Sau khi nối máy, anh ta ra vẻ làm chính sự, hạ giọng nghiêm túc nói “Tổng giám đốc Phong, đã tìm thấy Cam Điềm Điềm, bây giờ cô ấy đang ở phòng bảo vệ.”
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng một lúc rồi nói một câu “Tôi sẽ về nhanh.”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Hưng Kỳ mới thật sự có tâm trạng chú ý Cam Điềm, anh ta thấy cô vẫn đang quét mìn, đứng đằng sau cô lại vô thức nhìn ra ngoài một lúc rồi quay lại nhìn trạng thái bộ dáng của Cam Điềm.
Cô cũng không khác mấy thành phẩm thí nghiệm mà anh ta nhìn lúc trước, vẫn là dáng vẻ mềm mại yêu kiều thơm mát, một chút sức lực để nũng nịu cũng không có.
Không biết rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô lại chạy trốn khỏi nhà họ Phong, còn khiến ông chủ nhà anh ta rước lấy cơn tức to như thế.
Anh ta sẽ không hỏi tỉ mỉ tại sao cô lại khiến ông chủ nhà anh ta nổi giận đùng đùng, ở đây có hai bảo vệ không thích hợp để hỏi.
Bình thường anh ta tương đối cẩn thận với chuyện riêng tư của ông chủ nhà mình.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi ngồi lên sofa bên cạnh hỏi Cam Điềm “Không phải cô chạy à, còn giấu mình kỹ như vậy, sao lại tự mình về rồi?”.
Cam Điềm sắp không chịu được nữa, giọng nói hơi yếu ớt, ngón tay nhấp chuột nói “Không có tiền thì không thể sống được, sống không nổi.”
Cách nói hợp tình hợp lý này thực sự có thể thuyết phục Lý Hưng Kỳ.
Anh ta tựa người lên thành sofa, trong lòng kiên định, hoàn toàn không còn gì muốn hỏi.
Người như Cam Điềm cũng không tán gẫu được gì, bởi vậy mà phòng bảo vệ rơi vào bầu không khí nghiêm túc và im ắng.
Bởi vì lý Hưng Kỳ ở đây nên hai anh bảo vệ thoạt trông đứng đắng, nghiêm túc, mặt lạnh đến mức nghiêm trang hoàn toàn khác với lúc đưa sủi cảo và pha trà sữa cho Cam Điềm ăn uống.
Còn Cam Điềm chẳng sao cả, cô ăn chút đồ với uống trà sữa nóng bèn thấy cơ thể thoải mái hơn chút.
Chơi quét mìn là để di dời chút chú ý, nhưng chơi nhiều thì bắt đầu mệt, ngón tay nhấp chuột cũng khó chịu.
Cứ thế mà cô chớp mắt hai lần, cầm trà sữa ghé vào bàn ngủ.
Thấy cô đột nhiên ghé vào bàn thì bảo vệ số hai chạy tới nhìn, còn gọi cô hai tiếng tiểu điềm điềm.
Thấy cô không có phản ứng lại chạy đến trước mặt Lý Hưng Kỳ nhỏ giọng báo cáo “Hình như cô ấy đang ngủ.”
Lý Hưng Kỳ đứng dậy khỏi ghế đi đến cạnh bàn, nhìn kỹ cô gái chỉ để lộ nửa sườn mặt đang ghé vào bàn ngủ, sự ủ rũ nổi bật trên gương mặt ấy.
Cô nằm úp sấp đang ngủ say, cả người tỏa hương xung quanh.
Không phải giả vờ, quả thật là đang ngủ.
Bảo vệ số một và số hai rất quan tâm Cam Điềm nên đề nghị với Lý Hưng Kỳ “Quản gia Lý, cô ấy mệt như thế thì để cô ấy ngủ trên giường đi.”
Buổi tối ở phòng bảo vệ phải có người luân phiên nhau, trong phòng có giường, có toilet.
Ý của số một và số hai là để cho cô ngủ trong phòng ngủ của phòng bảo vệ.
Lý Hưng Kỳ đứng tại chỗ suy nghĩ, chung quy là không biết ý đồ thực sự của Phong Cảnh Hàng khi tìm Cam Điềm Điềm trở về là gì, Phong Cảnh Hàng tức giận là thật nhưng rốt cuộc tìm Cam Điềm Điềm về là để tra tấn cô hay là để làm tình nhân tiếp đây, anh ta không dám phán đoán hay suy luận bậy bạ, dù sao ông chủ của mình cũng không bày tỏ thái độ rõ ràng gì.
Sau một lúc suy tư, anh ta hít một hơi quay người vươn tay ôm Cam Điềm từ ghế ngồi cuối bàn lên, cả người cô đều mềm mại trực tiếp rơi vào lòng ngực anh ta, hương thơm quanh quẩn chóp mũi anh ta.
Lý Hưng Kỳ không đặt cô vào ngủ ở phòng bảo vệ mà ôm cô rời khỏi phòng bảo vệ, đi qua sân vào biệt thự rồi đặt cô trên giường phòng cho khách tầng một.
Anh ta thấy cô ngủ say thì giúp cô cởi giày, đắp chăn, không dám cởi quần áo, đóng cửa phòng cho khách rồi mình ngồi chờ ở phòng khách.
Lúc ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, tâm trí anh ta vẫn tràn ngập cơ thể mềm mại của cô gái mà anh ta cảm nhận được qua lớp áo bông quần bò, còn cả mùi hương vấn vương quanh chóp mũi.
Anh ta rót trà tĩnh tâm nghĩ thầm “Thứ này quả nhiên không nên chạm, ai chạm người đó không chịu nổi.’
Phong Cảnh Hàng nói về nhanh nhưng anh đang ở Hải Nam đón năm mới với người nhà, bay về cũng tốn một khoảng thời gian.
Lý Hưng Kỳ ngồi trên sofa ở phòng khách đợi đến 9 giờ mới chờ được Phong Cảnh Hàng trở về, cả người anh nhuốm gió sương hơi lạnh nên vừa về nhà đã đi tắm rửa.
Sau khi tắm xong thì ra ngoài nói mấy câu về Cam Điềm với Lý Hưng Kỳ, bộ dáng rất không để bụng.
Sau đó Gọi Lý Hưng Kỳ vào phòng sách bàn chuyện làm ăn, lần này anh đi Hải Nam đón Tết cũng nhân tiện đàm phán chuyện làm ăn.
Nói chuyện kinh doanh xong cũng đến 9 rưỡi, Lý Hưng Kỳ vẫn nhớ chuyện Cam Điềm, anh ta nói với Phong Cảnh Hàng “Cam Điềm điềm không chịu đựng được nữa nên đang ngủ, tôi để cô ấy ở phòng cho khách, nếu không thì bây giờ tôi đi gọi cô ấy đến đây.”
Nghe thấy tên Cam Điềm Điềm, ánh mắt Phong Cảnh Hàng tối sầm lại, anh phải tính sổ riêng với Cam Điềm, chuyện cần nói tổn hại mặt mũi anh, anh không muốn bất kỳ ai biết, vì thế đứng lên nói “Cậu về trước đi, tôi tự đi tìm cô ấy.”
Lý Hưng Kỳ thấy phản ứng của Phong Cảnh Hàng thì nghĩ thầm ‘Ông chủ nhà mình giận dữ chắc là đơn giản do Cam Điềm Điềm bỏ trốn, tìm cô ấy về là nghĩ muốn nhốt cô ấy bên mình để làm người phụ nữ của riêng mình. Đúng thật là báu vật như thế ai lại có thể cam lòng để nó chạy.’
Ý tưởng trong đầu logic chặt chẽ, Lý Hưng Kỳ thức thời không hề hỏi nhiều cũng không nói thêm gì trực tiếp rời khỏi phòng sách chạy lấy người, để Cam Điềm điềm lại cho Phong Cảnh Hàng tự mình xử lý.
Anh ta không lo lắng có chuyện ngoại ý muốn nào xuất hiện.
Anh ta xem qua thì thấy trạng thái của Cam Điềm Điềm không thể tạo thành uy hiếp gì với ông chủ nhà mình, hơn nữa bây giờ cô ấy tự mình quay về là do những ngày chạy ra ngoài không tốt đẹp nên nghĩ thông suốt, chỉ cần Cam Điềm Đềm tự nguyện bằng lòng tiếp tục đi theo ông chủ nhà anh ta thì chắc chắn sẽ không có vấn đề.
Sau khi lý Hưng Kỳ đi thì Phong Cảnh Hàng ngẩn người trong phòng sách 5 phút đồng hồ mới xuống lầu đi về phía phòng cho khách.
Anh trưng dáng vẻ không dễ chọc, dự định sau khi nhìn thấy Cam Điềm Điềm sẽ dùng uy nghiêm và khí phách mạnh mẽ của bản thân để cho cô biết chơi Phong Cảnh Hàng anh xong lại đánh hôn mê anh, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra mà ra ngoài trải qua những tháng ngày quen bạn trai, đây là hành vi lên mặt tìm chết.
Hành động như thế trên cơ bản người phụ nữ này đã hủy hoại cuộc đời mình.
Nếu lúc ấy cô không dụ dỗ anh, ngủ anh thì sau khi anh biết chuyện thí nghiệm sẽ dứt khoát thả cô đi.
Hiện tại cả đời này cô đừng nghĩ ném mọi chuyện đi là ra ngoài sẽ sống yên bình, anh sẽ không để cô ra ngoài sống yên bình, đồng thời anh cũng không muốn bao nuôi loại tình nhân như cô.
Từ trước đến này Phong Cảnh Hàng anh luôn bắt bẻ phụ nữ, sẽ không tùy tiện ngủ với ai, tất nhiên sẽ không ngủ với loại phụ nữ như cô.
Ngủ anh xong lại chạy ra ngoài quen bạn trai mới, thấy sống không nổi lại chạy về tìm anh, muốn đi theo anh, đợi anh trúc giận xong sẽ khiến cô cả đời này phải nuôi chó, cho chó ăn, ngủ chuồng chó.
Đi đến cửa phòng cho khách, Phong Cảnh Hàng vặn tay nắm cửa rồi ấn xuống mở ra, anh liếc mắt vào trong thì thấy cái chăn trên chiếc giường rộng phồng lên.
Lý Hưng Kỳ bảo anh rằng Cam Điềm đềm không thể chịu nổi nữa mà ngủ đi, có lẽ chắc là vẫn đang ngủ.
Anh không có tính cách tốt đến nỗi để cô ấy tiếp tục ngủ, bình tĩnh đi đến cạnh giường rồi đứng gần đấy, khom người tính vươn tay xốc chăn để gọi người trên giường dậy.
Kết quả ngón tay anh vừa chạm vào chăn thì đột nhiên có một người sau lưng dùng khăn tay biệt miệng mũi anh, trong đầu anh vừa xuất hiện dự cảm không lành thì anh không hề có thời gian suy nghĩ, ánh mắt tối sầm, thân thể mềm nhũn mà ngã trên giường.
Nhìn thấy người đàn ông cao to nháy mắt mất đi tri giác, Cam Điềm thở vào nhẹ nhõm, vứt chiếc khăn tay hồng nhạt trong tay vào thùng rác.
Thời gian có hạn, thể lực cũng có hạn, hiện tại cơ thể cô đang trong giai đoạn tệ nhất.
Sau khi vứt khăn tay, Cam Điềm lập tức bắt tay vào việc, cô dùng hết một tí sức lực cuối cùng trong thân xác này, mệt đến gần như hư thoát rốt cuộc cũng kéo được Phong Cảnh Hàng nằm trên giường.
Sau khi lôi anh lên giường, cô vươn tay lấy dây thừng trong túi đeo vai trên người ra trói tay chân Phong Cảnh Hàng rồi lại buộc lên giường.
Sau khi làm xong mọi chuyện, cô đè nén sự đói khát và bồn chồn trong cơ thể, kiên nhẫn chờ Phong Cảnh Hàng tỉnh lại.
Trong lúc chờ đợi mà không nhịn được, cô bắt đầu động tay động chân, cởi cúc áo, lại túm góc áo, tạm thời giải quyết cơn ngứa trong người.
Phong Cảnh Hàng không biết bản thân hôn mê bao lâu, lúc tỉnh lại thì nhận ra bản thân đang bị trói ngửa trên giường.
Anh từ từ mở mắt, tầm mắt từ mơ hồ trở nên rõ rệt, anh thấy một cô gái đang nghiêng người về phía anh trong tư thế quỳ.
Hai gò má thiếu nữ nhuộm hồng, điệu bộ hấp dẫn xinh đẹp, cổ áo mở rộng, cảnh xuân nổ mắt.
Anh dãy giụa một lúc nhưng không nhúc nhích được, quay mặt đi mới phát hiện quần áo trên người mình gần như đã bị lột sạch, lộn xộn không thể chịu nổi.
Trong nháy mắt cơn tức giận đã chạm tới đỉnh, gần như sắp nổ tung đầu anh, anh hít một hơi sâu, giọng nói dằn lại như muốn giết người “Cam Điềm Điềm.”
Tất cả tâm tư bây giờ của Cam Điềm đều đặt trên cơ thể anh, gần như không cảm giác được gì khác.
Lý trí mà cô cố chống đỡ sụp đỡ từng chút một, trông thấy gương mặt tức giận của Phong Cảnh Hàng, cô tiến hai bước bước đến cạnh anh, vùi mặt vào cổ anh rồi chạm nhẹ môi vào.
Sự nhẹ nhàng ấy đã kích thích Phong Cảnh Hàng, hơi thở dồn dập, thần kinh hưng phấn.
Anh trấn tĩnh nỗi lòng, tiếp tục hạ giọng nổi nóng “Cam Điềm Điềm, bây giờ buông ra thì cô vẫn có thể còn một con đường sống.”
Dối trá, nếu bây giờ cô thả anh ra thì anh không g iết cô cô cũng sẽ chết khô.
Cam Điềm Điềm không quan tâm anh, môi lướt đến cằm anh mà hôn khẽ một cái, cô bảo “Đừng sợ, tôi là người có nguyên tắc, anh không mở miệng nói đồng ý, tôi sẽ không ép anh.”
Đờ mờ, Phong Cảnh Hàng nuốt câu chửi tục sắp tràn ra khỏi miệng vào, anh nín thở, tĩnh tâm lẩm nhẩm trong lòng ‘bản thân là người có học thức, có tu dưỡng, không thể sa vào con nhóc lưu manh chợ búa không văn hóa này được.’
Anh còn có thể nhịn một chút, cố nén sự ngứa ngáy ở đáy lòng mà tiếp tục trầm giọng đe dọa “Cam Điềm, tôi nói một lần cuối cùng, buông ra, nếu không tôi gọi người.”
Cam Điềm ngẩng đầu lên, ngó thấy ánh mắt Phong Cảnh Hàng, đôi mắt trong veo vô tội nhìn anh rất lâu mới nói “Gọi người vào đây để thấy bộ dạng hiện tại của anh à.”
Phong Cảnh Hàng:....
Cam Điềm không muốn nghe hắn nói nhảm nữa, trực tiếp cúi người chặn môi anh, cắn một miếng rồi ngậm lấy đôi môi ấy.
Mềm mại, ẩm ướt, ngọt ngào, hơi thở nóng hổi đốt lên bầu không khí trong phòng.
Phong Cảnh Hàng sắp điên rồi, không thể cử động tay chân, khi nụ hôn càng sâu thì lý trí của anh càng sụp đổ, vỡ tan.
Hơi thở nóng hổi lướt đến bên tai, vạn vật ẩn sâu trong cơ thể đều bị gọi dậy, gào thét muốn thoát ra ngoài.
Lúc sắp bị người phụ nữ bên cạnh này khiêu khích đến gần như nổ tung thì Phong Cảnh Hàng rốt cuộc không chịu được nữa mà thỏa hiệp, đôi mắt ngậm sương.
Anh nhìn Cam Điềm khàn giọng nói “Ngồi lên.”
Cam Điềm sớm bị tình dục tra tấn đến mức cả người đỏ hồng, gương mặt hồng hào nhất, thân thể mềm nhũn sắp chịu không nổi, nghe thấy Phong Cảnh Hàng nói như vậy, cô không do dự dù chỉ một phút đồng hồ, cho anh cũng là cho bản thân.
Trong nháy mắt cảm giác rỗng không biến mất, hai người đồng thời hít một hơi rồi nhắm hai mắt, dục vọng mãnh liệt ập đến, khoái cảm như thủy triều dâng lên nhấn chìm tất cả.
Người trước mắt nhấp nhô lên xuống, sợi tóc vén lên một độ cong ám muội, ham muốn đốt cháy lẫn nhau rất mãnh liệt.
Phong Cảnh Hàng nhắm mắt lại không nhìn nữa, anh sợ mình nhìn thêm một lần nữa cả trái tim lẫn cơ thể đều rơi vào tay giặc.
Bảo anh giao trái tim lẫn cơ thể cho loại phụ nữ này, đừng hòng.
Khi cảm giác dày vò trống trải biến mất, cô cũng dần khôi phục sức lực.
Cam Điềm rất hăng hái làm nhưng khi đã làm được 20 phút, cô như hơi tan rã.
Cô muốn một kết quả nhưng người đàn ông dưới thân tuyệt đối không có tí dáng vẻ nào của sắp kết thúc, trạng thái giống y như lúc vừa bắt đầu.
Lười cử động, không nghĩ làm vậy cũng khiến người rầu rĩ.
Cam Điềm thở dài ép nửa mình xuống dưới, trực tiếp dựa lên người Phong Cảnh Hàng, cô chôn mặt chỗ tai anh, vô lực hỏi một câu “Mệt quá! Sao anh còn chưa ra nữa?”.
Phong Cảnh Hàng có chút dở khóc dở cười, gương mặt nhẫn nại gió êm sóng lặng, nằm nói “Cô cởi dây thừng ra để tôi làm.”
Cam Điềm không tin lắm, ngẩng đầu nhìn anh “Có thể tin chứ?”.
Phong Cảnh Hàng nhìn cô “Cô hiểu rõ đàn ông không?”.
Cam Điềm hơi ngốc “Ý gì?”.
Phong Cảnh Hàng đột nhiên mỉm cười ”Thứ nhất, tên đã lên dây không thể không bắn. Thứ hai, mũi tên đã bắn đi không thể rút lại.”
Cam Điềm lại ngẩn người, sau khi hiểu ý của anh thì chớp mắt mấy lần, từ trước đến nay cô vẫn không thích vài dòng dây dưa, lề mề, hiện tại Phong Cảnh Hàng giải quyết vấn đề giúp cô, xem ra dựa vào mình cô là không ổn.
Cô không còn cách nào đành nghĩ, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, mặc kệ anh ta muốn làm thì để anh ta làm đi, dù sao không phải người đàn ông này thì cô đừng mong sống thoải mái.
Sau khi đồng ý với Phong Cảnh Hàng, Cam Điềm leo xuống cởi dây da trói tay chân anh.
Vừa mới cởi hết dây da, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, Phong Cảnh Hàng đã tóm Lấy eo Cam Điềm hung hăng đè cô trên giường.
Bất ngờ không kịp đề phòng, gương mặt Cam Điềm trắng bệch vì bị kích thích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay nhăn nhó, cô quay đầu liếc Phong Cảnh Hàng giọng run rẩy “Đồ khốn....”
Cô chưa mắng chữ người xong thì đã bị động tác liên tiếp của Phong Cảnh Hàng cắt ngang từ nạn hóa thành tiếng rên rỉ nhịp nhàng cao vút vọng lại trên bức tường ở phòng cho khách rồi vỡ vụn thành từng mảnh.
Cam Điềm hoàn toàn không nghĩ đến Phong Cảnh Hàng sẽ mạnh mẽ với kéo dài như vậy, ban đầu cô còn có thể chịu đựng mà duy trì chút lý trí, sau đấy lại hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng, lộ ra dáng vẻ chân thực nhất của người phụ nữ, để Phong Cảnh Hàng tùy ý đùa nghịch.
Cuối cùng cô thật sự có chút không chịu nổi, nhưng cô còn nhớ rõ bản thân bình thường rất nam tính, cố nhịn không khóc.
Cô vươn tay nắm thật chặt thành giường, muốn mượn lực bò lên phía trước để thoát khỏi Phong Cảnh Hàng, kết quả cô mới mượn lực bò một chút về phía đầu giường thì có một bàn tay to đặt lên tay cô, tách năm ngón tay đang nắm chặt kia ra rồi nắm lấy.
Anh nắm lấy bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh của cô, trực tiếp túm eo cô quay về bằng một một bàn tay lớn khác.
Cam Điềm khóc, sau hai tiếng hu hu, cô quay đầu nhìn Phong Cảnh Hàng mắng “Mẹ anh.”
Chữ anh thứ hai chỉ phát ra được âm ban đầu đã bị Phong Cảnh Hàng chặn môi, âm tiết còn lại đều bị anh ta nuốt vào miệng chỉ còn lại hu hu hu, không biết là đang khóc hay là đang mắng anh.
Sau khi kết thúc Phong Cảnh Hàng đè lên lưng cô, nằm lên người cô thổi khí bên tai cô, đột nhiên nói “Dáng vẻ trông ngoan như thế mà tính cách lại ngang tàn như vậy.”
Cam Điềm chậm rãi nhắm mắt lấy hơi, giọng nói rất nhẹ nhàng “Bà đây không ngoan gì cả, ngang tàng.”
Hít một hơi, “Đúng vậy.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận