Trong lòng không có chuyện gì đáng buồn lo, phiền muộn nên bà ấy vào giấc rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã thở đều đều nhưng còn chưa ngủ say được 10 phút thì điện thoại đầu giường bỗng treo lên nó phá tan sự yên ắng của đêm tối cũng gọi bà ấy thức giấc.
Lúc chuông điện thoại reo, thím Chu tỉnh táo lại, bà ấy vươn tay lần mò nhấc nó lên rồi đặt bên tai, giọng nói hơi mang âm mũi “Alo”.
Giọng nói của Cam Điềm truyền từ đầu dây bên kia điện thoại đến mang theo chút lo lắng “Thím Chu con sợ, con không dám ngủ một mình.”
“Chờ thím một lúc.”
Thím Chu đã hoàn toàn tỉnh táo, sau khi cúp điện thoại thì cầm chìa khóa đến phòng cho khách.
Bà ấy mở cửa phòng cho khách, thấy đèn trong phòng vẫn sáng, hiển nhiên Cam Điềm chưa ngủ.
Bà ấy đứng ngoài cửa không đi vào mà thò đầu hỏi Cam Điềm “Thím ngủ với con được không?”.
Cam Điềm lắc đầu với bà ấy “Con muốn ngủ với tổng giám đốc Phong.”
Thím Chu:....
Năm phút đồng hồ sau, thím Chu tỏ vẻ chết thì chết thôi, đưa Cam Điềm đến cửa tháng máy, thím Chu ấn nút đi lên giúp cô, thấy cửa thang máy mở ra trước mặt bà ấy hoàn toàn không biện pháp ứng phó với Cam Điềm.
Bà ấy nói câu cuối cùng “Nếu như con bị đuổi xuống thì đến tìm thím đấy.”
Cam Điềm đi vào thang máy, quay người đứng im rồi ra giấu Ok với thím Chu.
Cửa thang máy trước mặt cũng đóng lại, hai tay của Cam Điềm vẫn bị dây da trói chặt.
Cô đi thang máy đến tầng hai, sau khi ra khỏi thang máy thì cô tìm lung tung một lúc cũng đến phòng Phong Cảnh Hàng, cô dừng chân bên ngoài cửa phòng giơ tay gõ nhẹ vào ván cửa hai cái, người trong phòng hình như chưa ngủ nên rất nhanh đã hỏi “Ai đấy?”.
Cam Điềm hắng giọng nắm lấy tay nắm cửa mở ra rồi thò đầu vào “Là tôi. Tôi có thể vào không?”
“Không thể.” Đèn trong phòng đã tắt, âm điệu lạnh lùng của người đàn ông truyền từ bên trong ra ngoài.
Mặt Cam Điềm rất dày “Tôi muốn ngủ cùng anh.”
Tình huống này rất giống đứa trẻ con không muốn ngủ một mình nên chạy tới phòng bố mẹ, cô thò đầu vào nói “Bố ơi con muốn ngủ với bố.”
Không biết trong hồ lô của Cam Điềm bán gì, cũng không biết cô làm sao để thím Chu choáng váng, không còn cách nào đành liều mạng thả cô ra để cô chạy lên đây, Phong Cảnh Hàng hít một hơi giọng điệu vẫn rất lạnh lùng anh khẽ nhả hai từ “Không được.”
Chỉ cần không có hành động thực tế thì Cam Điềm mặc kệ điều anh nói, cô đẩy khe cửa ra một chút, chui cả người vào trong phòng rồi trở tay đóng cửa lại, đôi dép lê dưới chân cô phát ra âm thanh kéo lê khe khẽ.
Sau khi đóng cửa lại Cam Điền bước rất khẽ đến bên giường, cô mặc kệ Phong Cảnh Hàng có đồng ý hay không cô cũng vứt đôi dép ra trực tiếp trèo lên giường rồi nghiêng người nằm xuống, sau đó cô nhấc một góc chăn lên rồi chui từng chút từng chút một vào ố chăn.
Phong Cảnh Hàng hít một hơi sâu, anh thật sự chịu thua con bé này.
Anh chưa từng gặp cô gái nào mặt dày như kia.
Anh nhận ra Cam Điềm đang chậm rãi tiến đến cạnh mình thì khẽ thở dài rồi xê dịch thân mình sang bên cạnh để giữ khoảng cách với cô, anh nói “Nếu còn dịch lại đây thì tôi quăng cô xuống.”
Cam Điềm không dịch lại gần anh nữa, cô kéo chăn thò đầu ra ngoài, trong ánh sáng lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Phong Cảnh Hàng, anh nhắm mắt không biết là đang tập trung suy nghĩ hay là đang ngủ.
Cam Điềm kệ anh cũng nhắm mắt bắt đầu ngủ, tựa như ngủ bên cạnh anh khiến cô thấy yên tâm.
Trong phòng có vài phút yên ắng không quấy nhiễu lẫn nhau, sau ba phút im lặng Cam Điềm lại không thành thật dịch sang cạnh Phong Cảnh Hàng, cơ thể của cô như vô tình đụng vào cánh tay của anh đầu tựa trên vai anh.
Khi cô gái mềm mại thơm ngọt bên cạnh trực tiếp vươn tay ôm lấy cánh tay anh, Phong Cảnh Hàng hoàn toàn không buồn ngủ.
Trong bóng đêm, anh nín thở rồi từ từ nhắm mắt lại, sau khi ổn hơn chút thì anh khẽ hít sâu một hơi rồi rút cánh tay ra nghiêng người nắm đôi tay bị trói của Cam Điền ôm vai cô rồi dễ dàng lật cô quay lưng về phía mình, anh nói “Lúc tôi còn kiên nhẫn chưa ném cô xuống thì thành thật đi.”
Cam Điềm nằm nghiêng không cử động, hoàn toàn không biết xấu hổ mà làm nũng với anh “Vậy anh ôm tôi ngủ.”
Ôm cô thì anh ngủ cái rắm. Phong Cảnh Hàng hít tiếp một hơi “Tự ngủ.”
Cam Điềm không tranh luận với anh mà tiếp tục nũng nịu “Vậy anh kể chuyện xưa dỗ tôi ngủ đi.”
Phong Cảnh Hàng cạn lời, vươn tay ôm cô “Im lặng ngủ.”
Thấy Phong Cảnh Hàng thỏa hiệp cô, mặc dù có chút không tình nguyện nhưng Cam Điềm không nói nữa, cô nhắm mắt di chuyển đầu tìm vị trí thoải mái bắt đầu ngủ.
Trong căn phòng tối tăm cực kỳ yên tĩnh, âm thanh duy nhất có thể nghe được chính là tiếng hít thở của nhau, cõi lòng Cam Điềm không hề bị quấy nhiễu nhưng lúc cơn buồn ngủ vừa mới ập đến mí mắt thì Phong Cảnh Hàng vốn không tình nguyện phản ứng cô bỗng mở miệng hỏi “Đó là bạn trai cô à?”.
Một câu không đầu không đuôi đã xua tan cơn buồn ngủ nơi mí mắt Cam Điềm cô đáp lại “Ai cơ?.
Trong giọng nói của Phong Cảnh Hàng không nghe ra cảm xúc nào “Người trên cầu vượt.”
Cam Điềm suy nghĩ một lúc, tổng cộng cô và Phong Cảnh Hàng gặp mặt chưa được mấy lần, người trên cầu vượt kia chắc là Tiểu bát.
Có lẽ anh thấy cô và Tiểu bát chung sống vô cùng hài hòa, cực kỳ thân thiết nên hiểu lầm.
Cam Điềm nằm im chuyển động mỗi miệng “Không phải, đó là bát muội.”
Nghe thấy không phải, lòng anh tựa như không khống chế được mà thở phào nhẹ nhõm, Phong Cảnh Hàng lại hỏi “Nữ à?”
“Không phải.” Cam Điềm tiếp tục cử động miệng “Dáng vẻ tương đối xinh đẹp, tính cách lại ấm áp vậy nên gọi là bát muội.”
Anh vẫn không nghe hiểu là quan hệ gì, Phong Cảnh Hàng tiếp tục hỏi “Họ hàng nhà cô à?”.
“Không phải, là em trai nhỏ mà tôi quen biết.” Cam Điềm trả lời thành thật.
Nói đến đây cô như nhận ra gì đó lật người đối diện với Phong Cảnh Hàng, cô nhìn ánh mắt của anh qua bóng đêm mà hỏi “Anh hỏi cái này để làm gì?”.
“Thuận miệng hỏi.” Phong Cảnh Hàng không có lý do gì hay để thoái thác nhưng mặt Cam Điềm rất dày, cô mỉm cười nhìn anh “Có phải anh thích tôi rồi không? ghen à?”
Phong Cảnh Hàng nhẫn nại nhắm mắt rồi đưa tay nắm lấy bả vai cô lật người cô lại, anh lạnh lùng nói “Đừng có mơ mộng, ngủ.”
Phong Cảnh Hàng không biết bản thân ngủ lúc nào, mùi hương thơm ngát của cô gái bên mình vẫn luôn vương vấn nơi chóp mũi quyến rũ ý thức anh.
Anh chịu đựng đến lúc ngủ, lại ngủ rất sâu, tựa như mùi hương nơi chóp mũi là hương giúp ngủ ngon.
Buổi sáng mùng hai đầu năm anh không có lịch làm việc, ngoại trừ công việc thì anh không có nhiều chuyện riêng vậy nên cũng không đặt đồng hồ báo thức.
Khi ánh nắng chói chang xuyên qua khe rèm chiếu vào mắt anh, anh mới từ từ tỉnh dậy.
Lúc mới tỉnh dậy anh đã cảm thấy có gì đó không ổn, đến khi hoàn toàn tỉnh táo mở to mắt, cơn tức giận xông thẳng tới đỉnh đầu, hai tay anh bị trói bằng dây da trên trán còn dán một tờ ghi chú màu hồng nhạt.
Phong Cảnh Hàng nhắm mắt hít một hơi nhẫn nại, anh cắn răng nhả ra ba từ, từ sau nhấn mạnh hơn từ trước Cam Điềm Điềm.
Dây da không thắt nút nhưng anh không thể chịu được việc bị trói như thế này, trong một phút đồng hồ anh kìm nén sự khó chịu đứng dậy cởi sợi dây ra khỏi cổ tay sau đó gỡ tờ ghi chú giấy màu hồng trên trán ra, có một dòng chữ và một biểu tượng cảm xúc vẽ tay được viết trên tờ giấy ghi chú bằng bút máy đen ‘Chúc mừng năm mới, trên núi chán lắm chơi ngán rồi tôi sẽ quay lại.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận