Vì lý do gì đấy cậu ta không nói luôn mà lại xoay người kéo rèm che quanh giường.
La Suy Tử thấy phản ứng kỳ lạ của Tiểu bát mà rất lo lắng, cậu ấy nhìn chằm chằm cậu ta hỏi “Sao đấy?”.
Tiểu bát quay người lại mím môi nhìn Cam Điềm, mặt cậu ta lại càng đỏ hơn, chút ngây thơ thẹn thùng khiến người ta muốn cắn một miếng.
Cam Điềm đương nhiên không hề có ý đồ bất chính nào với anh em của mình, cô cũng nhìn chằm chằm Tiểu bát, giọng du dương nói “Sao thế?”.
Tiểu bát dí gần vào trước mặt Cam Điềm, cậu ta nhỏ giọng hỏi cô “Chị cả, có phải chị lên giường với nam chính rồi không?”.
Mẹ nó, Cam Điềm còn chưa phản ứng thì La Suy Tử đã bị lời của Tiểu bát dọa đến mức chửi thầm một câu.
Cam Điềm tỉnh táo lại, mặt cô lập tức đỏ bừng, không phải vì thẹn thùng mà vì nói việc này trước mặt đám anh em thì mẹ nó quá xấu hổ.
Cô vốn dĩ không muốn nhắc đến chuyện này, cô nghĩ không ai biết thì không lật lại chuyện này thôi, bây giờ Tiểu bát trực tiếp hỏi, ngẫm lại có thể có liên quan đến thân thể của cô, cô cố giả bộ bình tĩnh nhìn Tiểu bát “Có liên quan gì sao?”.
Giọng Tiểu bát càng nhỏ hơn chút “Hình như trong truyện nhắc thoáng qua, nếu chưa xảy ra quan hệ, từ lần đầu nhịn xuống thì không ảnh hưởng gì lớn, khó chịu đôi lần thì ổn nhưng nếu đã xảy ra quan hệ thì chuột bạch không được rời xa chủ nhân, định kỳ phải ấy ấy.”
“Mẹ nó.” Cam Điềm hạ giọng chửi bậy, bây giờ cơ thể cô khó chịu đến nỗi không có tâm tình chê bai giả thuyết máu chó, biến thái và kỳ lạ này nữa.
Sau khi chửi thề một lúc cô lập tức vươn tay về phía La Suy Tử “Suy, đỡ tôi đứng dậy.”
La Suy Tử vươn tay đỡ cô “Chị cả, chị tính làm gì?”.
Cam Điềm mượn lực trên tay La Suy Tử rồi đứng dậy.
Cô nhìn thoáng qua Tiểu bát và La Suy Tử, cũng không còn xấu hổ nữa mà nói thẳng “Đến nhà họ Phong ngủ với nam chính.”
La Suy Tử và Tiểu bát:.....
Lên cơn nghiện rất khó chịu, Cam Điềm một phút cũng không muốn nhịn nữa, một lòng chỉ muốn sớm ngủ nam chính thì sớm giải thoát.
Nhưng cô cũng hơi lo lắng, nghĩ lại ban ngày ban mặt lại chạy đến biệt thự người ta để ngủ người ta thì hiển nhiên không hợp lý lắm. Hơn nữa hôm nay là mùng một năm mới, ban ngày mọi người đều bận rộn đi chúc Tết bậc cha chú trong nhà, e rằng Phong Cảnh Hàng cũng không ở trong biệt thự.
Dưới sự an ủi của Tiểu bát, Cam Điềm đã nhịn qua buổi sáng sau 3 giờ chiều thì thật sự không thể nhịn tiếp được nữa, cô bèn bảo Tiểu bát và La Suy Tử gọi xe đưa cô đến nhà họ Phong.
Xe Taxi đưa cô đến giữa sườn núi, dừng lại ở gần biệt thự lưng chừng núi thì thả cô xuống.
Tiểu bát thấy Cam Điềm xuống xe thì cũng muốn xuống theo, Cam Điềm đội mũ của áo bông lên đầu để tránh gió, ấn cửa xe không cho Tiểu bát mở cửa rồi tựa lên cửa sổ nói với cậu ta “Lạnh lắm, cậu với Suy gia về trước đi, xong việc thì tôi về sau.”
Tiểu bát rất hiểu năng lực lẫn tầm ảnh hưởng của Phong Cảnh Hàng trong tiểu thuyết nên không yên tâm mấy, nhưng cậu ta cũng biết Cam Điềm không thích nghe bọn họ cằn nhằn gì cả. Hít một hơi sâu, Tiểu bát gật đầu với cô dặn câu cuối cùng “Nếu có chuyện gì thì chị phải gọi điện cho bọn em ngay.”
Cam Điềm tựa người vào cửa kính ô tô mà ra dấu Ok với Tiểu bát, sau đó cô đứng thẳng người đi hai bước lên trước, gõ nhẹ vào cửa kính chỗ lái xe hai cái ý bảo xe taxi quay đầu rời đi, còn mình thì cuốn áo bông đi về phía cổng lớn biệt thự.
Xe taxi quay đầu xuống núi, Cam Điềm bé nhỏ bước đi trong gió lạnh.
Trước mắt trạng thái cơ thể của cô rất tệ, mỗi một lần bước đi đều rất khó khăn, đi cũng rất chậm.
Cô chậm rãi đi về phía cổng lớn biệt thự, cảm giác mát lạnh từ cây cột cổng truyền đến tay cô qua lớp áo bông, Cam Điềm rụt tay lại ngay rồi dựa cả người lên cột, vừa điều hòa nhịp thở vừa châm biếm trong lòng ‘Nếu bắt được kẻ chuyên viết mấy thứ không hề hợp lẽ thường, xa vời thực tế phản khoa học, lại còn tưởng tượng linh tinh máu chó điên rồ này thì đánh chết mới được.’
Cô đứng dựa vào cột cổng chưa được một phút đồng hồ thì cửa phòng bảo vệ chỗ cổng mở ra từ bên trong, một người đàn ông cường tráng mặt đồng phục bảo vệ, tay nắm cửa đứng chỗ cổng tò vò vừa nhìn cô đã quát to “Làm gì đấy?.”
Bình thường người trong nhà đến đều hẹn trước, người không hẹn trước thì chắc chắn không thể đi vào biệt thự.
Cam Điềm hít một hơi, lấy ít sức đứng lên từ cột cổng rồi đi đến trước cửa phòng bảo vệ.
Lúc đến trước mặt người bảo vệ mặt đồng phục bảo vệ, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn anh ta nói “Tôi đến đây tìm tổng giám đốc Phong, Phong Cảnh Hàng, làm phiền anh đi vào nói một câu. Tôi tên là Cam Điềm Điềm.”
Người không hẹn trước không thể vào cửa, nhưng sau khi bảo vệ nhìn thấy mặt Cam Điềm thì thái độ tốt hơn một chút nói với cô bằng giọng mềm mỏng “Cô phải hẹn trước với tổng giám đốc Phong, nếu không chúng tôi không thể cho cô vào. Hơn nữa bây giờ tổng giám đốc Phong không có nhà, cô hẹn xong thì ngày mai hẵng đến.”
Cam Điềm đã sớm chuẩn bị biện pháp, Phong Cảnh Hàng không có nhà cô cũng sẽ không về.
Đã đến đây rồi thì chắc chắn phải lo liệu xong chuyện, cô phải vào đó chờ Phong Cảnh Hàng về rồi làm xong chuyện này.
Xem trạng thái cơ thể của cô ấy bây giờ thì cô chắc chắn không thể vượt qua đêm nay được, nếu không thì nửa ngày, 12 tiếng nữa cơ thể của cô ấy sẽ chạm đến cực hạn.
Nếu không kiên trì được thì nói không chừng nghẻo luôn.
Hiếm lắm mới tìm được một thân thể rách nát thế này sau khi bị nổ, dù thế nào thì cô cũng không thể lại chết khô nữa.
Sức lực có hạn, cô nhấn mạnh bằng giọng yếu ớt lần nữa với bảo vệ “Tôi tên là Cam Điềm Điềm, anh có biết Cam Điềm điềm không? Anh chắc chắn bây giờ không cần gọi điện hỏi xem tổng giám đốc Phong nên giữ tôi lại không à? Tôi đi rồi sẽ không quay lại.”
Bảo vệ đứng dưới cổng tò vò vẫn tỏ vẻ không nghe cô nói nhảm mà muốn đuổi cô đi, người bảo vệ vừa nói được nửa câu đuổi đi thì bị một người bảo vệ khác từ bên trong đi ra cắt ngang.
Người bảo vệ kia cầm điện thoại trong tay liếc nhìn điện thoại rồi lại thoáng nhìn cô, nhìn qua nhìn lại hai lần rồi nói “Đúng rồi, Đúng rồi. Thật sự là Cam Điềm Điềm. Mau mau, mau bắt lại, bắt lại.”
Anh ta nói xong thì cất điện thoại đi, vươn một tay ra túm lấy cánh tay Cam Điềm.
Cam Điềm không nói gì mà nhìn trời xanh khinh bỉ, cô hít một hơi thật sâu quanh miệng toàn là sương trắng “Lạnh quá, có thể bắt tôi vào không anh ơi.”
Bảo vệ số hai giống như cảnh sát truy bắt tội phạm, biểu cảm nghiêm túc, vẻ mặt chuyên nghiệp áp giải Cam Điềm vào phòng bảo vệ.
Sau khi áp giải vào thì anh ta yêu cầu cô ôm đầu ngồi xổm ở một góc trong phòng bảo vệ rồi nhờ bảo vệ số một trong coi cô.
Số một mới được đưa đây hai ngày, không biết Cam Điềm Điềm là người Phong Cảnh Hàng tìm cho nên vẻ mặt vẫn sững sờ.
Trong lúc bảo vệ số hai gọi điện thoại còn lén kéo một cái ghế đến cạnh Cam Điềm ý bảo cô ngồi xuống.
Để một cô gái yểu điệu không phạm tội gì ôm đầu ngồi xổm thì đúng là không thương hoa tiếc ngọc.
Đây cũng đâu phải trại tạm giam trong đồn công an.
Có người nhận cuộc gọi của số hai, lúc Cam Điềm đang ngồi lên ghế, anh ta nói vào điện thoại “Quản gia Lý, chúng tôi đã tìm thấy Cam Điềm, đang trông coi ở phòng bảo vệ, ông muốn đến đây nhìn thử không?”.
Nghe vậy Lý Hưng Kỳ ở đầu kia điện thoại xác nhận “Đúng là Cam Điềm Điềm không?”
“Hoàn toàn chính xác, giống y như đúc trên ảnh chụp, chắc là không có người thứ hai có thể giống đến vậy.”
Lý Hưng Kỳ là trợ lý đặc biệt, trợ lý cá nhân của Phong Cảnh Hàng cũng là quản gia nhà anh nên những chuyện cần quản lý cũng tương đối nhiều.
Anh ta nhận được nhiệm vụ tìm Cam Điềm Điềm đã ngót nghét một tháng, điều động vô số người tìm kiếm mọi chi nhánh, dùng tất cả phương pháp trong phạm vi năng lực có thể sử dụng vẫn không tìm thấy người, hiện tại nghe nói đã giữ được người trong phòng bảo vệ của nhà họ Phong thì anh ta không nói hai lời đã tắt điện thoại lái xe đến nhà họ Phong.
Anh ta xuống xe ở ngoài cổng, vội vã rảo bước đến phòng bảo vệ.
Vừa mở cửa ra đã thấy Cam Điềm Điềm không phải bị bắt giữ trông coi mà đang ung dung vênh váo ngồi cạnh bàn chơi máy tính, còn cầm một cốc trà sữa trong tay.
Anh ta quét mắt tới trên màn hình máy tính thì thấy cô đang chơi trò quét mìn, lâu rồi không thấy ai chơi trò này nữa.
Bảo vệ số một và số hai đang vây quanh Cam Điềm xem cô quét mìn, thấy Lý Hưng Kỳ đã đến thì đều đứng dậy chào hỏi anh ta.
Bọn họ nở nụ cười ái ngại giải thích tiểu điềm điềm kêu đói bụng nên bọn tôi đưa cho cô ấy một đĩa sủi cảo, lại pha một cốc trà sữa, chơi quét mình lợi hại lắm.
Lý Hưng Kỳ nghi ngờ nhìn bảo vệ số một và số hai rồi lại nhìn Cam Điềm.
Cô ấy cầm cốc trà sữa, ngẩng đầu nhìn anh ta với ánh mắt sáng ngời, anh ta vô cớ hơi muốn hộc máu.
Cảnh tượng ở chung hài hòa như vậy hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của anh đấy.
Không biết hai tên bảo vệ này đang làm gì, có phải bị Cam Điềm rót lời đường mật không?
Lý Hưng Kỳ mà tò mò hỏi thì cũng không hay lắm, anh ta đóng cửa phòng bảo vệ rồi rút điện thoại ra gọi điện cho Phong Cảnh Hàng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận