Phải tìm cơ hội nhưng cũng không thể để Tiểu bát và La Suy Tử ở nhà cứ lo lắng như thế, nhân lúc trong phòng cho khách không có ai Cam Điềm đứng dậy khỏi giường rồi ngồi xổm bên cạnh túi đeo vai của mình, cô lấy điện thoại trong túi ra mở khóa rồi mở danh bạ gọi cho Tiểu bát.
Sau khi nối máy cô nói ngay để không lãng phí thời gian “Tiểu bát, tạm thời tôi không về nhà được.”
“Sao vậy?” giọng Tiểu bát lộ vẻ lo lắng, tốc độ nói chuyện của Cam Điềm rất nhanh “Tôi không sao, chủ yếu là nam chính muốn bao nuôi tôi, không cho tôi đi.”
“Bao nuôi chị á?”.
Tiểu bát nói với giọng nghi ngờ “Không phải muốn giết chết chị à?”.
“Đúng thế đấy.” Cam Điềm cũng không hiểu.
Khi nói chuyện, nghe thấy tiếng bước chân, cô vội nói “Cúp máy đây, tôi sẽ tìm cơ hội bỏ trốn, ở nhà chờ tôi đi.”
Nói xong cô tắt điện thoại nhét vào trong túi rồi nhảy lên giường, tựa người vào đầu giường giả bộ như chưa từng làm gì cả.
Sau khi hỏi xong, thím Chu đi xuống, trong tay còn cầm chiếc áo sơ mi trắng sáng.
Bà ấy đi đến cạnh giường rồi đặt áo sơ mi lên giường, rồi lại gần Cam Điềm cởi nút thắt trên đầu giường, bà ấy nói với cô “Thím đưa con đi tắm gội, sợ con không thích mặc quần áo của thím nên lấy một chiếc áo sơ mi mới của ngài ấy cho con mặc, chất vải đẹp còn dễ mặc.”
Cam Điền giả vờ ngoan ngoãn, nở nụ cười ngọt ngào với thím Chu mà nói “Con cảm ơn thím ạ.”
“Con đừng gọi thím.” Thím Chu gấp sợi dây da đã cởi ra rồi cầm trong tay “Con gọi thím là thím Chu đi, mọi người đều gọi thế, ông chủ cũng gọi thế.”
“Vâng.” Cam Điềm vẫn cười rất ngọt ngào “Vậy con cảm ơn thím Chu.”
Thím Chu thấy cô cười, không biết sao bản thân cũng vui vẻ theo, mặt mày rạng rỡ “Đi thôi, thím đưa con đi tắm gội, thím tắm giúp con.”
Cam Điềm quấn thảm được bà ấy dắt đi, cô đưa hai tay ra trước đi theo bà ấy vào phòng tắm, cùng là phụ nữ có gì mà không tự nhiên chứ.
Vào nhà tắm, thím Chu đóng cửa lại, tự nhiên vươn tay kéo tắm thảm bọc người Cam Điềm ra, bà ấy ôm tấm thảm vào lòng mình, nó cũng trượt xuống khỏi người Cam Điềm.
Lúc cơ thể Cam Điềm bại lộ trước mặt thím Chu, thím Chu không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, nét mặt già nua bỗng dưng đỏ lên.
Lần đầu tiên bà ấy gặp một người có dáng đẹp như vậy, ngực to, eo thon chân dài, làn da láng mịn như mỡ thực vật.
Hơn nữa cô gái nhỏ này vừa qua cơn kích tình với ông chủ nhà bà ấy, ngực lẫn bả vai đều xuất hiện dấu hôn bầm tím.
Thím Chu lẳng lặng nghĩ, giới trẻ ngày này không biết tiết chế chuyện giường chiếu gì cả.
Trong lúc nét mặt già nua của thím Chu ửng đỏ, Cam Điềm cũng thấy những vết bầm tím lớn trên người mình qua gương.
Cô nhìn vào gương hai lần ngây người một lúc, đau lòng bản thân mà nói thầm ‘anh ta là chó đấy à? Sao lại cắn cô thành thế này chứ.’
Nét mặt già nua của thím Chu ửng đỏ, giả vờ như không nghe thấy Cam Điềm lẩm bẩm, bà ấy gấp gọn thảm để sang một bên, bản thân thì đi đến chỗ vòi hoa sen điều chỉnh nước ấm.
Lúc điều chỉnh độ ấm vừa phải xong bà ấy gọi Cam Điềm lại gần rồi khẽ đẩy cô đứng dưới vòi hoa sen, lấy khăn khô và bông tắm chuẩn bị giúp cô tắm gội.
Dòng nước từ bên trên đổ xuống chạm vào làn da cô rồi tụ thành những bọt nước dày đặc xong lại trượt xuống dừng nơi xương quai xanh của cô, cả người cô được bao phủ trong làn nước ấm.
Thím Chu giúp Cam Điềm gội đầu, sau khi tóc cô đã ướt đẫm nước thì bà ấy thoa dầu gội lên đôi tay mát xa nhẹ nhàng.
Những lọn tóc tạo thành những bong bóng nhỏ mịn, hương thơm quanh quẩn chỗ mũi, thím Chu không nhịn được mà khen một câu “Con đẹp thật đấy, da mịn mà tóc cũng mượt,”
Cam Điềm sợ bọt dầu gội dính vào mắt nên vẫn luôn nhắm mắt, cô không quen có người tắm gội cho mình, buồn bực nói “Thím Chu, thím cởi dây da giúp con đi, con tự tắm được, sau khi tắm rửa mặc quần áo xong con lại để cho thím trói, thím không cỡ giúp con thì sau khi tắm xong con cũng không thể mặc quần áo được.”
Chiếc áo sơ mi trắng bà ấy chuẩn bị cho cô vốn chẳng mặc nổi.
Thật ra thím Chu không hiểu lắm, tại sao ông chủ của mình lại trói Cam Điềm lại.
Cô gái này vừa nhìn đã thấy mềm mại yêu kiều không có sức lực, cả người tựa như không xương, yếu ớt như sắp chết.
Trong nhà có bảo vệ thả cô ra thì cô chạy đâu được chứ, lần trước không phải cô chạy mà là cô ung dung ra cổng lớn không ai cản cô.
Tuy thím Chu nghĩ vậy, trong lòng cũng có phán đoán của của riêng mình nhưng bà ấy không phải kiểu người có chính kiến rõ ràng lại thích tùy tiện làm chủ, có lời căn dặn của Phong Cảnh Hàng, chung quy trong lòng vẫn có chút bất an.
Bà vừa mát xa da đầu giúp Cam Điềm vừa hỏi “Sau khi cởi trói con không chạy chứ?”.
Nếu thím Chu giúp cô cởi dây ra thì quả thật Cam Điềm nắm chắc bản thân có thể chạy trốn.
Sau khi tay chân được tự do, cô sẽ chặn miệng, trói thím Chu rồi lén chuồn ra ngoài, lại trèo tường trốn đi.
Việc này không khó với cô nhưng cô không định làm thế.
Chưa nói chuyện có chút lấy oán trả ơn, thím Chu đắc tội Phong Cảnh Hàng lần nữa thì bản thân cô sẽ hết đường lui.
Lần này không giống lần trước, lần trước cô tự cho là không có lo âu về sau mới có thể trực tiếp đánh ngất Phong Cảnh Hàng rồi chạy trốn, lần này thì sao, cô đã biết cơ thể mình đặc biệt không thể rời khỏi Phong Cảnh Hàng vậy đương nhiên cũng không thể chặn đường lui của mình nữa, để lại chút tình cảm thì khi cần mới có thể quay đầu.
Suy nghĩ rõ ràng xong cô lại bắt đầu nói nhăng nói cuội với thím Chu.
“Thím Chu, thím nhìn con nè, thân thể của con chỉ có chút xíu sức lực, phản kháng thì phải tốn sức, tường sân bao quanh lại cao như thế, trong nhà còn có bảo vệ còn trốn thế nào được chứ?”.
Câu này của cô giống với suy nghĩ trong lòng của thím Chu nhưng bà ấy không lên tiếng phụ họa, bà ấy gội sạch dầu trên tóc Cam Điềm bằng vòi hoa sen, lấy khăn khô lau hai lần rồi trực tiếp lấy dây chun trên cổ tay túm tóc cô buộc thành búi tròn trên đầu.
Sau khi gội đầu Cam Điềm xong thì bà ấy do dự một lúc rồi ra quyết định, bà ấy quay đầu nhìn cửa phòng tắm rồi lại quay lại, vẻ mặt thoáng nét căng thẳng nhìn cô, bà ấy nói nhỏ “Thím cởi giúp con trước, sau khi tắm rửa mặc quần áo xong thì thím trói lại hộ con.”
Thấy thím Chu mềm lòng bị cô thuyết phục, hai mắt Cam Điềm hơi sáng lên vội gật đầu cảm ơn thím Chu.
Thím Chu vẫn hơi lo lắng vì làm trái ý ông chủ, bà ấy vừa giúp Cam Điềm cởi dây da vừa tiếp tục nói nhỏ “Điềm Điềm, chuyện thím giúp con cởi dây da tuyệt đối không được để ngài ấy biết, nếu ông chủ tức giận thì thím đi đâu tìm việc đây.”
Cam Điềm hiểu đạo lý này, cô gật đầu với bà ấy “Con sẽ im lặng không nói.”
Thím Chu thấy cô phối hợp lại ngoan như vậy thì chút bất an trong lòng cũng biến mất, bà ấy mỉm cười cởi nút thắt dây da giúp cô rồi nới lỏng từng vòng một khỏi cổ tay Cam Điềm.
Cảm giác trói buộc trên hai tay biến mất Cam Điềm thở phào nhẹ nhõm xoay hai cánh tay.
Cô hiện giờ không định chạy trốn từ trong tay thím Chu, sau khi hai tay được tự do, cô bèn ngâm nga hát vui vẻ đứng tắm dưới vòi hoa sen.
Thím Chu cũng không ra ngoài mà cầm dây da đứng đợi cô trong phòng tắm đến khi cô tắm xong mặc áo sơ mi trắng kiểu nam kia vào thì bà ấy lại gần trói cổ tay cô bằng dây da.
Thím Chu sợ Cam Điềm bị trói đau, thấy làn da láng mịn của cô cũng sợ tạo thành vệt đỏ nên bà ấy buộc từ từ.
Vừa nãy Cam Điềm giữ lời hứa khiến bà ấy rất yên tâm không hề cảnh giác đề phòng cô vậy nên bà ấy cũng không đặc biệt chú ý vị trí nút thắt, cuốn sợ dây mấy vòng rồi tùy tiện thắt nút là xong.
Sau khi tắm rửa ,bà ấy dẫn Cam Điềm quay về phòng cho khách lại buộc một đầu dây da khác vào đầu giường.
Thím Chu bảo Cam Điềm ngồi nghỉ trên giường còn bà ấy thì bận dọn dẹp lại.
Căn phòng cho khách khá bừa bộn, bà ấy nhặt hết quần áo của Cam Điềm bỏ vào vỏ đựng đồ, định khi nào giặt đồ thì cho nó vào giặt cùng dọn dẹp sạch sẽ phòng cho khách xong thì cũng chưa muộn lắm.
Bởi lẽ Cam Điềm đã ăn bánh sủi cảo và uống trà sữa ở phòng bảo vệ lúc chạng vạng 4 5 giờ, bây giờ đã trôi qua năm sáu tiếng nên cô hơi đói bụng, thím Chu bèn tự mình nấu cơm cho cô.
Cô bị trói tay không ăn được gì, thím Chu bưng bát cầm thìa đút cho cô ăn, không hề mất kiên nhẫn, ông chủ của bà chưa từng dẫn cô gái nào về đây là người đầu tiên hơn nữa còn rõ ràng rành mạch đã xảy ra quan hệ.
Ngài ấy trói cô ấy lại không phải vì tra tấn cô mà là sợ cô chạy trốn chứng tỏ ông chủ của bà rất quan tâm cô gái này.
Hơn nữa chính bà cũng thích cô gái này theo bản năng bởi vậy thím Chu hiển nhiên chăm sóc Cam Điềm chu đáo, không hề vô lễ.
Sau khi chăm sóc Cam Điềm tắm rửa ăn cơm thím Chu thấy thấy cô gập chân đắp chăn thì an ủi cô mấy câu rồi bưng bát ra ngoài cho cô nghỉ ngơi.
Bà ấy đi tới cửa lại nghĩ đến gì đấy quay đầu lại nhìn cô nói “Đúng rồi Điềm Điềm, nếu con có chuyện gì thì có thể trực tiếp lấy điện thoại gọi thím, con quay số 0304.”
Cam Điềm nhìn thoáng qua điện thoại bàn trên tủ đầu giường rồi lại nhìn thím Chu, cô gật đầu với bà “Vâng ạ”.
Thím Chu không còn gì cần dặn dò nữa bèn mỉm cười thân thiện với Cam Điềm “Vậy con nhanh ngủ đi, ngủ sớm đẹp da.”
Bà ấy nói xong thì mở cửa ra ngoài, sau khi ra ngoài thì lấy chìa khóa khóa ngoài phòng cho khách.
Thím Chu chăm sóc Cam Điềm cả đêm vẫn chưa có thời gian tắm rửa bà ấy đưa bát đũa trong tay cho thím khác đi rửa, lại tìm quần áo của mình vào phòng tắm tắm gội.
Sau khi tắm táp thoải mái, bà ấy cảm thấy hôm nay rất mệt, tự mình xoa bóp bả vai và cổ rồi về phòng mình.
Lúc nằm trên giường mới thở phào nhẹ nhõm, chuyện cần làm thì làm xong hết rồi, bà ấy kéo chăn từ đùi lên cầm điện thoại lướt video thả lỏng tâm trạng, đến khi sự mệt mỏi mỏi ập đến mí mắt bà ấy bèn bỏ điện thoại xuống rồi tắt đèn đi ngủ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận