm thấy không thoải mái một chút thì sẽ phóng đại vô hạn cho nên cô phải nghe tiếng ngáy táo bạo của La Suy Tử suốt một đêm.
Vất vả lắm mới ngủ được vài tiếng vẫn chưa ngủ đủ giấc là trời đã sáng rồi.
Cam Điềm suy đoán, tối qua sau khi cô chạy trốn chắc chắn là nhà họ Phong hoặc nhà họ Tống sẽ phái người tìm cô nhưng muốn tìm một người mà không cần chứng minh nhân dân và điện thoại thì không khác nào là mò kim đáy bể.
Cô hoạt động ở phố phường gần như không có giao thoa với với những người Giới Thượng Lưu nên Cam Điềm cũng không lo lắng bản thân sẽ xui xẻo tới mức bị hai nhà họ Phong và nhà họ Tống tìm được.
Nhân vật nhỏ có chỗ tốt của nhân vật nhỏ làm chuyện gì cũng không đáng chú ý, không có ai chú ý.
Buổi sáng cô ngủ bù ở trong nhà vẫn trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh đến giờ ăn cơm vào giữa trưa cô miễn cưỡng lấp đầy bụng bằng những món ăn rất khó ăn của La Suy Tử.
Cùng lúc đó cô và La Suy Tử đã xác nhận được một việc, trong trí nhớ của cô và La Suy Tử không có người có vẻ ngoài giống Tiểu bát. Không có đường nào để tìm Tiểu bát chỉ có thể trông chờ vào duyên phận.
Buổi chiều Cam Điềm và La Suy Tử đội mũ Lôi Phong, mặc một chiếc áo khoác màu vàng bước ra khỏi cửa mua sắm.
Sau khi mua được hai cái khẩu trang ở cửa hàng nhỏ ven đường che nửa khuôn mặt, khoác kỹ chiếc áo khoác quân sự trên người, trước tiên tới một cửa hàng gia dụng giá rẻ chọn một cái nệm.
Không mua nổi cái nệm có giá năm sáu chữ số chỉ có thể chọn một cái nệm mềm mại giá cả vừa phải và hiệu quả chèo trống là đã không tồi rồi.
Lưu lại địa chỉ cho cửa hàng sau đó đi mua giày và quần áo bông. Sức đôi bàn chân của Cam Điềm không thể chịu nổi được nữa, lòng bàn chân bởi vì tối qua đi đường quá nhiều nên tạo thành nhiều vết bọng bây giờ vẫn còn đau.
Sau khi chọn nệm xong thì cô không muốn đi nữa tìm một quán cà phê rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, mấy món còn lại thì để La Suy Tử đi mua.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận