Cam Điềm ôm cốc ngồi trên sofa Xem Tivi độ ấm của cốc nước lan từ lòng bàn tay đến toàn thân, cơ thể dần ấm lên, trong đầu vẫn đang nghĩ chuyện mua nhà nhưng tinh thần vô thức mệt mỏi.
Cô ngáp dài, mí mắt cụp xuống, cô bỗng cảm thấy hơi buồn ngủ nhưng nghĩ lại từ lúc dậy đến giờ chưa qua bao lâu, lại thấy bản thân như gặp ảo giác, những suy nghĩ ấy không ngăn được sự mệt mỏi tiếp tục len lỏi trong cô.
Cam Điềm tựa người vào ghế sofa càng ngày càng mệt mỏi, cuối cùng cô không thể chống cự được nữa mà đặt cốc nước trong tay xuống, tựa vào thành sofa rồi ngủ thiếp đi.
Lúc ăn cơm trưa Tiểu bát gọi rất lâu cô mới tỉnh, lúc tỉnh lại cô thấy mí mắt mình vẫn nặng nghìn cân, xương cốt hơi rã rời.
Trong lòng có chút trống rỗng không nói nên lời, cô lắc đầu để tỉnh táo “Đi ăn cơm.”
Nhưng càng ngày lại càng khó tập trung, sau khi ăn cơm trưa dạ dày được lấp đầy cảm giác không thoải mái trong người vơi bớt đi chút nhưng vẫn vừa mệt vừa buồn ngủ vậy nên cô lại đi ngủ trưa.
e
Tiểu bát vẫn luôn cẩn thận, cậu ta chưa bao giờ thấy Cam Điềm thèm ngủ như thế, cậu ta gọi Cam Điềm dậy lúc chạng vạng rồi hỏi xem cô có thấy không thoải mái chỗ nào không. Cam Điềm cuốn chăn nằm trên giường nhắm mắt rồi lắc đầu “Không sao đâu.”
Tiểu bát vươn tay sờ trán cô, không thấy nóng nên đành nói “Trời sắp tối rồi, chị dậy được không, chúng ta vừa ăn cơm tất niên vừa xem liên hoan đêm.”
“Ừm.” Cam Điềm đáp lại bằng âm mũi nhưng vẫn nhắm mắt nằm, lông mi vừa dài vừa dày phủ xuống hai cái bóng, không có động tĩnh khác.
Tiểu bát thấy cô thế thì hít một hơi “Chị cả, rốt cuộc chỉ khó chịu chỗ nào?”.
Cam Điềm bị ép tỉnh lại, đầu óc rất đờ đẫn, phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra Tiểu bát nói gì với cô.
Cô nghĩ bản thân không thể cứ ngủ như thế nữa, cô cố gắng mở to mắt, vén chăn xuống giường xoa huyệt thái dương xốc dậy tinh thần rồi ra ngoài chuẩn bị ăn cơm tất niên.
Tiểu bát làm món gì ăn cũng rất ngon, cô rất thèm.
Liên hoan đêm không xem cũng chẳng sao cả đợi đến 12 giờ đêm còn phải ra ngoài khu chung cư đốt pháo hoa.
La Suy Tử đã mua pháo hoa từ lâu, lúc ăn cơm tất niên Cam Điềm cảm thấy tinh thần mình tốt lên nhiều lắm, vừa tán gẫu với Tiểu bát, La Suy Tử, vừa xem liên hoan đêm, vượt qua khó khăn đợi 12 giờ đêm để đón một năm mới.
Ba người họ mặc áo bông đi xuống tìm địa điểm thoáng đãng để bắn pháo hoa.
Có bài học lúc sáng, lúc này khi ra ngoài bọn họ đã nhớ mang theo chìa khóa.
Sau khi cài chìa khóa lắc lư đi xuống, bọn họ lấy từng que pháo hoa đã mua ra rồi đốt lên.
La Suy Tử và Tiểu bát phụ trách đốt pháo, Cam Điềm tìm chỗ ngồi chịu trách nhiệm xem.
Cô thấy vui vẻ nhưng cảm giác bồn chồn trống rỗng khó chịu trong cơ thể vẫn dâng lên từng đợt, cảm giác này hình như có chút quen thuộc nhưng Cam Điềm cũng không nghĩ nhiều, có lẽ cơ thể này đã quá tải, nghỉ ngơi chút thì ổn.
Cố gắng gượng xem hết phá pháo hoa rồi cùng về nhà với Tiểu bát La Suy Tử cô cứ cảm thấy hơi hốt hoảng.
Lúc lên lầu cô đi không nổi, Tiểu bát cõng cô về nhà, trực tiếp cõng cô vào trong phòng, đặt cô lên giường bảo cô đi ngủ nhưng cô thấy mình vẫn có thể đứng dậy và đi lại nên đi tắm một chút.
Sau khi tắm rửa xong thì cô không muốn làm gì nữa, vậy nên đã nhào lên giường cuốn chăn chuẩn bị ngủ .
Cô vốn nghĩ mình có thể ngủ luôn nhưng kết quả lại mất ngủ.
Cô vốn dĩ chẳng ngủ được, cô không biết cơ thể mình đang bồn chồn chuyện gì, cảm giác trống rỗng mãnh liệt khiến cô muốn tóm lấy thứ gì đó để lấp đầy, cô cảm thấy vừa đói vừa khát nhưng rõ ràng cô đã ăn rất nhiều trong bữa cơm tất niên.
Cô thật sự không chịu nổi sự dằn vặt này nên đã đứng dậy đi tìm thứ gì đó để ăn, ăn một ít uống một chút nhưng vẫn không cải thiện được tác dụng gì cả, không còn cách nào Cam Điềm đành phải ngồi trên sofa cố nén khó chịu.
Cô không biết cơ thể này đã xảy ra chuyện gì nhưng cảm giác giống như lên cơn nghiện, cả người mềm oặt, tê dại giống như con cá thiếu nước, rất nhanh sẽ c,hết.
Cô không biết mình chịu đựng bao lâu, mồ hôi mịn đổ trên trán, mùi thơm lạ đọng lại trong mồ hôi quanh quẩn nơi chóp mũi cô.
Sau đó cô mơ mơ màng màng ngủ mất, ý thức rơi vào hỗn loạn.
Tiểu bát đã quen dậy sớm, qua giao thừa sáng sớm mùng một đầu năm cậu ta vẫn thức dậy vào cùng một thời gian như trước đây.
Cậu ta vào tóc bước ra khỏi phòng, vừa mở cửa nhìn xung quanh đã thấy Cam Điềm thu mình thành một quả bóng nhỏ nép mình ở sofa.
Không biết sao Cam Điềm lại không ngủ trong phòng, Tiểu bát mơ hồ cảm thấy trạng thái của cô hình như hơi khác thường.
Một mình cô ngồi trên sofa tạo cảm giác nhỏ bé đáng thương, người nép mình trên ghế sofa không có phản ứng nhưng Tiểu bát lại nhận thấy đầu ngón tay cô hơi nóng.
Cậu ta cụp mắt xuống, cách một lớp áo len vẫn có thể cảm nhận được cơ thể Cam Điềm nóng hầm hập vậy nên cậu ta khẽ chau mày nâng đầu cô lên để sờ trán, trán cô nóng đến dọa người, giống như đốt lửa vậy.
Tiểu bát thấy vậy hơi luống cuống, cậu ta không hề do dự mà vội về phòng lấy áo khoác mặt vào, lại tìm áo bông của Cam Điềm giúp cô mặc lên.
Lúc này La Suy Tử cũng vừa thức dậy đi vệ sinh cậu ấy thấy Tiểu bát mặc quần áo cho Cam Điềm ở sofa thì ngáp hỏi “Sao đấy?”.
Tiểu bát bị tê mặt, vẻ mặt vẫn giống bình thường nhìn không thấy sốt ruột bao nhiêu, cậu ấy giúp Cam Điềm kéo khóa rồi nói “Chị cả bệnh rồi, đi bệnh viện.”
La Suy Tử mơ màng lườm nguýt một lúc mới nhận ra Tiểu bát nói gì, vội trừng mắt nhìn “Sao lại thế chứ?”.
Tiểu bát giúp Cam Điềm mặc áo bông, kéo tay cô để cõng lên lưng rồi sốt ruột ra ngoài.
Cậu ta giải thích đơn giản với La Suy Tử “Hình như sốt rồi, nóng khắp người.”
La Suy Tử nghe xong thì hoàn toàn tỉnh táo, không đi vệ sinh nữa mà vội về phòng thay quần áo, cậu ấy bảo “Tiểu bát chờ tôi đi với.”
Tiểu bát cảm thấy Cam Điềm sốt rất nghiêm trọng, hơn nữa hình như đã rơi vào hôn mê nên không chờ cậu ấy mà cõng Cam Điềm ra ngoài xuống lầu luôn.
Cậu ấy ra ngoài khu chung cư bắt xe, La Suy Tử chạy đến bên cạnh Tiểu bát vừa kịp lúc, vừa hay cùng lên xe taxi.
Sau khi bác tài lái xe đi, bầu không khí trong xe rất căng thẳng.
Tiểu bát vươn tay sờ tráng Cam Điềm thì thấy không còn nóng như trước nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại mà nhắm hai mắt thở đều đều, giữa hơi thở có hương thơm dễ chịu.
Đợi xe taxi đến bệnh viện, nhiệt độ trên người Cam Điềm đã hạ xuống rồi dần dần trở nên lạnh như băng.
Tiểu bát cõng cô trên lưng, chạy qua cửa chính bệnh viện.
La Suy Tử sốt ruột, vội vã luống cuốn đi xếp hàng đăng ký.
Trong suốt quá trình đấy, Cam Điềm bị vây trong trạng thái mơ mơ màng màng, đến khi Tiểu bát đặt cô trên giường bệnh thì cô mới dần tỉnh lại.
Cô chớp mắt giữa khe hở, mở mắt và nhắm mắt, cô thấy một cô bé mặc đồng phục y tá đang cầm nhiệt kế điện tử trong tay. Cô ấy đưa nó ra sau tay cô, sau khi vang lên một tiếng bíp thì lấy về nhìn một lát rồi nói “Nhiệt độ cơ thể bình thường, còn có triệu chứng gì khác không?”.
Tiểu bát và La Suy Tử đứng cạnh giường bệnh của cô, ngoại trừ hai người này thì không còn ai sẽ đưa cô đến bệnh viện.
Trong mắt Tiểu bát xuất hiện căng thẳng và lo lắng, suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra gì khác, vì thế cậu ta nhấn mạnh nói “Chỉ sốt thôi.”
Giọng nói của cô y tá êm ái “Không sốt, nếu không có vấn đề gì khác thì sau khi nghỉ ngơi có thể về .”
Tiểu bát còn muốn nói nữa nhưng góc áo bị một cánh tay thon dài mềm mại và trắng như tuyết túm lấy, cậu ta cụp mắt nhìn thoáng qua cô.
Thấy Cam Điềm túm góc áo cậu đang khẽ lắc đầu thì nhếch miệng không nói.
Cô y tá cầm nhiệt kế vén tấm rèm màu xanh nhạt rồi rời đi, bên cạnh giường chỉ còn lại Tiểu bát và La Suy Tử.
La Suy Tử nghiêng người về phía Cam Điềm, thấy tinh thần cô không như bình thường thì vươn tay sờ trán cô.
Cậu ấy thấy không nóng, liếc nhìn Tiểu bát “Cậu căng thẳng quá rồi đấy, không nóng tí nào cả.”
Tiểu bát cũng không biết sao lại thế này, cậu ta nhìn Cam Điềm trên giường bệnh mộc mạc nói “Chị cả, rốt cuộc chị sao vậy?”.
Cam Điềm chống tay ngồi dậy, mệt mỏi xâm chiếm gương mặt, cô nhìn Tiểu bát “Không biết, bát muội cậu đọc nhiều tiểu thuyết, cậu nghĩ giúp tôi đi.”
Cơ thể này của cô giờ đây phát sinh phản ứng quỷ quái như này thật sự không liên quan gì đến tình huống trong thực tế, chắc chắn là có liên quan đến tiểu thuyết.
Sau khi xuyên thành nhân vật bia đỡ đạn biến thái nhất trong tiểu thuyết máu chó, về cơ bản cô đã tách biệt với cuộc sống sinh lão bệnh tử bình thường, xảy ra chuyện gì cũng không thể quy chiếu theo tình huống bình thường rồi giải quyết được.
Không phải là mắc bệnh rồi khó chịu như như thường, cũng sẽ không phải do nội tạng trong cơ thể xảy ra vấn đề.
Cô vốn nghĩ là do thân thể này quá tải nên mệt mỏi, hiện tại nhận ra không đúng bởi vì vốn dĩ không nghỉ ngơi tốt mà đến bây giờ vẫn chưa giảm bớt triệu chứng.
Cô nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có một vấn đề nhỏ.
Về phần tiểu thuyết có mỗi Tiểu bát đọc qua, vậy nên chỉ có thể để cậu ta nghĩ lại xem có phải cô hỏng cơ quan nào rồi không.
Được Cam Điềm nhắc nhở, Tiểu bát mới nhận ra triệu chứng kỳ lạ trên người Cam Điềm chắc hẳn có liên quan đến tiểu thuyết.
Cậu ta nhìn khuôn mặt không có khuyết điểm nhỏ nào của Cam Điềm rồi cố gắng nhớ lại, rốt cuộc kết cục của bia đỡ đạn Cam Điềm Điềm trong tiểu thuyết là gì, hình như là tùy tiện nói hai câu kết thúc xấu. Bởi vì là nhân vật bia đỡ đạn nên bút mực viết về cô ấy không nhiều lắm.
Có nhiều người đến bệnh viện truyền nước biển nên hơi ồn, vì để tập trung sự chú ý mà Tiểu bát nâng tay che lỗ tai rồi nhắm mắt.
Vậy mà còn có thể tỉ mỉ lướt qua tình tiết truyện còn nhớ một lần.
Cậu ta chủ yếu muốn tìm manh mối chính trong tình tiết truyện để nhớ lại nội dung truyện liên quan đến Cam Điềm đềm nhiều hơn.
Ngay khi cậu ta sắp bỏ cuộc sau khi lướt lại tất cả nội dung truyện nhớ được trong khoảng năm sáu phút thì chợt có linh cảm, cậu ta mở mắt ra.
Cam Điềm và La Suy Tử đều trưng vẻ mặt mong đợi nhìn Tiểu bát, Tiểu bát nhìn thoáng qua Cam Điềm rồi không hiểu vì sao mà gương mặt cậu ta nhuộm một màu hồng phấn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận