Hứa Trí thay cô suy nghĩ nên cố ý tránh khỏi những việc này, kết quả là cô cứ kéo chủ đề này về như thế thì không có cách không trò chuyện.
Hứa Trí nhìn Cam Điềm anh ta suy nghĩ một lúc lâu, khuôn mặt lóe lên ý cười, nhìn bộ dạng rất muốn thể hiện của cô anh ta quyết định cho cô một cơ hội để xem xem cô có năng lực tới cỡ nào.
Đương nhiên anh ta cũng muốn xem coi cô có bao nhiêu hiểu biết về đồ cổ.
Anh ta cảm thấy cho dù Cam Điềm có thể hiện như nào thì nhất định anh ta cũng sẽ nịnh cô thật nhiều.
Hứa Trí không cố ý né tránh chủ đề trọng điểm nên vẻ mặt anh ta có chút thả lỏng “Vậy tiểu điềm điềm, cô nói một chút về sự hiểu biết đồ cổ của mình cho tôi nghe xem.”
Cam Điềm nhìn vào đôi mắt Hứa Trí, ánh mắt rủ xuống, cô cầm cái ly đựng đầy trà lên uống còn nửa ly trà.
Liên quan đến kiến thức đồ cổ căn bản, cô không muốn lãng phí nhiều thời gian và nhiều lời với Hứa Trí.
điểm mà cô thi được cũng không phải dựa vào việc thuộc lòng, còn phải dốc lòng giảng kỹ với Hứa Trí về đồ cổ như ghi thư pháp, tranh vẽ gốm sứ, ngọc thạch, vàng bạc, đồ đồng và những loại khác nữa.
Mấy kẻ buôn bán bên đường đều biết rõ những thứ này, khi trò chuyện còn có thể chia thành nhiều loại khác cho anh ta.
Sau khi uống nửa ly trà, cô quyết định không lãng phí thời gian cả sức lực của mình với Hứa Trí nữa.
Cam Điềm nghĩ kỹ rồi đứng dậy, vượt qua ghế sofa đến bên một dãy quầy hàng, ánh mắt cô quét qua những thứ bên trong cái lồng thủy tinh một lần, cuối cùng dừng lại lại trên một đồng xu tiền tệ cổ xưa, cô dùng ngón trỏ chỉ lên trên lồng thủy tinh, thứ mà cô chỉ vào là đồng xu cổ xưa đó, Cam Điềm nói một cách chậm rãi “Tiền thủng, tiền cổ vào thời chiến quốc, cấu tạo và vẻ ngòai tay tròn, vai tròn, chân tròn, háng tròn, tay tròn và giữa hai chân có một lỗ tròn. Theo căn cứ, có ba nước khác nhau rèn đúc loại tiền này, là nước Triệu, nước Tần và nước Trung Sơn. Đồng thời cũng có tranh cãi, loại tiền này mặt trước thường là địa danh, mặt sau được ghi chép về các giai cấp, ghi chép về giá trị, và văn tự về số thứ tự, loại tiền này rất quý giá nếu bán ra ngoài có thể bán được giá 2 triệu tệ.”
Sau khi nói xong cô nhìn về phía Hứa Trí đang ngồi trên ghế sofa rồi cong khóe miệng lên hỏi anh ta “Có đúng không?”.
Giữa mày và đuôi mắt của cô gái chứa đầy sự tự tin, những lời thốt ra từ kẽ răng khiến Hứa Trí không còn biểu cảm thong dong như trước.
Anh ta từ từ ý thức được bản thân đã trông mặt đặt tên, sự hiểu biết của cô đối với đồ cổ không giống với vẻ bề ngoài của mình.
Anh ta suy nghĩ một lúc lâu, trong lúc đó biểu cảm đã không tự giác được mà trở nên chăm chú, đứng dậy khỏi ghế sofa đáp lại lời của cô “Đúng vậy.”
Đạt được câu trả lời của anh ta, Cam Điềm khẽ mỉm cười, có ý muốn chọn tiếp một của báu để giám định, dùng toàn bộ kỹ năng để giảng cho Hứa Trí nghe.
Mặc dù thế giới tiểu thuyết không có cơ sở này có rất nhiều chỗ máu chó, chuyên nói vớ vẩn không đúng với lẽ thường khiến người ta phun máu nhưng cơ sở về hoàn cảnh của xã hội này và hiện thực không có sự khác biệt quá lớn, cho dù là lịch sử hay thường thức thì vẫn là phong tục nhân văn thậm chí là thị trường cũng không khác sự hiểu biết của Cam Điềm mấy.
Cô biểu diễn giám định văn vật trước mặt Hứa Trí, đương nhiên cũng phải đến lịch sử và thị trường.
Tốc độ nói chuyện của cô không nhanh mang theo chút tình cảm mãnh liệt và thận trọng, người nghe được cũng biết cô là một người yêu quý đồ cổ và lịch sử.
Mà rõ ràng Cam Điềm không chỉ yêu quý đồ cổ, bộ dạng giám định và trần thuật của cô nghiễm nhiên là một người dày dặn kinh nghiệm và năng lực xuất chúng, xuất sắc trong giới cổ vật không giống với vẻ bề ngoài yếu ớt tinh xảo của cô.
Sau khi Hứa Trí nghe thấy, cuối cùng khóe miệng không nhịn được mà bật cười, bởi vì anh ta nhận ra sự hứng thú và hiểu biết về đồ cổ của anh ta ở trước mặt sự hiểu biết về đồ cổ cách giải thích và năng lực giám định bảo vật của cô Hứa Trí chỉ là một kẻ có tài năng thấp kém.
Anh ta cảm thấy cô gái này là một cơ sở dữ liệu lịch sử biết đi, bản thân chỉ là một bảo tàng, ở trước mặt cô lộ ra vẻ vô tri nông cạn khác thường.
Sắc mặt Hứa Trí bình tĩnh, hô hấp đè nhẹ xuống, ước vọng thở sâu vào vô cùng mãnh liệt.
Sau khi Cam Điềm kết thúc việc giám định toàn bộ đồ cổ có trong tiệm của anh ta và trần thuật lại, anh ta nghiêng mặt sang một bên thở phào nhẹ nhõm, giảm bớt áp lực ẩn dấu mà Cam Điềm mang lại.
Sau khi anh ta thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cố gắng trở nên bình tĩnh, thu mắt lại nhìn về phía Cam Điềm.
Cô gái xinh đẹp trước mắt này cho anh ta ấn tượng nghiêng trời lở đất, lúc đầu anh ta chỉ coi Cam Điềm là một bình hoa, bây giờ anh ta đã nhận ra cô là một thiên tài giám định bảo vật, đồng thời cô cũng là một người có học thức sâu rộng.
Hình tượng cô gái trong lòng anh ta trở nên lập thể xinh đẹp, không còn giống một tờ giấy trắng, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như trước đây.
Khóe miệng dần thay đổi thành nụ cười khách sáo, Hứa Trí ổn định lại khí thế của chính mình, một lần nữa dẫn Cam Điềm ngồi vào ghế sofa.
Bỗng nhiên điên đảo trong vị trí lĩnh vực chuyên nghiệp, trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào mới là tốt, thế là anh ta đành vươn tay cầm lấy ấm trà đang bốc khói lên, đun nước sôi, cầm ấm trà rót đầy ly của Cam Điềm.
Cam Điềm nói khô cả cổ họng, bây giờ cũng nên nghỉ một chút, tạm thời không có dục vọng nói tiếp.
Uống vài ly trà xuống bụng mùi trà vẫn còn quẩn quanh đầu lưỡi, trà ngon khiến cho cơ thể gồm cả tinh thần của người ta yên lòng, thảnh thơi.
Cam Điềm đặt ly trà xuống dưới nhìn về phía Hứa Trí, dẫn dắt vào chủ đề trước tiên “Anh Hứa, có đạt yêu cầu của anh không?”.
Hứa Trí lăn lộn trong giới đồ cổ lâu như vậy, mặc dù chuyện làm ăn không lớn bao nhiêu nhưng người mà anh ta quen biết không ít dạng người hiểu biết lịch sử, có năng lực giám định bảo vật xuất sắc như Cam Điềm cũng có nhưng người có thể chỉ dựa vào việc nhìn để xem xét và kiểm tra cơ bản như vậy mà kết quả vẫn chính xác đến 90 như vậy thì anh ta chưa từng thấy qua.
Khi vừa bắt đầu, anh ta tự cho rằng Cam Điềm không quá hiểu về đồ cổ nên không muốn trò chuyện quá nhiều, bây giờ anh ta biết Cam Điềm là một thiên tài giám định bảo vật khó gặp thì không thể cầu mà không muốn trò chuyện nhiều thêm, anh ta nhìn Cam Điềm, sợ cô vì hối hận mà rời khỏi đây.
Thật sự thì thực lực cô như vậy không phải lo chuyện không tìm được việc, thế là trực tiếp nói “Tiểu điềm điềm, chúng ta ký kết đi, thù lao tùy cô, chỉ cần tôi không lỗ vốn là được rồi.”
Cam Điềm thấy được sự chân thành và luyến tiếc trên mặt Hứa Trí, thấy vậy cô rất vừa lòng, mềm mại dựa vào ghế sofa cười đáp lại “Được thôi.”
Cam Điềm tốn một thời gian dài như vậy để biểu diễn thực lực của mình chỉ vì tính toán muốn trở thành cố vấn cá nhân của anh ta, chỉ cần anh ta biết được anh ta mướn cô như là nhặt được bảo vật, qua cuộc hẹn này là có thể ký kết.
Hứa Trí ngồi ở ghế sofa đối diện nhìn khuôn mặt dạt vào ý cười ngọt ngào của Cam Điềm trong chốc lát đã định thần lại, trước đó cũng đã từng có lúc thất lễ nhưng trong giây phút vừa rồi anh ta có cảm giác mãnh liệt là mình đã xong rồi.
Đất rung núi chuyển, long trời lở đất cũng không đủ mô tả cảm xúc chập trùng và gợn sóng của chính mình.
Chưa từng có cảm giác nghiêm túc như vậy, anh ta triệt để bị chinh phục và bị bắt thành tù binh.
Anh ta lấy lại tinh thần rồi rur lông mày xuống, đáy mắt dậy sóng, bình tĩnh lại nổi lòng.
Hứa Trí đứng dậy mở cửa bước vào một căn phòng, 3 phút sau trong tay anh ta có thêm hai phần văn kiện.
Anh ta đã chuẩn bị sẵn từ lâu, chỉ cần nói chuyện với Cam Điềm là có thể ký kết ngay lập tức.
Mặc dù là quan hệ cá nhân nhưng vì để Cam Điềm yên tâm, anh ta không có ý định tỉnh lược quá trình ký kết hợp đồng.
Đương nhiên cũng có chút tư lợi, anh ta muốn biết họ tên thật của Cam Điềm.
Đương nhiên khi anh ta tiếp nhận cái tên Phỉ Thúy Lộ, tiểu điềm điềm thì không vừa lòng mấy, anh ta muốn biết càng nhiều thứ về cô chứ không phải gọi cô bằng một cái biệt danh tùy tiện.
Hợp đồng được đặt trên bàn trà, còn có một cây bút máy mạ vàng ở bên cạnh.
Hứa Trí đẩy bản hợp đồng và bút máy đến trước mặt Cam Điềm nói với cô bằng giọng đều dịu dàng “Tiểu điềm điềm, cô đọc kỹ xem nếu không có vấn đề thì hãy viết số thù lao mình mong muốn lên trên, trực tiếp ký tên lên bên ngày tháng là được.”
Cam Điềm vươn tay lật xem bản hợp đồng, một đống chữ như vậy cô cũng không nhìn ra gì, chủ yếu cô xem là tiền được trả thế nào và được trả bao nhiêu.
Cảm giác không có vấn đề cô mới ký vào, đưa bản hợp đồng và bút máy lại trong tay Hứa Trí thuận miệng nói một câu “Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“Ừ.” Hứa Trí gật đầu đón ý, anh ta đưa tay nhận lấy bản hợp đồng, lật trang ra rồi ký tên vào, nhìn thoáng qua chữ ký của Cam Điềm.
Khi nhìn thấy ba chữ Cam Điềm Điềm, con ngươi của anh ta co rụt lại, ánh mắt thay đổi một chút, anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Cam Điềm thử thăm dò bằng một câu “Cô là diễn viên tham gia ứng tuyển vào Quỳnh Phương truyện ư?”.
Cam Điềm Điềm vừa tham gia tuyển tú được một nửa đã bị loại bỏ có nổi tiếng đến như vậy không?
Trong lòng Cam Điềm giấy lên sự nghi ngờ, cô gật đầu nhìn về phía Hứa Trí “Thì sao?”.
Hứa Trí thu ánh mắt lại, anh ta nhìn tên của cô, trên mặt lóe lên sự suy tư không biết đang nghĩ về điều gì.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận