Nghĩ tới khi kết thúc vẫn chưa đề cập đến đề tài này, anh ta bỗng nói với Cam Điềm “Ừ, thời gian không còn sớm nữa nếu không cô ăn tối cùng tôi nhé, sau khi ăn tối xong tôi sẽ đưa cô về nhà.”
Hứa Trí bỗng nói sang đề tài khác, lực chú ý của Cam Điềm cũng bị dời đi.
Cô lấy điện thoại di động từ trên người ra rồi nhìn một lúc, nhận ra bây giờ qua bảy giờ tối, quả thật là đã đến giờ ăn tối.
Sau khi bàn bạc công chuyện xong mà đã đến giờ ăn rồi cùng nhau ăn một bữa cơm là chuyện tầm thường thỏa đáng nhất, khi nói chuyện hợp tác, không ăn chung một bữa là không được.
Ngay khi Cam Điềm thu điện thoại định đồng ý với anh ta, ánh mắt của cô quét lên thông báo tin tức của Wechat ở đầu màn hình, lời đến miệng nhưng không thể thốt ra.
Cô mở điện thoại vào Wechat trước tiên, chỉ thấy bên trong lớp người có người tag cô không nhấp vào xem nội dung cụ thể cô cũng nhớ ra nay là ngày họp lớp của những người bạn cô.
Cô đưa tay vỗ nhẹ vào cái đầu dễ quên của chính mình, cô mở điện thoại lên để xem tin nhắn.
Bên trong nhóm có không ít người nói chuyện trên trời dưới đất, phía dưới có rất nhiều tin nhắn, cô lướt cả nửa ngày mới đến tin nhắn tag cô vào.
Là Cao Sang Sang test cô vào
Cô bận trò chuyện về độ cổ với Hứa Trí, trong quá trình đó cô không có xem điện thoại đương nhiên cũng không có trả lời.
Đọc từ tin nhắn của Cao Sang Sang xuống dưới có một đoạn nói về chủ đề khác sau, khi kéo qua đoạn này đám người trong nhóm giống như nhìn thấy cô không trả lời tin nhắn, khi đến giờ cũng không xuất hiện ở tiệm cơm, sau đó có giọng nói khác vang lên nói chen vào giữa đám người, đám người bị chen vào xem nhẹ chuyện đã qua, tiếp tục nói về chủ đề kia.
Cam Điềm tùy tiện lướt xem, sau đó cô không xem nữa, không biết hiện trường tụ hợp như thế nào, ngay bây giờ đám người này còn nhắn tin trò chuyện trong nhóm để làm chi.
Cũng có thể là việc hỏi về cô mà gây nên chủ đề không ai mà biết được chứ.
Cam Điềm không phải loại người ích kỷ thích để tâm mấy chuyện vụn vặt này, cô không cảm thấy những người này cố ý nhắm vào Cam Điềm Điềm để châm chọc.
Quả thật là không gặp Cam Điềm Điềm chắc là khinh thường cô ấy từ trong lòng, anh nói một câu, tôi tiếp một câu, tôi nói một câu anh tiếp tôi một câu, khi nói chuyện cũng không cần phải lo lắng.
Cô không phải Cam Điềm Điềm, khi nhìn thấy những lời đâm chọc này cũng không cảm thấy đau lòng, thậm chí còn cảm thấy rất đáng ghét.
Khi Cam Điềm xem tin nhắn trong điện thoại, Hứa Trí ở bên cạnh luôn giữ im lặng và kiềm chế rất tốt.
Sau khi thấy cô xem tin nhắn xong rồi khóa màn hình điện thoại di động lại anh ta mới quan tâm hỏi cô một câu “Sao vậy?”.
Cam Điềm nhét điện thoại lại trong túi, cô nhìn về phía Hứa Trí “Không sao, anh Hứa à tôi rất tiếc vì không có cách nào để dùng bữa với anh, nay tôi có buổi họp lớp trường cấp ba.”
Không đúng lúc chút nào, quả thật là rất đáng tiếc nhưng Hứa Trí chỉ mỉm cười, anh ta nhìn cô rồi nói “Vậy nếu có cơ hội tôi sẽ mời cô lại, bây giờ đã trễ lắm rồi, lớp cô tổ chức học lớp ở đâu, tôi đưa cô đến đó.”
Cô xem lại địa chỉ họp lớp, trong đầu Cam Điềm dễ quên nhớ đến một sự kiện, hình như quán rượu đó là của Hứa Trí mà Hứa Trí lại là người theo đuổi Thương Huỳnh.
Nghĩ tới những điều này, Cam Điềm mím môi nhìn Hứa Trí rồi tiếp tục suy nghĩ, để người đàn ông trước mắt này đưa cô đến địa bàn của anh ta và dạy dỗ người phụ nữ anh ta thích sau đó bị anh ta biết, người đàn ông này có chém cô ra thành từng mảnh không?
Cam Điềm vẫn rất tiếc cái mạng này, vì để tránh việc cô trực tiếp đắc tội với người cô sẽ trao đổi lợi ích sau này, cô mỉm cười lắc đầu “Tôi tự đến đó là được rồi, không làm phiền đến anh.”
Tự cô đến đó coi như không biết Hứa Trí thích Thương Huỳnh, báo thù là báo thù, hợp tác là hợp tác, hai bên không cùng quan điểm thì không thể nào làm chung được.
Nhưng dáng vẻ của Hứa Trí giống như không sợ bị làm phiền, đứng dậy khỏi ghế sofa đặt bản hợp đồng lại trong phòng, lúc bước ra trên tay còn cầm một chiếc áo khoác màu xám, anh ta nói với Cam Điềm “Từ chối không có ích, đi thôi Cam Điềm.”
5 phút sau Cam Điềm đứng ở ven đường nhìn chiếc xe màu bạc sang trọng dừng trước mặt chính mình, im lặng cầu mong cái mạng của mình không bị đứt đoạn bởi Tu La tràng lần này, Cam Điềm mở cửa xe nhấc chân ngồi vào trong xe cùng ngọn lửa nóng rực trong lòng.
Một bên cài dây an toàn, một bên suy nghĩ Tu La tràng thì cứ Tu La tràng, ngay cả Phong Cảnh Hàng trùm cuối của tiểu thuyết còn bị ép ngủ với cô hai lần còn có chuyện nào mà tìm đường chết như chuyện này.
Những người chết thảm nhất trên thế giới này đã chứng minh đối với chuyện của sau này không phải luống cuống, không phải lo sợ.
Cô không sợ mà nhìn về phía Hứa Trí đang lái xe hắng giọng nói với anh ta “Vậy phải làm phiền anh Hứa rồi. Địa điểm họp lớp là ở khách sạn Phượng Hoàng, trên đường làm phiền anh dừng ở cửa hàng quần áo, tôi cần phải thay một bộ đồ khác.”
Nghe cách cô dùng từ Hứa Trí cảm thấy rất hứng thú, đồng thời cũng cảm thấy cô rất đáng yêu.
Tay trái rút khỏi vô lăng đưa lên trước miệng để che ý cười, sau đó anh ta lại nâng tay đặt lên vô lăng “Được thôi mà.”
Hứa Trí cũng không có nói việc khách sạn Phượng Hoàng là của mình, Cam Điềm ngạc nhiên trong lòng bắt đầu suy nghĩ chẳng lẽ Hứa Trí không phải là Hứa Trí mà mọi người bàn luận trong nhóm, chỉ trùng tên thôi sao.
Nếu như chỉ là trùng tên, cô có thể thả lỏng hoàn toàn.
Cô thả lỏng dựa vào ghế dựa, Cam Điềm xoay đầu nhìn về phía phong cảnh bên ngoài xe thở phào nhẹ nhõm nhìn khung cảnh đêm đang thay đổi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận