Phong Cảnh Hàng sợ cô lại gài bẫy, ra chiêu dùng tay đánh anh bất tỉnh nên nằm đè lên người cô, còn nắm đôi tay cô trong lòng bàn tay mình.
Nếu không liên tưởng đến băn khoăn và tâm tư của anh thì quả thực cực kỳ giống một đôi người yêu thân mật sau khi làm xong thì dính lấy nhau vuốt ve an ủi đợi sóng tình rút hết.
Phong Cảnh Hàng từng trải qua một lần nên lúc nào cũng đề phòng Cam Điềm, anh vốn nghĩ lần này cô trở về thật sự là do ngoài kia quá khổ sở cho nên về đây cầu xin anh ý, muốn tiếp tục đi theo anh làm tình nhân, kết quả những gì anh dự đoán không hề xảy ra.
Người phụ nữ này sau khi quay về thì khiến anh hôn mê, mục đích còn rất rõ ràng đó là muốn ngủ hắn.
Phương diện này chắc chắn có vấn đề, không đơn giản như Lý Hưng Kỳ nói với anh.
Nhóc lưu manh Cam Điềm Điềm này chuyện gì cũng dám làm, tuyệt đối không đơn thuần khéo léo vô hại như vẻ bề ngoài mà là một con bé tàn nhẫn, có lá gan rất to.
Với tính cách này của cô sẽ không tình nguyện làm chim hoàng yến của người ta, ở bên ngoài cũng sẽ không thật sự sống đến không ra sống, hơn nữa không phải cô đã quen bạn trai mới rồi à.
Sau khi chải chuốt mọi việc, Phong Cảnh Hàng có thể kết luận bây giờ con bé này chủ động chạy về tìm anh chắc chắn là có nguyên nhân bất đắc dĩ gì đấy.
Nguyên nhân bất đắc dĩ này lẽ nào liên quan đến việc ngủ.
Anh nhất thời không nghĩ tỉ mỉ được, anh cũng không tin Cam Điềm sẽ bình tĩnh hiểu ý mà nói với anh loại chuyện này.
Vì đề phòng lại tái diễn tình tiết cũ, sau khi bình tĩnh lại chút, anh lập tức vươn tay tới đầu giường cởi một sợi dây da rồi trực tiếp túm hai tay Cam Điềm buộc chặt đôi tay ấy lại với nhau rồi buộc một đầu dây khác lên đầu giường.
Sau khi buộc chặt, anh xuống giường nhặt đống quần áo rải rác ở dưới giường lên mặt, vừa cài nút vừa nói “Không phải cô bảo ở ngoài không có tiền không sống được à? Ở lại đây tôi nuôi cô.”
Đúng, anh đột nhiên thay đổi chủ kiến, anh thấy nuôi con bé kia thoạt nhìn cũng rất thoải mái, không cho cô ấy ra ngoài phóng túng cho cô nghẹn chết.
Cam Điềm thấy anh từ tốn mặc quần áo, lại nhìn hai tay bị trói vô cùng chặt của mình đột nhiên hối hận.
Vừa rồi lúc bạch bạch bạch không nên không có tiền đồ như vậy, bản thân không làm được bèn cởi dây da cho anh để anh làm.
Bị trói cũng không dám kiêu ngạo, cô dựa lên đầu giường, mở to đôi mắt vô tội nhìn Phong Cảnh Hàng, cô thay đổi sách lược nói giọng nũng nịu yếu ớt “Anh nuôi thì nuôi đi, trói người ta để làm gì thế.”
Phong Cảnh Hàng thoáng liếc mắt nhìn cô, cảm thấy cô nói bậy đáng yêu mà làm nũng cũng đáng yêu, có thể thể nhận thức của bản thân tạm xảy ra vấn đề.
Anh thoáng nhìn cô rồi dời ánh mắt đi nghiêm túc nói “Trói lại nuôi khá yên tâm.”
Cam Điềm không nản lòng “Nhưng mà nuôi thả tương đối vui vẻ hạnh phúc nha, dáng vẻ cũng ngày càng xinh đẹp hơn,.”
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười lại bị anh đè lại, Phong Cảnh Hàng lấy một cái thảm dài từ trong ngăn tủ tùy tiện cuốn quanh người cô rồi quay người ra ngoài.
“Trói lại nuôi tôi tương đối vui vẻ hạnh phúc, sắc đẹp bây giờ của cô đủ dùng rồi.”
Cam Điềm:....
Phong Cảnh Hàng vừa rời khỏi phòng dành cho khách đã gọi thím Chu, nữ giúp việc trong nhà để dặn dò bà ấy trông chừng con bé trong phòng cho khách, không được cởi dây da, càng không được để cô chạy trốn lần nữa.
Sau đó anh thông báo với tất cả mọi người trong nhà phải chú ý không được để con nhóc kia chạy khỏi biệt thự nửa bước.
Bởi vì làm tình mà người anh chảy đầy mồ hôi, bàn giao xong thì đi lấy quần áo tắm rửa lần nữa.
Sau khi tắm rửa xong thì anh trở lại phòng sách, anh xoay điện thoại trong tay mấy vòng, lại tự hỏi chuyện Cam Điềm mấy phút đồng hồ.
Bản thân anh đã nghĩ ra một manh mối khá rõ nét, anh ngừng xoay điện thoại, mở khóa rồi vào phần danh bạ gọi điện cho Lý Hưng Kỳ.
Điện thoại kêu hai tiếng thì nối máy, Phong Cảnh Hàng trực tiếp nói “Nói tất cả chi tiết cuộc thí nghiệm mà Cam Điềm Điềm tham gia cho tôi nghe.”
Lý Hưng Kỳ ở đầu bên kia điện thoại khẽ hắng giọng kể lại tất cả điều anh ta biết một lần, sau khi nói xong thì anh ta im lặng một lúc lại hắn giọng nói “Tổng giám đốc Phong hết rồi ạ.”
Phong Cảnh Hàng thấy không liên quan gì đến suy đoán của anh thì chưa từ bỏ ý định “Chắc chắn không sót thứ gì chứ?”.
Nghe vậy Lý Hưng Kỳ biết anh muốn nghe nội dung cụ thể trực tiếp hỏi “Tổng giám đốc Phong ngài muốn hỏi gì?”.
Có chút chuyện Phong Cảnh Hàng không thể nói trắng ra được, chủ yếu là mất mặt vậy nên đơn giản nói “Cô ấy chủ động quay về tìm tôi không phải do bên ngoài sống không nổi, muốn được tôi bao nuôi.”
Câu nói không đầu không đuôi này khiến Lý Hưng kỳ chỉ cảm thấy rất lơ mơ nhưng Phong Cảnh Hàng không hối thúc anh ta mà cho anh ta thời gian suy nghĩ.
Khoảng chừng nửa phút sau Lý Hưng Kỳ nhớ đến cuộc đối thoại giữa mình và Cô Hai nhà họ Tống Tống Tử Ngưng ngày đó, anh ta hắn giọng hai lần rồi nói “Quả thật sót một điều, cô hai nhà họ Tống nói nếu thú cưng thật sự quan hệ với chủ nhân thì thú cưng không thể rời khỏi chủ nhân.”
Nguyên nhân hậu quả hay chân tướng lập tức sáng tỏ, Phong Cảnh Hàng tìm hiểu chi tiết hơn nữa, sau đó không hề nói nhiều với Lý Hưng Kỳ cũng không cho anh ta thời gian để hỏi nhiều, anh đáp một câu biết rồi xong cúp máy.
Sau khi đặt điện thoại xuống anh lại nghĩ một lúc, chỉ cảm thấy Tống Tử Ngưng tiêu số tiền lớn như vậy để làm việc này thật sự là biến thái.
Nếu không phải con nhóc kia chủ động quyến rũ anh ngủ, anh chắc chắn anh không phải là cái kia của con bé ấy.
Hiện tại ngủ đã ngủ, nếu con nhóc ấy rời khỏi anh sẽ biến chứng, nghĩ lại lần đầu tiên con bé kia ngủ anh chắc chắn không biết có loại di chứng này, chạy ra ngoài vui chơi vui vẻ, kết quả phát hiện không phải anh thì không được vì thế lại chạy về ngủ anh.
Nghĩ vậy hình ảnh một anh chàng cao lớn cõng Cam Điềm đi trên cầu vượt, vừa cười vừa nói thình lình xuất hiện trong đầu anh.
Khi nghĩ đến cảnh tượng này một lần nữa anh nhận ra bản thân chỉ đơn giản bị cô coi như công cụ giải độc trên giường, vậy mà chính mình lúc nãy còn dùng sức như thế.
Anh bừng bừng lửa giận, tí nữa thì bóp vỡ điện thoại trong tay.
Phong Cảnh Hàng nhắm mắt hít một hơi sâu, sắc mặt âm u ném điện thoại xuống, tựa vào lưng ghế mềm mại dựa thêm một lúc nữa.
Phong Cảnh Hàng suy nghĩ chu toàn những việc tuyệt đối không thể để người khác biết, anh muốn mọi người cho rằng Cam Điềm Điềm là chim hoàng yến mà anh nuôi mà không phải ngược lại Cam Điềm điềm coi anh là công cụ giải nghiện.
Ai là đồ chơi của ai trực tiếp ảnh hưởng mặt mũi của nhà họ Phong, anh không thể để ai khác biết chuyện này được.
Nghĩ xong anh mở to mắt, Phong Cảnh Hàng tìm điện thoại rồi lại gọi điện cho Lý Hưng Kỳ bàn giao với anh ta “Cậu nói với Tống Tử Ngưng là chúng ta tìm được người về rồi, bảo cô ta đừng tìm nữa, hơn nữa bảo cô ta sau này ít hao tâm tổn trí làm mấy thứ vô vị này đi.”
Lý Hưng Kỳ trả lời “Vâng, tổng giám đốc Phong.”
Sau khi Phong Cảnh Hàng mặc quần áo rời đi, Cam Điềm dùng miệng cởi nút thắt trên sợi dây da trên tay.
Cô thử nhiều lần cũng không thể cởi nút thắt ấy ra, không lâu sau khi cô bỏ cuộc thì một bà mặc quần áo giúp việc mở cửa đi vào.
Lần trước hai người đã gặp nhau, thím Chu vẫn nhớ Cam Điềm bởi lẽ dáng vẻ cô rất xinh đẹp, nhìn thoáng qua thì rất khó quên.
Hơn nữa gần đây chỉ có cô là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp từng xuất hiện trong biệt thự nhà họ Phong, bà ấy tất nhiên càng nhớ rõ.
Thím Chu nghe lời dặn dò của Phong Cảnh Hàng đi vào trông nom Cam Điềm, không biết nên làm thế nào bèn dùng thái độ ôn hòa tán gẫu với cô.
Bà ấy hỏi tên Cam Điềm, hỏi nhà cô ở đâu, lại hỏi mấy câu như còn đến trường học hay không, Cam Điềm đáp qua loa hết.
Cô thấy con người thím Chu rất tốt bèn cố tình làm nũng bắt chuyện làm quen với bà ấy, sắc đẹp của cô bây giờ thu hút cả nam lẫn nữ, dựa vào làm nũng để mua chuộc lòng người tương đối dễ dàng.
Hai người trò chuyện một lúc thấy rất hợp nhau, Cam Điềm bèn bắt đầu tìm cách đưa ra yêu cầu với thím Chu.
Cô đáng thương cầu xin bà ấy “Thím à bị trói khó chịu lắm, thím có thể cởi ra giúp con được không ạ.”
Điều này ông chủ đã cố ý dặn dò, thím Chu phẩy tay nhỏ giọng bảo “Ngài ấy không đồng ý, sợ con lại chạy đấy.”
Cam Điềm cố tình phồng má, vẻ mặt tủi thân “Con không chạy đâu mà, mọi người không cho con đi con chạy đâu được chứ.”
Thím Chu rất muốn cởi trói giúp cô nhưng bà ấy không thể coi chuyện ông chủ từng căn dặn như gió thoảng bên tai, suy nghĩ một lúc bà ấy không thể làm gì hơn ngoài tự làm phiền mình “Thế này nhé Điềm Điềm con muốn làm gì thím giúp con là được, con có đói bụng không thím bưng bữa cơm đến đút cho con, con khát thím đút nước cho.”
Tạm thời Cam Điềm không đói cũng không khát, tinh thần cũng trong giai đoạn tốt nhất, cô nghĩ chắc mình tạm thời không chạy được vậy cũng không phí sức.
Cô luân phiên nhún hai vai cọ cọ tấm thảm trên người rồi với thím Chu “Người con dính một mồ hôi khó chịu lắm, con muốn đi tắm.”
Vừa nãy hai người lăn lộn trong phòng cho khách lâu như thế, tiếng động lớn như vậy thím Chu cũng không phải không nghe thấy chút gì.
Thím Chu biết Cam Điềm không nói dối, bà ấy thật sự suy nghĩ cho cô một lúc, đi tắm thì phải cởi dây da trên đầu giường vậy bà ấy phải báo cáo một tiếng với ông chủ nhà mình.
Thím Chu vươn tay ấn vai Cam Điềm “Vậy con chờ lát thím đi báo với ngài ấy một câu, có ai lại không cho người ta tắm gội đi tắm đúng không?”.
Nghe vậy Cam Điềm vội gật đầu phụ họa “Đúng vậy, đúng vậy.”
Thím Chu đứng dậy ra ngoài, Cam Điềm tựa mình vào đầu giường, tạm thời không có tâm tư cởi dây da rồi chạy trốn.
Lần này chắc hẳn không thể chạy dễ dàng như lần trước, cô sẽ tìm cơ hội sau.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận