Cam Điềm chạy trốn lúc nửa đêm.
Sau khi tất cả mọi người ngủ say, cô tránh thoát những người canh cửa, cắn đứt dây thun được thím Chu trói lỏng lẻo, lén lút ra khỏi biệt thự của Phong Cảnh Hàng, rồi lại lén lút nhảy ra khu vườn bên ngoài biệt thự, cuối cùng là lén lút chạy xuống núi bắt xe.
Khi bắt xe về đến nhà thì đã là rạng sáng 4 giờ, eo đau, chân mỏi, cô mệt đến mức dang thẳng chân.
Sau khi mở cửa cô uống một ly nước nóng rồi bò vào phòng ngủ của chính mình.
Cô gần như là vận động suốt cả một đêm không ngủ, Cam Điềm ngủ một giấc này rất lâu, ngủ đến chiều mới tỉnh giấc.
Cô ngồi dậy từ trên giường, gãi đầu rồi đi tắm rửa, rửa mặt.
Cô cầm bàn chải lên đánh răng với mặt gương, nhìn sắc mặt hồng hào, nét mặt tỏa sáng của mình trong gương cô nhịn không được mà ngậm kem đánh răng trong miệng rồi thốt ra một câu “’Đúng là toàn nói vớ nói vẩn.”
Cô lẩm bẩm xong thì tiếp tục đánh răng, đánh xong thì cầm ly uống nước lên súc miệng, sau đó tắm rửa dưới vòi sen.
Bây giờ cơ thể này vừa non mịn vừa sạch sẽ, cô bớt việc để tắm rửa cũng tốt.
Sau khi Cam Điềm tắm rửa xong và bước ra khỏi nhà vệ sinh, cái mũi đã ngửi được mùi thịt là đồ ăn mà Tiểu bát đã chuẩn bị sẵn cho cô, chắc là cơm đã nấu chín, còn đồ ăn được nấu từ nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn từ sớm nên vẫn còn nóng.
Ban ngày không ăn cơm, Cam Điềm ngửi được mùi thơm của đồ ăn từ phòng bếp, bản thân uống một ly nước ấm trước sau đó mới ngồi vào bàn cầm đũa chuẩn bị ăn cơm.
Tiểu bát dọn cơm xong cho cô xong thì cũng cầm đũa ngồi xuống bàn ăn, ngồi ở bên cạnh nhìn cô ăn cơm.
Bởi vì tối qua Cam Điềm về quá muộn, khuôn mặt vừa mệt mỏi vừa nặng nề cho nên Tiểu bát và La Suy Tử cũng không nói lời nào với cô, bây giờ cô ngủ đủ và ăn no rồi nên tinh thần rất tốt sắc mặt tươi tắn xinh đẹp.
Tiểu bát rất quan tâm chuyện cô đến nhà họ Phong nên hỏi cô “Chị ổn không?”.
“Ổn.” Cam Điềm cầm một cái đùi gà bỏ vào miệng rồi cắn.
Nghe thấy hai người bọn họ nhắc đến chuyện liên quan tới nam chính, La Suy Tử cũng tò mò thò đầu qua ngồi xuống duỗi đầu về phía Cam Điềm hỏi cô “Chị chạy trốn thế nào vậy?”.
Cam Điềm tiếp tục xé đùi gà “Trèo tường với tôi mà nói không phải chuyện nhỏ.”
Trèo tường với cô mà nói quả thật là có chút khó khăn.
La Suy Tử sờ cái ly uống nước ở bên cạnh “Thật là phiền phức. Không lẽ mỗi lần như vậy đều phải trèo tường ư?”.
Cam Điềm hiểu ý mà La Suy Tử nói, nếu cơ thể của cô cứ như vậy vậy thì cô phải luôn cần có Phong Cảnh Hàng.
Tính toán thời gian từ lần trước đến bây giờ chắc cũng được một tháng rồi, vậy thì không khác nào cứ mỗi một tháng cô lại cần người đàn ông đó một lần.
Quả thật cô không muốn cứ một tháng phải trèo tường một lần, cô lợi dụng cơ thể của nam chính rõ ràng như vậy, dựa vào loại người như anh thì sẽ không để cô lợi dụng mãi như vậy, nói không chừng lần sau không thể ngủ với anh nữa.
Không thể ngủ được còn có khả năng cô sẽ thua trong tay anh.
Khi phát bệnh không có tâm tư để nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến việc phải nhanh chóng giải quyết tác dụng của thuốc để cơ thể thoải mái, bây giờ cơ thể đang ở trạng thái thoải mái, cô phải suy xét nhiều một chút, chuyện này gười khác cũng nói không nên lời.
Cam Điềm nhìn về phía Tiểu bát hỏi cậu ta “Bát muội, cậu nhớ lại xem trong tiểu thuyết có viết biện pháp nào có thể thay đổi tình trạng bây giờ của cơ thể này không, trở về bộ dạng bình thường có không, có phải làm lại thí nghiệm không?”.
Cô không thể chấp nhận cơ thể mềm mại yếu ớt này, cơ thể không tốt còn hơn không có nhưng khi tác dụng của thuốc phát tác chỉ có nam chính mới có thể giải được loại trói buộc này khiến cô gặp rất nhiều phiền phức.
Bây giờ cô là Cam Điềm Điềm, là một bia đỡ đạn trong thế giới tiểu thuyết này, không có bàn tay vàng, năng lực có hạn, không thể nhốt trùm cuối Phong Cảnh Hàng lại để cung cấp dịch vụ giải độc mỗi tháng một lần vậy chỉ có thể tìm biện pháp giải quyết vấn đề cơ thể của mình thôi.
Thật ra Tiểu bát nghĩ tới vấn đề này trước cả Cam Điềm, khi đưa cô đến nhà họ Phong thì cậu ta đã nghĩ tới việc này rồi nhưng mà cậu ta nghĩ cách tới mức đầu cũng muốn nổ tung cũng không nghĩ ra nội dung khác về Cam Điềm Điềm.
Tác giả viết về Cam Điềm Điềm không nhiều lắm, nếu không cô ấy cũng không phải là bia đỡ đạn.
Bây giờ khi Cam Điềm hỏi cậu ta cũng không cần phải nghĩ lại, cậu ta lắc đầu với Cam Điềm “Không có viết.”
Thấy Tiểu bát nói chắc chắn như vậy Cam Điềm cũng không có mở miệng hỏi lần thứ hai, cô gặm đùi gà trong tay với tâm trạng nặng nề, sau đó gắp ăn một miếng thịt kho tàu rồi lại ăn một miếng thịt bò bít tết.
La Suy Tử thấy cô ăn ngon đến như vậy, cậu ấy cũng bị cô làm chảy nước miếng, cậu ấy duỗi tay cầm cái đùi gà ở trong tay bắt đầu gầm cắn.
Khi ăn no được bảy tám phần, động tác của cam Điềm mới chậm lại, cô nhìn Tiểu bát rồi lại nhìn La Suy Tử “Vậy chỉ đành như vậy, trước tiên phải kiếm được 5 triệu, sau đó cầm 5 triệu đến tìm Cô Hai nhà họ Tống, chỉ có cô ta và tổ dự án mới biết chuyện này.”
La Suy Tử cắn đùi gà, bộ dạng không khẩn trương cũng không lo lắng “Tại sao phải kiếm 5 triệu.”
Động tác dùng đũa ăn cơm của Cam Điềm dừng lại, cô nhìn cậu ấy “Lúc trước khi tham gia cuộc thí nghiệm này, Cô Hai nhà họ Tống cho tôi tổng cộng là 10 triệu, 5 triệu vẫn còn ở trong thẻ của tôi, thẻ đang ở trong phòng thí nghiệm, tôi cũng không định lấy lại, coi như trả cho cô hai nhà họ Tống. Còn 5 triệu còn lại....” cô dùng chiếc đũa chỉ vào La Suy Tử “Số tiền đó đã bị cậu, ông Cam đánh cược sạch rồi, nếu muốn nói chuyện bình đẳng, Cô Hai nhà họ Tống biết được thí nghiệm và nguyên lý từ trong miệng cô ta, thông qua cô ta liên lạc được tổ dự án thì sẽ biết được càng nhiều, bước đầu tiên đó là lấy tiền lấp lại bên trên, không nợ cô ta thì mới có tư cách nói chuyện này với cô ta. Nếu có tiền mà cô ta vẫn không chịu không phối hợp vậy phải nỗ lực kiếm nhiều tiền hơn, dùng tiền để cô ta nói, cùng lắm thì bản thân tiêu tiền tìm một nhà nghiên cứu khoa học ngành gian sinh vật học giúp cô nghiên cứu cơ thể cho đến khi nghiên cứu ra phương án thì mới thôi.”
Cam Điềm cô cũng không tin trên thế giới này còn có vấn đề mà tiền không thể giải quyết được.
Tiểu bát và La Suy Tử không có ý tưởng tốt hơn, sau khi nghe xong ý tưởng của Cam Điềm, cả hai gật đầu cùng lúc, nói đi nói lại thứ mà bọn họ thiếu nhất vẫn là tiền, cần tiền mua nhà, mua xe, mua đồ hàng hiệu, cần tiền ăn nhậu chơi bời, ra ngoài tán gái, cần tiền giúp Cam Điềm thoát khỏi cơ thể nát này.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Cam Điềm vuốt cái bụng nhỏ hơi phồng lên của chính mình, cô ở trên ghế sofa suốt cả buổi chiều, không có tiền xài thì không được, tạm thời cũng chỉ có thể chịu đựng đến khi ăn cơm tối.
Cô ăn cơm xong thì ngồi xuống đánh bài với La Suy Tử và Tiểu bát, đánh bài xong thì đi rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Sau khi cô rửa mặt xong, thay áo ngủ rồi lên trên giường nằm.
Ban ngày ngủ quá nhiều nên không thấy buồn ngủ, đầu óc chỉ muốn phát tài, suy nghĩ một lúc lâu, nhớ tới Tấm danh thiếp màu đen, một là không làm nếu đã làm thử phải làm đến cùng.
Cam Điềm duỗi tay lấy di động trên tủ đầu giường, nhảy ra thông tin liên lạc của kim chủ, cô nhìn số điện thoại rồi suy nghĩ vài giây sau đó vào Wechat tra số điện thoại trong Wechat để tìm tên tài khoản.
Vừa tra đã tìm được một số, trực tiếp bấm vào để xem tin nhắn, trong khung viết một dòng tiểu điềm điềm lộ Vĩ Thúy, sau đó kết bạn bè.
Nhìn phía trên ở góc trái di động bây giờ là buổi tối 11 giờ, Cam Điềm không trông mong đối phương sẽ chấp nhận lời mời kết bạn của chính mình ngay lập tức, kết quả là lời mời kết bạn của được chấp nhận trong tích tắc, còn gửi tin nhắn qua ngay.
Cam Điềm ngơ ra một chút, cô nhấn vào khung thoại, gõ chữ gửi đi ‘kim chủ’.
Cam Điềm, kim chủ, bọn họ không quen biết nhau nên chỉ nói chuyện gặp mặt rồi bàn bạc việc hợp tác bình thường mà thôi.
Ttrong nhận thức của Cam Điềm, cô chỉ muốn dựa vào Hứa Trí kiếm chút tiền để nhập đồ cổ, Hứa Trí còn yêu cầu cô đúng năng lực giám định bảo vật để giúp anh ta buôn bán.
Theo như nhu cầu không cần cảnh tượng sang trọng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận