Biệt thự giữa lưng chừng núi, hai con chim hỉ thước đậu lên trên cành cây tiểu cảnh bonsai tạo thành một bức tranh phong cảnh thủy mặc mộc mạc sống động, Phong Cảnh Hàng đứng bên cửa sổ phòng sách kìm nén sự tức giận đến mức ấn đường muốn nổ tung nhưng trên mặt lại là gió êm sóng lặng, tay nhét vào túi quần cơ thể cao lớn thẳng tắp đôi mắt lạnh lùng.
Tuy rằng ấn đường đau như muốn nổ tung, lần này không có tức giận đến mức không thể kiềm chế như lúc trước, cũng không phải là không thể chịu đựng được việc Cam Điềm ngủ với anh rồi bỏ chạy.
Chỉ mới là lần thứ hai thế mà đã bắt đầu thấy quen thuộc, từ sau đêm qua anh càng thêm dung đúng và không phòng bị đối với con nhóc đó
Anh nhớ rõ và cũng thừa nhận, không bởi vì chuyện cô chạy đến muốn ngủ với anh mà giận dữ xua đuổi cô, cũng không giận chó đánh mèo với thím Chu vì lý do không theo dõi cô cẩn thận, không chân chính ngăn cản cô vào phòng chính mình.
Sau khi cô bò lên trên giường chính mình cũng không đá cô xuống cuối cùng còn ôm cô ngủ, là chính anh cho con nhóc đó có cơ hội chạy trốn lần nữa.
Anh không trách ai nhưng vẫn tức giận, tức là tức thật nhưng ngay lúc anh sắp tức đến chết thì nhìn thấy tờ giấy mà cô để lại cho chính mình.
Nhìn ngôn ngữ tràn đầy sự bướng bỉnh trong nghề và gương mặt tươi cười được vẽ bằng bút đen, con mẹ nó, thế mà anh lại cảm thấy có chút ngọt ngào, đúng là kỳ lạ.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh nghĩ có phải bản thân đã trúng một loại độc nào đấy không.
Nghĩ không được rõ ràng lắm, anh tức một lúc rồi quay trở về bàn làm việc, cầm điện thoại di động trên bàn sách gọi điện Lý Hưng Kỳ.
Sau khi điện thoại được bắt máy thì giọng điệu anh bình tĩnh nói “Cam Điềm Điềm lại chạy trốn rồi, cậu sắp xếp người ra ngoài tìm, tìm được người rồi có cơ hội thì ra tay bắt người về, không được làm tổn thương, phải còn hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Nếu không có cơ hội ra tay thì giúp tôi theo dõi cô ấy làm gì ở bên ngoài.”
Lý Hưng Kỳ có chút ngây ngốc, người phụ nữ kia quay lại đeo bám giám đốc của mình, tại sao chỉ trong một đêm đã chạy trốn.
Ngẫm lại tối qua Phong Cảnh Hàng gọi điện hỏi anh ta, trong lòng giống như có ý nghĩ và phán đoán khác nhưng việc này liên quan đến mặt mũi của ông chủ anh ta, Lý Hưng kỳ giả vờ như chưa nghĩ ra điều gì trực tiếp nói “Vâng, giám đốc Phong.”
Phong Cảnh Hàng thở sâu tiếp tục dặn dò “Chuyện này một mình cậu làm là được, đừng để người khác biết cũng đừng để nhà họ Tống nhúng tay vào. Từ giờ trở đi nói với Tống Tử Ngưng ý của tôi, sau này Cam Điềm đó tôi sẽ phụ trách, không liên quan đến Tống Tử Ngưng nữa.”
Tìm đường chết cũng dễ gặp rắc rối, mọi chuyện là do Phong Cảnh Hàng anh.
Từ trước đến nay đầu óc Lý Hưng Kỳ rất thông minh sáng suốt, đương nhiên cũng hiểu, giống như còn hiểu rõ hơn cả ông chủ của anh ta.
Anh ta nghe ra ông chủ nhà anh ta xem như đã chấp nhận con nhóc Cam Điềm Đềm kia rồi, bây giờ cũng chỉ xác định cơ bản thôi.
Ông chủ nhà anh ta tiếp tục hao phí nhân lực và thời gian để đi tìm Cam Điềm Điềm là bởi vì muốn trói cô lại bên cạnh anh, cho dù xuất phát từ thích hay là tâm lý khác.
Tóm lại chắc chắn bây giờ anh muốn khống chế tất cả mọi thứ về Cam Điềm Điềm, nói chắc chắn thì là muốn để Cam Điềm điềm không chút sứt mẻ nhảy múa tung tăng dưới vòng bảo vệ của anh.
Rốt cuộc giữa Phong Cảnh Hàng và Cam Điềm đã xảy ra chuyện gì?
Lý Hưng Kỳ cũng không không phải người nhiều chuyện, anh ta tiếp tục trả lời “Vâng, giám đốc Phong.”
Cam Điềm có hẹn gặp Hứa Trí vào lúc 3 giờ chiều nên cô nghỉ ngơi tại nhà nửa ngày.
Cô đến trước, tranh thủ ra ngoài vào khoảng thời gian hơn 2 giờ xế chiều, thăm dò số tiền còn thừa.
Sau khi đi tàu điện ngầm đến phố cổ Phỉ Thúy, còn 10 phút nữa đến giờ hẹn nên cô đến Vạn Bảo Trai.
Khi đến giờ hẹn Hứa Trí đã có mặt, anh ta đứng trên lầu ngay cửa sổ.
Không biết có phải anh ta đang đợi cô không nhìn thấy Cam Điềm đến, ánh mắt cô và anh ta chạm nhau.
Cam Điềm nhấc chân bước vào Vạn Bảo trai, lầu một ở Vạn Bảo trai chú Trần thấy cô bước vào, ông khách sáo bước khỏi quầy “Chào cô.”
Sau khi trò chuyện vài câu thì ông dẫn cô vào lầu hai nhưng không bước lên trên với cô, khi dẫn cô đến bên cạnh cầu thang ông mỉm cười khiêm tốn nói với cô “Cô Điềm Điềm,, cậu chủ đã chờ cô rất lâu rồi đấy, cô mau lên trên.”
Cam Điềm không biết câu nói chờ cô rất lâu này của chú Trần là vào năm trước sau khi cô rời khỏi thì Hứa Trí đã luôn đợi, cô chỉ nghĩ là nay Hứa Trí đến sớm, anh ta ở đây chờ cô một khoảng thời gian tương đối dài.
Cô mỉm cười khách sáo với chú Trần đáp lại một câu “Tôi biết rồi”, sau đó cô nhắc chân bước lên trên lầu.
Bước chân lên trên lầu cô nhìn thấy bàn trà đã được chuẩn bị từ trước, ấm trà màu bạc, chuôi ấm chầm chậm bốc khói.
Hứa Trí trông thấy cô bước đến, khách sáo dẫn cô đến ghế sofa, anh ta cũng ngồi xuống theo.
Sau khi trò chuyện vài câu thì anh vào thẳng vấn đề “Suy nghĩ lâu như vậy tôi còn nghĩ rằng tiểu điềm điềm đã từ chối rồi ấy chứ.”
Khóe miệng Cam Điềm cong lên, cầm ly trà nóng trước mắt nhấp một ngụm trà nóng, cô đặt ly trà xuống rồi nhìn về phía Hứa Trí, giọng điệu không chút khách khí “Anh có thể coi trọng tôi quả thật là anh Hứa rất sáng mắt, anh thiếu người còn tôi thì thiếu tiền, anh chân thành mời tôi trở thành cố vấn, tôi đồng ý, còn thù lao chúng ta trò chuyện với nhau. Sau đó anh thấy trả bao nhiêu là phù hợp thì cứ trả, nếu như thù lao anh trả cho tôi làm tôi không hài lòng tôi có quyền từ chối.”
Nhìn người phụ nữ trước mặt này luôn khiến người khác có cảm cảm giác cô là một nữ sinh ngây thơ bị ép phải trưởng thành, làm ra vẻ là chuyên gia trong nghề.
Bởi vì dáng vẻ quá mức xinh đẹp và tinh xảo, ánh mắt luôn sạch sẽ trong sáng, bộ dạng không rành chuyện đời, không bị nhiễm những thứ trần tục của thế gian, như một thiếu nữ ngây thơ không ai có thể nhìn ra bản tính trên người cô ngoài vẻ xinh đẹp cả.
Đương nhiên Hứa Trí cũng giống như những người khác, anh ta không có miệng thảo luận như Cam Điềm với đôi mắt sắc sảo, anh ta chỉ là một người phàm tục, lần đầu tiên gặp mặt đã bị sắc đẹp của cô quyến rũ, cho dù là sau này thì cũng không thể quên được, chỉ muốn tiếp cận, dùng mấy món đồ vật để bắt lấy cô.
Anh ta không có thủ đoạn đặc biệt và khác biệt nào bởi vì có nhiều tiền nên lười suy nghĩ đến những chiêu trò lòe loẹt đó thế nên anh ta trực tiếp văng tiền để mời cô.
Anh ta thích nhìn cô đào bảo vật, đúng lúc bản thân cũng rất hứng thú về phương diện này và còn muốn mở một cửa tiệm đồ cổ, chỉ mong thông qua mấy món đồ cổ có thể thiết lập mối quan hệ với cô, giữ cô ở bên cạnh lâu dài,
gần nước thì cơ hội sẽ càng có nhiều thêm.
Anh ta nhìn Cam Điềm, môi mỏng cong lên tạo nên một nụ cười nhẹ, dùng sự diễn xuất tự cho là mang đầy sự cưng chiều chân thành với Cam Điềm, không có ý định làm khó cô, sợ cô bị mấy thứ cần sự chuyên nghiệp làm khó không có cách nào chấp nhận lời mời của anh ta cho nên anh ta không tra vấn cô những kiến thức chuyên nghiệp về đồ cổ như Ngọc Thạch mà trực tiếp hỏi “Tiểu điềm điềm mong muốn thù lao là bao nhiêu?”.
Cam Điềm không biết những suy nghĩ trong lòng của Hứa Trí, cô mang theo thái độ chuyên nghiệp đến bàn luận với anh ta, cứ nghĩ là dựa vào năng lực của chính mình để kiếm tiền, cô không thể nào biết được nỗi khổ tâm của Hứa Trí, ngược lại cô còn cảm thấy Hứa Trí đang đưa chuyện này ra chơi đùa.
Cô ngẫm lại cảm thấy có khả năng là do cậu chủ nhà giàu này hứng thú với đồ cổ nên sưu tầm tùy tiện, không có sự chuyên nghiệp cho nên mới như thế vì vậy cô cũng không nghĩ nhiều nữa.
Cam Điềm không muốn chơi đùa với Hứa Trí, thái độ của cô đối với đồ cổ rất nghiêm túc, mặc dù thứ mà cô thiếu nhất bây giờ đó là tiền.
Cô nhất định phải để Hứa Trí biết được năng lực của chính mình, sau khi anh ta biết rõ năng lực của cô, tâm phục khẩu phục mà trả thù lao theo năng lực của cô chứ không phải cô hỏi thì anh ta sẽ trả lời một cách thuận miệng, như vậy thì mới là lợi ích phân minh.
Cô không nhảy qua chuyện chuyên nghiệp về đồ cổ mà trực tiếp đến việc bàn bạc về thù lao với anh ta, con ngươi trong trẻo của Cam Điềm nhìn chằm chằm vào anh ta, giọng điệu nghiêm túc “Anh Hứa, có phải anh nên trò chuyện về việc chơi đồ cổ với tôi không? Không thì trò chuyện về nghề nghiệp mua bán không, tìm kiếm ngọn nguồn về tôi mới quyết định.”
Tìm một cố vấn cá nhân chứ không phải tìm một em gái làm việc vặt trong tiệm đồ cổ, sao anh ta có thể tùy tiện như vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận