Thân thể Cam Điềm bây giờ chung quy vẫn là bốn chữ cơ thể yếu đuối, chịu không ít vất vả.
Cô đi bộ chốc lát thì ngồi nghỉ bàn chân không chịu nổi bị cọ xát. Vì cô không đi đấu giá được nên chỉ có thể nghĩ biện pháp kiếm tiền khác.
Thân thể hiện giờ hạn chế, những sở trường trước kia của cô không thể làm nghề cũ được, cho dù giỏi kỹ thuật máy móc cũng không có tác dụng gì. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có tài giám định và hiểu biết về thị trường đồ cổ là hữu dụng. Không không muốn mạo hiểm thì phải đi theo con đường giám định đồ cổ thôi.
Trong người thành thạo một nghề tuy khởi đầu thấp nhưng Cam Điềm tự tin có thể được ăn uống no say một lần nữa hoàn toàn không lo sợ.
Vì điểm xuất phát thấp nên cô không thể tham gia vào thế giới của những người buôn bán đồ cổ nổi tiếng, nơi giao dịch cổ thạch nổi danh hay các buổi đấu giá của doanh nhân cao cấp.
Nói cách khác những nơi cao cấp và những người giàu có cao quý kia không hề liên quan tới cô không có tiền cũng không sao cô chỉ có thể tới chỗ chợ đồ cổ tầng thấp hơn dành cho lớp người bình dân.
Cam Điền dạo xem chợ đồ cổ chủ yếu là muốn nhặt của hời nhưng với xuất phát bằng hai bàn tay trắng đây không phải là chuyện dễ dàng. Trên quầy hàng đồ cổ ngoài trời bày rất nhiều đồ nhưng đều là sản phẩm thủ công được mô phỏng lại từ công nghệ hiện đại đa phần rất thô sơ, xác suất muốn tìm được bảo vật thật rất thấp.
Cô đi dạo trong chợ đồ cổ mấy ngày đêm nào cũng về tay không nhưng hứng thú không bị ảnh hưởng ban ngày cô lại tiếp tục ra ngoài tìm bảo vật.
Nhiều ngày nay Cam Điềm đi từng chợ đồ cổ ở thành phố Tân An, chỗ được đi nhiều nhất là chợ đồ cổ trên đường Phỉ Thúy gần đây.
Thời gian đi dạo cũng lâu nhất vì Cam Điềm thân hình mảnh khảnh và mái tóc dài mềm mại đen nhánh nói chuyện thì yêu kiều đáng yêu còn không ra vẻ, khi nói chuyện với chủ quầy sẽ kéo khẩu trang xuống.
Dựa vào giọng nói và gương mặt thì dù cách ăn mặc có nghèo kiết xác chủ quầy không chỉ không khó chịu với cô mà còn thỉnh thoảng lấy ghế nhỏ cho cô ngồi nghỉ ngơi một.
Cũng vì giọng nói và vẻ ngoài xinh đẹp hơn người, đa phần các chủ quầy đều nhớ kỹ cô. Rảnh rỗi thường hay trò chuyện với quầy cách vách hỏi “Hôm nay Tiểu Điềm Điềm có đến không?”.
Hôm nay Cam Điềm thay đổi áo khoác quân đội thành áo da vàng ra ngoài.
Để không cần phải mua áo khoác bông khác nên cô mặc áo của Phong Cảnh Hàng.
Vẫn đến chợ đồ cổ trên đường Phỉ Thúy. Dạo này thời tiết rất tốt ánh nắng ban trưa ấm áp làm tuyết trắng tan không còn vết tích nào. Cô ngồi ba trạm tàu điện ngầm xuống trạm đi khoảng một dặm là đã tới nơi.
Bây giờ cô đã hơi quen đường đến chợ đồ cổ Đường phỉ thúy.
Đi thẳng tới những quầy hàng kia hỏi chủ quầy có vật gì mới không, chủ quầy thấy cô tới dịu dàng cười chào hỏi, anh ta vừa lấy đồ mới ra cho cô xem vừa hỏi “Sao hai ngày nay Tiểu điềm điềm không tới?”.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận