La Suy Tử cạn lời, yếu ớt quay đầu nhìn Cam Điềm một cái, thật ra người trên lưng rất nhẹ nên khi cõng không cần phải tốn quá nhiều sức lực.
Tuyết rơi hai đêm liên tiếp, những nơi giao thông bị ảnh hưởng đã được công nhân bảo vệ môi trường quét dọn sạch sẽ. La Suy Tử nhấc chân dẫm lên bậc thang của cầu vượt.
Phía trên đôi giày chơi bóng màu đen rách nát đã có vài vệt ẩm ướt. Cậu ấy và Cam Điềm đội mũ Lôi Phong, mặc áo khoác quân đội.
Đây đều là quần áo thịnh hành vào những năm 70 80 hiện tại cũng đã lỗi thời rồi, cho nên người đi trên đường cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía bọn họ.
Quả thật là ở thành phố rất ít khi có thể nhìn thấy người mặc quần áo thế này ra ngoài. Cam Điềm cúi mặt xuống vì lạnh.
Lúc đi đến cầu vượt cô vô tình nhìn thấy một quầy sách, đôi tay nhỏ vỗ vào bả vai La Suy Tử ngừng ngừng.
La Suy Tử thả cô xuống, cô quấn thêm một cái áo khoác quân sự rồi ngồi xuống bên cạnh quầy sách. Ở nhà nhàm chán quá phải mua mấy quyển sách về để giải trí, không có internet không có tivi cũng không có máy tính, di động, ngoài việc trò chuyện ba hoa thì cũng không có hoạt động giải trí nào sống hệt như người nguyên thủy.
La Suy Tử ngồi xống bên cạnh cô chọn đại mấy quyển sách về huyền học, Sách Cam Điềm chọn đều thuộc chủ đề văn vật, ngọc thạch, trân bảo quý giá. Sau khi chọn xong còn cảm thấy không đủ lại cầm thêm hai quyển tiểu thuyết lên nghĩ thầm “Dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi không thể xem video không thể xem tivi vậy đành phải đọc tiểu thuyết thôi”.
Sau khi mua sách xong cô lại chọn một cái kính lúp ở một cửa tiệm cách đó không xa. Bây giờ bọn cô đã quyết định bỏ công việc trộm mộ nên đương nhiên là La Suy Tử cũng không mong cầu gì việc chơi lại trò cũ nữa, cậu ấy móc túi đưa tiền cho Cam Điềm.
Nhìn thấy cô cất kính lúp vào trong túi quần quân đội thì bảo “Thị lực của nhóc con này yếu như vậy à, đọc sách cũng cần có kính lúp?”. Cam Điềm bị hỏi ngớ người, nụ cười gượng gạo không thôi, liếc mắt nhìn cậu ấy một cái.
Quần áo mới mua đều do La Suy Tử cầm, Cam Điềm mua sách xong thì ôm sách vào trong lồng ngực nhưng trọng lượng vẫn đặt trên người La Suy Tử. La Suy Tử cõng cô xuống cầu vượt cảm thấy khó khăn hơn lúc vừa rồi một chút nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Sau khi xuống cầu vượt thì đi về phía khu dân cư. am Điềm dựa vào trên người La Suy Tử hỏi “Hôm nay chúng ta đã xài bao nhiêu tiền?”.
Những thứ khác tốn chút tiền thôi chỉ có nệm là mắc hơn.
La Suy Tử tính sơ qua chắc là 10.000. Trong tay bọn cô có tổng cộng 30.000 bây giờ chỉ còn 20.000.
Tuy rằng cha nuôi của nguyên chủ dùng 5 triệu để trả sạch nợ. Bây giờ La Suy Tử cũng không còn nợ ai nhưng nếu không tìm cách kiếm tiền thì chắc chắn là bọn cô sẽ không có cách để duy trì cuộc sống.
Thành phố không giống nông thôn, nông thôn còn có thể tìm mấy thứ bỏ bụng nếu ở trong thành phố không có tiền thì ngay cả rễ củ cải trắng cũng không có ăn được, chỉ có thể nhịn đói. Còn về việc diện đồ đẹp, trước mắt ngoài ấm no ra thì đúng là không còn hơi sức lo thêm chuyện gì khác nữa.
Cam Điềm suy nghĩ “Vừa xuyên qua vẫn không thích ứng được trước tiên chúng ta cứ nghỉ ngơi hai ngày sau đó sẽ nghĩ cách kiếm tiền.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận