Cam Điềm tiếp tục nghĩ về tiền cổ, hết nhìn rồi lại miết “Vậy tôi phải chọn lựa kỹ rồi”.
Cô ngồi chọn cả tiếng đồng hồ, trong lúc xem tiền cổ thì chủ quầy trò chuyện với cô cười cười hỏi “Hôm nay mặc áo bạn trai hử?”.
Cam Điềm chỉ để ý tiền cổ tùy ý trả lời “Ừ”. Chủ quầy lại hỏi bạn trai làm nghề gì sao ngay cả quần áo cũng không mua được cho cô vậy.
Lúc trước thì mặc quần áo quân đội giờ làm gì có cô gái nhỏ nào ăn mặc quê mùa như vậy đâu. Cam Điềm có hơi hiểu chủ quầy hỏi gì, ánh mắt từ đồng xu nhìn lên áo lông trên người. Áo lông này của Phong Cảnh Hàng và người nổi danh trong giới kinh doanh không phải là bạn trai cô. Cô lấy là tinh thần nhìn chủ quầy giải thích
“À tôi nghe nhầm không phải của bạn trai mà là anh trai tôi. Tôi thích mặc quần áo con trai, áo khoác lúc trước là của cha tôi. Anh không thấy cổ điển và ngầu sao?”.
Chủ quầy cảm thấy buồn cười kỳ lạ, thẩm mỹ của cô gái nhỏ với vẻ bên ngoài có hơi không liên quan tới nhau.
Trên đường Phỉ Thúy ngoại trừ các quầy hàng ngăn nắp ven đường còn có một số cửa hàng có nhiều phong cách khác nhau.
Trên lầu hai Vạn Bảo trai, quản lý cửa hàng đưa tay phủi vạt áo lông màc màu xám của mình kéo ngăn kéo lấy ra ống nhòm màu vàng rồi đi đến cạnh cửa sổ, ông duỗi tay ra ngoài nói với chàng trai mặc Âu phục tuấn tú cạnh cửa sổ “Tới đây xem quầy Hà bàn tử có vật gì.”
Chàng trai mặc Âu phục Tuấn Tú nhận ống nhòm, từ cửa sổ nhìn thấy một cô gái mặc áo lông rộng màu đen ngồi ngay quầy hàng tay cầm kính lúc rất nghiêm túc xem tiền cổ. Xem xong cái nào thì để bên cạnh sau đó cô lại xem tiếp.
Anh dùng ống nhòm nhìn từng cử động của cô gái hỏi quản lý cửa hàng áo lông màu xám "Hỏi ra gì rồi à?”.
Gương mặt chủ cửa hàng nịnh nọt cười “Tôi nghe ngóng mấy ngày này, không ai biết tên của cô ấy là gì chỉ có biệt danh cho cô ấy là tiểu điềm điềm, tuổi còn trẻ nhưng không có điện thoại di động nên không liên lạc được còn bao nhiêu tuổi có còn đi học không thì không tiết lộ”.
Người mặc Âu phục tiếp tục xem cô gái qua ống nhầm “Có chọn được đồ mình muốn không?”.
Quản lý cửa hàng lắc đầu “Không biết là am hiểu thật hay giả vờ, xem rất nghiêm túc nhưng không lấy món nào”.
Ngón tay thon dài trắng nõn cầm ống nhòm, môi mỏng người mặt Âu phục nhấp “Đợi cô ta rời đi thì lấy bức tượng Phật bằng ngọc trắng trong tiệm cho Hà bàn tử, lần sau cô ấy tới thì bảo Hà bàn Tử đưa xem. Nếu cô ấy nhìn trúng thì bán 500 đồng”.
Quản lý cửa hàng áo lông xám sửng sốt một chút đây là một trong ba bức tượng phật cổ từ thời nhà Minh chất ngọc tốt và lớp gỉ tự nhiên để Hà bàn tử bán vỉa hè giá 500 đồng cho cô nhóc kia, điên rồi à. Sau khi đưa tay móc lỗ tai quản lý cửa hàng xác nhận lại với người mặc Âu phục “Thưa cậu chủ cậu vừa nói gì?”.
Người mặc Âu phục rời khỏi ống nhòm liếc mắt, quản lý cửa hàng áo lông xám không còn cách nào khác, cửa hàng này của người ta người ta nói gì chỉ có thể làm theo.
Lúc này quản lý cửa hàng chỉ cảm thấy lòng đau như cắt dường như có thể nghe thấy tiếng máu chảy thành sông càng ngày càng lớn làm ông muốn thất khiếu chảy máu rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận