Tiểu điềm điềm không phải là xưng hô Cam Điềm nói cho những chủ quầy, vì những chủ quầy không hỏi ra thông tin cá nhân nào của cô ngay cả tên nên cảm thấy ba chữ này hợp với cô các chủ quầy không hẹn mà cùng gọi như vậy.
Cam Điềm trả lời qua loa hai câu lấy kính lúp ra xem từng bảo vật chủ quầy lấy ra.
Vận dụng hết tất cả kiến thức và kinh nghiệm của mình cộng thêm tài năng giám định trời sinh cô vẫn không phát hiện ra bảo vật thật.
Chuyện tìm bảo vật cô luôn rất kiên trì, rất thưởng thụ quá trình này nên không dễ thất vọng, thế nhưng Cam Điềm không chọn món nào làm chủ quầy rất thất vọng.
Cam Điềm cười với chủ quầy tận dụng triệt để vẻ ngoài xinh đẹp của mình nịnh nọt rồi cầm chiếc kính lúp đi tới quầy hàng tiếp theo.
Đương nhiên cô không phải là người thích làm nũng nhưng cô mới phát hiện ra rằng giọng nói hiện tại của mình khi được xử lý trông như đang làm nũng vậy.
Cứ vậy cô trò chuyện với từng chủ quầy một, đi từng quầy hàng một.
Những người buôn bán ở đây đều có một sự hiểu biết nhất định với đồ cổ không tới mức phải là chuyên gia nhưng có khả năng nói chuyện phiếm cho nên họ trò chuyện với Cam Điềm, lúc họ phát hiện ra cô gái như Cam Điềm đây vậy mà lại có hứng thú với đồ cổ họ cũng rất ngạc nhiên. Thấy dáng vẻ cô cầm kính lúc nghiêm túc giám định thì họ thấy rất buồn cười trêu đùa cô không ít.
Thế nhưng nhiều lần sau không ai chế nhạo đùa cợt nữa. Mọi người không quan tâm cô có phải là chuyên gia hay không mà đều rất hài lòng nói chuyện phiếm với cô gái xinh đẹp này, thấy cô cười thôi cũng rất hưởng thụ rồi.
Đi nhiều quầy hàng Cam Điềm có hơi mệt ngồi xuống băng ghế nhỏ trước của chủ quầy hàng này. Chủ quầy lóe lên ánh mắt ranh mãnh cười hì hì lấy cả đống đồ mới cho cô xem, không phải muốn cô mua đồ mà là muốn cho cô chơi.
Cam Điềm cảm nhận được các chủ quầy khác cũng vậy đều muốn làm cô vui vẻ chứ không để ý tới bảo vật nào cả, đoạn đường ai cũng có thái độ cưng chiều.
Cam Điềm chưa từng nhận sự đối đãi này nên có hơi không quen. Tuy nhiên cô không khó chịu với nó về phần đùa giỡn tính chuyên nghiệp thì cô không bận tâm, đùa giỡn như vậy mới tốt, cô không cần phải chứng minh làm gì.
Cô rất hứng thú nhìn chủ quầy trước mặt, gật đầu “Vật gì tốt?”.
Chủ quầy cười đến mức mặt nhăn thành dây cúi người xách ra một túi nhựa màu đỏ dày trong hộp giấy dưới đất cầm đáy trút ra một đống tiền cổ đưa tới trước mặt Cam Điềm, anh ta cười nói
“Tiểu đềm đềm lựa chọn đi, có thích không tặng cho cô đấy không lấy tiền đâu.”
Chủ quầy khác âm thầm liếc nhìn chủ quầy này một cái ánh mắt, cho tiểu điềm điềm xem cả đống tiền cổ như vậy rõ ràng là muốn giữ người lại mà.
Cam Điềm quan tâm chuyện tìm ra bảo vật hơn, sờ tiền cổ xem tới xem lui “Cho tôi thật à?”.
“Đương nhiên rồi”.
Chủ quầy hào phóng nói “Mấy món này tôi còn không tặng được à.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận