Cam Điềm không quan tâm mấy điều này ,thái độ bình thường của đời người có gì đáng kinh ngạc chứ, dù là trường học hay xã hội thì vẫn có rất nhiều người nâng người trên đạp người dưới để thích nghi và hòa nhập vào.
Nhóm bọn họ sẽ nhìn giá trị rồi chọn chỗ đứng trong tập thể không muốn bản thân có vẻ khác người.
Cô không muốn dính líu đến mấy người thờ ơ lạnh nhạt đó nhưng cô muốn cho kẻ đầu sỏ trường từng bắt nạt Cam Điềm Điềm và gây bóng ma tâm lý cho cô ấy thời thiếu nữ biết mùi vị bị ăn hiếp, cô nhai kẹo cao su ấn điện thoại “Tôi sẽ đi, ngày nào tên khách sạn, địa chỉ.’
Vẫn không có ai để ý cô, Cao Sang Sang trả lời cô ‘Lúc 7:00 tối ngày mùng 4 Tết Nguyên Đán khách sạn Phượng Hoàng đường thủy quận Văn Minh.’
Biết thời gian, địa điểm là được. Cam Điềm tìm động tác tay ok trong phần biểu tượng cảm xúc vừa đưa vào khung chát, còn chưa nhấn gửi đi thì những người khác đã trực tiếp chen ngang nói sang chuyện khác “Có phải khách sạn Phượng hoàng của nhà họ Hứa không? Là người theo đuổi Thương Huỳnh, Hứa gì mà...’
Đề tài thành công bị dời đi, Cam Điềm dứt khoát không gửi mem đi nữa. Dù sao có gửi cũng không ai xem.
Sau khi chủ đề khách sạn lớn Phượng Hoàng thuộc sở hữu của nhà họ Hứa được đưa ra, bên dưới đã có người nhanh chóng nói thêm ‘Cậu ta tên là Hứa Trí đúng không? Nhìn ảnh trông đẹp trai lắm. Thương Huỳnh cậu ta thật sự theo đuổi cậu á Sao cậu không đồng ý vậy?’
Thương Huỳnh vốn không lên tiếng bây giờ mới đáp lại ‘Vấn đề này bảo mình trả lời thế nào hả?’
Đàn em bắt đầu hùa theo ‘Chuyện này phải xem duyên phận, thích mới đồng ý chứ, chẳng lẽ có người theo đuổi thì cậu đồng ý à? Huỳnh Huỳnh là người đẹp nhất lớp chúng ta người theo đuổi cậu ấy nhiều như thế nếu đồng ý hết thì không phải một chân đạp n cái thuyền à?’.
Sau khi đàn em hùa theo giải thích thì có người lại hỏi ‘Không biết có thể gặp Hứa Trí không? Tớ muốn nhìn chút thôi, tớ chưa từng thấy người nào có tiền lại đẹp trai cả, được chưa hả?’.
Trong nhóm nói chuyện sôi nổi ngất trời, phần lớn con gái cảm thấy hứng thú với chủ đề này, rất ít con trai nói chen vào, con trai nói chuyện cũng chỉ nịnh bợ Thương Huỳnh đôi câu, đa phần từng thích cô ta thời Trung học.
Tin nhắn nhảy liên tục, chủ đề chuyển từ người theo đuổi Thương Huỳnh sang người có đôi có cặp và chó độc thân.
Có người bắt đầu phản đối ‘Chó độc thân chúng tôi không muốn xem tình yêu gì sất, đầu tiên thống nhất đã ai đưa bạn trai bạn gái đến học lớp thì người đấy thanh toán’ sau đó người có đôi trong lớp phản bác ‘Chúng tớ thanh toán thế nào hả, các cậu không trả tiền thì lúc họp lớp ngồi riêng ra, đồ tàn nhẫn.’
Nói ngược nói xuôi cũng xem như đạt được nhất trí, không được đưa bạn trai bạn gái đến họp lớp để khoe khoang tình cảm.
Cam Điềm không có hứng thú với mấy điều này, cũng không lướt xuống xem tiếp, cô mở chặn tin nhắn, ấn nút khóa màn hình, đặt điện thoại sang một bên rồi dời mắt sang màn hình tivi.
Cô vừa tiếp tục xem phim điện ảnh vừa nghĩ xem Hứa Trí mà nhóm lớp thảo luận có phải là Hứa Trí đưa danh thiếp cho cô không.
Nếu là một người vậy ông chủ đẹp trai của Vạn Bảo trai đang theo đuổi Thương Huỳnh à, hay là chưa theo đuổi được.
Duyên phận này hơi quỷ quái đấy.
Cam Điềm đang tự hỏi, La Suy Tử liếc cô rồi hỏi một câu “Có người tìm chị à?”.
Điện thoại mới mua được mấy ngày, tất cả thông tin liên lạc trên Wechat đều mới đăng ký, trong điện thoại chỉ có hai người liên hệ là cậu ấy và Tiểu bát, sao lại có người tìm chị cả nhà cậu chứ.
“Ừm.” Cam Điềm nhìn cậu ấy “Tìm chị đi tham gia họp lớp.”
“Ờ.” La Suy Tử giật mình, ngẫm lại thấy bạn học của Cam Điềm Điềm cũng không phải bạn học của chị cả nhà cậu, chị cả nhà cậu đi họp lớp gì chứ, vì thế nói tiếp “Từ chối là được rồi.”
Chuyện học lớp này thiếu một người vẫn họp thôi, huống hồ còn thiếu một người như người phụ nữ của anh chứ.
Cam Điềm đã suy nghĩ xong xuôi giọng bình bình Ở nhà chán rồi, chị muốn đi.”
La Suy Tử nhìn chằm chằm cô, Tiểu bát cũng dời mắt đến đây.
Tiểu bát không nói gì, La Suy Tử nói tiếp “Chị đi họp lớp với người không quen biết lại càng tẻ nhạt không bằng ở nhà đấu địa chủ.’
Tiểu bát rất đồng ý với lời La Suy Tử nói gật đầu phụ họa, Cam Điềm nhìn hai người trước mắt, thẳng eo nói “Lão Cam là đồ vô dụng vậy nên cậu không biết Cam Điềm Điềm làm sao vượt qua thời trung học được. Trong lớp cô ấy có một nhóm nhỏ côn đồ nữ, trong nhà kẻ cầm đầu nhóm đấy có ít tiền, cô ta thấy Cam Điềm Điềm xinh đẹp nên đánh cô ấy suốt, còn bắt nạt bằng nhiều thủ đoạn, tôi bây giờ thì sao không thể xuống mộ, ở nhà mãi khiến tôi ngứa tay đau xương, khó lắm mới có một cơ hội đi dạy cho bạn học nữ kia cách làm người.”
La Suy Tử và Tiểu bát nghe xong đều hiểu, e rằng Cam Điềm nhàn rỗi sinh nông nổi muốn báo thù thay Cam Điềm Điềm, “Nhưng mà...” La Suy Tử chớp mắt “Chị cả, không phải chị bảo không đánh con gái sao?”.
“Tôi từng nói nguyên tắc thế á?”. Cam Điềm ra vẻ hay quên “Một kẻ không có nguyên tắc như tôi chắc là chưa từng nói thế nhỉ?”.
Tiểu bát và La Suy Tử ba người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Tiểu bát mộc mạc nói “Chị có cần em đi cùng không?”.
Cam Điềm suy nghĩ một lúc, cô mở khóa điện thoại lướt xem tin nhắn tán dóc một lượt rồi nhìn về phía Tiểu bát “Họ nói không được đưa người nhà theo, nếu không thì phải thanh toán.”
“Ồ.” Tiểu bát đáp, dời ánh mắt về phía tivi, lúc sau quay lại nhìn Cam Điềm “Vậy nếu chị cả không đánh lại bọn họ thì làm sao bây giờ, nếu em ở đấy có thể bảo vệ chị.”
Cam Điềm không lo lắng chuyện này, cô đi tham gia họp lớp chứ có phải đi đập phá hay đánh lộn đâu, lại càng không ngu đến mức biến buổi họp lớp thành hiện trường đánh hội đồng, để cho tất cả mọi người đánh cô.
Mục tiêu của cô rất đơn giản, chính là Thương Huỳnh.
Cam Điềm rất thả lỏng “Yên tâm đi, có ai ức hiếp được tôi à?”.
Tiểu bát ngẫm lại cũng thấy đúng nhưng vẫn không nhịn được lo lắng.
Dù sao cơ thể bây giờ của chị cả nhà cậu cũng không bằng trước kia, trước kia thì hoàn toàn không phải lo lắng gì, 18 người đàn ông vạm vỡ chị ấy vẫn ứng phó được, hiện tại không được.
Hiện tại là tấm thân mềm mại yêu kiều của người đẹp.
Tiểu bát không thích dài dòng, đặt lo lắng trong lòng rồi tiếp tục xem điện ảnh trên màn hình tivi.
Buổi học lớp phải đợi đến mùng 4 Tết, ngày hôm sau Cam Điềm đã quăng việc này ra sau đầu.
Từng ngày cứ thế trôi đi, việc gì cũng phải giải quyết từng chuyện một.
Trước khi họp lớp còn phải qua đêm giao thừa, dù sao vẫn là một ngày lễ lớn mỗi năm một lần của đất nước, cũng phải có cảm giác nghi thức cơ bản, không có đạo lý trải qua một cách vớ vẩn được.
Trước đêm giao thừa cô đã mua câu đối phúc và tranh Tết búp bê đỏ thắm vui mừng, buổi sáng hôm giao thừa bọn họ mở mắt rửa mặt ăn bữa sáng Tiểu bát làm rồi cùng nhau dán câu đối Phúc lên từng cánh cửa.
Dán xong trong phòng, ba người bọn họ ra ngoài dán lên cửa chính.
Tiểu bát giúp đưa đồ vật này nọ, La Suy Tử phụ trách dán lên cửa còn Cam Điềm chịu trách nhiệm đứng xa xem dáng câu đối thẳng chưa.
Vui vẻ sôi nổi dán xong cửa chính, La Suy Tử không mặc áo khoác chỉ mặc mỗi áo thun dài tay, cậu ấy chê bên ngoài lạnh lẽo xoa xoa tay bảo “Tiểu bát mở cửa, tôi không mang chìa khóa mà.”
Hai người họ liếc nhau rồi cùng nhìn sang Cam Điềm, Cam Điềm cũng sững người “Tôi cũng không mang.”
Bầu không khí lập tức đóng băng, ba người họ ăn ý cùng trận mắt nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu.
Cam Điềm bây giờ sợ lạnh, lúc ra ngoài mặc thêm một cái áo bông ,La Suy Tử và Tiểu bát chê phiền không mặc nên giờ mặc ít.
Tiểu bát đỡ hơn chút, trên người mặc áo len mỏng màu xám.
Hai người họ lạnh đến mức co ro ngồi xổm trong góc, dựa vào nhau để giữ ấm.
Cam Điềm quấn chặt áo bông nói biện pháp với hai người ấy “Ôm nhau đi, ôm nhau sẽ không lạnh.”
La Suy Tử và Tiểu bát cùng nhìn thoáng qua rồi cùng nhau nhìn sang chỗ khác với vẻ ngầm hiểu, tỏ sự không ưa nhau.
Cứ như vậy ba người họ ngồi xổm nửa tiếng ở hành lang, mắt to trừng mắt nhỏ chống chọi với khí lạnh.
Điều đáng ăn mừng duy nhất là lúc ra ngoài Cam Điềm có cầm theo điện thoại.
Nửa tiếng trước cô đã gọi cho công ty bẻ khóa, nhìn thấy người bẻ khóa của công ty đến La Suy Tử vội đứng dậy chào, y như thấy bố đẻ vậy.
La Suy Tử đứng cạnh người bẻ khóa nhìn anh ta tháo mắt mèo trên cửa dùng dụng cụ trong tay mở ổ khóa.
Hơi nóng trong phòng phả vào mặt, cậu ấy bắt tay người ta không ngừng nói cảm ơn.
Sau khi nói xong cậu ấy bước vào căn phòng ấm áp, không bao giờ đi ra nữa.
Tiểu bát thì đi lấy tiền thanh toán cho người trong công ty bẻ khóa xong thì tiễn anh ta đi.
Nhìn Tiểu bát tiễn người thợ khóa đi rồi đóng cửa lại, Cam Điềm đi đến ghế sofa khoác áo bông ngồi xuống tiếp tục thổi vào lòng bàn tay, xoa xoa rồi nói “Phải đổi sang khóa mật mã thôi.”
Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn, nghiêng đầu đổi câu khác “Phải kiếm tiền mua nhà mới được.”
Mua nhà riêng rồi đừng bảo đổi ổ khóa mật mã, dù cho có tháo gỡ mọi thứ trong nhà rồi thay mới cũng không ai quản được.
Lúc Cam Điềm còn lẩm nhẩm muốn này muốn kia thì Tiểu bát đã rót một cốc nước ấm đi đến trước mặt Cam Điềm, cậu ta khom người nhét cốc nước vào tay cô giúp cô ấm tay.
Sau khi đưa cốc xong thì cậu ta quay người đi vào phòng bếp bắt đầu bận rộn làm cơm tất niên.
Đêm nay là đêm giao thừa, đồ ăn chắc chắn phải phong phú và đặc biệt, cậu ta đã sớm lập thực đơn hôm nay dự tính cả ngày nay sẽ bận bịu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận