Sắc mặt tên cầm đầu vẫn không vui có vẻ không trông cậy vào La Suy Tử có thể thành công. Giọng điệu không tốt “Tên nhóc kia đổi chỗ rồi, hôm nay trong tàu điện ngầm, đi theo bọn tôi là được”.
Cam Điềm bỏ tay vào trong túi áo miễn cưỡng đi theo mấy tên ăn mày đến trạm tàu hỏa gần chỗ gặp mặt.
Bọn họ đi qua cửa số ba tàu điện nằm, xuống thang cuốn đã nhìn thấy dưới đất có tên mặt trắng ngồi ăn xin, trước mặt bày bảng hiệu bằng giấy viết sáu chữ to ‘biết nấu cơm cần bao nuôi’.
Cam Điềm ló đầu nhìn xem tên nhóc này tuấn tú như thế nào nhưng chỉ thấy lỗ tai và gáy một chút không nhìn thấy mặt. Cầm đầu không đi tiếp, quay đầu nhìn La Suy Tử ra hiệu nói:
“Tên đó cậu giúp bọn tôi dạy dỗ nó, làm tốt đảm bảo sẽ cho cậu làm lãnh đạo”.
Cam Điềm còn ló đầu nhìn nhạt nhẽo nói “Lãnh đạo thì thôi đi, cho bọn tôi tiền công là được”.
Cầm đầu không biết cô tính toán sao, chỉ không để ý tới cô mà nhìn La Suy Tử “Cậu xem thử có dạy cho một bài học được không? Không được thì thôi, không còn cách nào khác thì cúi đầu trước nhan sắc”.
Trước phá hỏng địa bàn về sau bọn họ sẽ nghĩ cách nâng cao giá trị nhan sắc bản thân lên. “Chút lòng thành”.
La Suy Tử bóp bóp xương ngón tay, hoàn toàn không để tên ẻo lả này vào mắt.
La Suy Tử đi đến trước mặt tên mặt trắng, chân đạp lên bảng hiệu giấy, cậu ấy từ trên cao nhìn xuống giọng nói thô kệch “Mày què tay què chân à, hay là mắt mù tai điếc. Tuổi còn trẻ mà lại đi ăn xin thì có thấy mất mặt không?”.
Tên mặt trắng cúi đầu không để ý tới, cậu ấy lại tiếp tục dạy dỗ nhưng nói khô cả họng mà người dưới chân cũng không có phản ứng gì.
Nói không được thì chỉ có thể dùng nắm đấm. La Suy Tử đưa tay bóp vai tên mặt trắng muốn xách tên này lên, kết quả cậu ấy còn chưa kịp dùng sức thì cổ tay đã bị nắm lây, sau đó trời đất quay cuồng phát ra tiếng rầm.
Cam Điềm và mấy tên ăn mày đứng một bên xem trò vui nhàm chán lấy một quả táo trong túi áo lông ra ăn.
Đầu tiên là cô không hứng thú xem tí nào, La Suy Tử nói gì đấy nhưng ở quá xa cô không nghe rõ, tiếp đến là khi cô nhìn thấy La Suy Tử bị tên mặt trắng quật ngã.
Còn chưa cắn quả táo nhưng cam Điền và mấy tên ăn mày đều sợ hãi, Cam Điền cắn quả táo, còn nhắm mắt trái lại, cảm thấy rất đau. Cô còn chưa kịp phản ứng thì La Suy Tử vừa đứng lên đã bị tên mặt trắng quật ngã xuống đất.
Mấy tên ăn mày đưa tay che mắt đồng thời cảm thấy mình cũng bị đau chung.
Quá thảm rồi.
Cam Điền nhắm mắt trái, rồi lại mắt phải. Giờ thì không nhìn nổi nữa cô ném quả táo cho tên cầm đầu rồi chạy tới tung cước đá tên mặt trắng ngã nhào xuống đất.
Cô chưa dừng lại, tăng sức lực chân lên, nhân lúc tên mặt trắng ngã xuống đất thì dẫm lên lòng ngực, đè ép cậu ta trên nền đất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận