Nghĩ như thế cô bỗng cảm thấy hơi thở của người đàn ông nằm trên chính mình đã ổn định hơn và đang chuẩn bị đứng dậy.
Bỗng nhiên Cam Điềm dùng tay c hém ngang cổ người đàn ông không chút do dự. Rất chuẩn, c hém chính xác vào trên động mạch cổ.
Phong Cảnh Hàng vừa ngẩng đầu lên đã bị thiếu nữ mà mình đè dưới thân vồ lên chém một nhát.
Trước mắt tối sầm, ngất xỉu ngay lập tức.
Sau khi té xỉu nháy mắt cơ thể đã không còn chút sức lực rủ đầu xuống, cả người nằm lại trên người Cam Điềm.
Cô bị đè chặt chẽ không có chỗ chống đỡ. Người này thật nặng, Cam Điềm bị đè nghẹt thở trợn trắng cả mắt. Sau khi cô đảo mắt xong thì thở hai hơi.
Cam Điềm rút tay đang đặt trên bả vai Phong Cảnh Hàng, đẩy cả người anh ra.
Trước khi lăn giường với người đàn ông này thì cơ thể của cô vẫn khí hư bất lực yếu ớt, hình như bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất vẫn đủ để cô vồ lên c hém một nhát kia trực tiếp khiến người đàn ông này ngất xỉu.
Thời gian ngất xỉu không quá lâu thế nên cô phải nắm chặt thời gian.
Nguyên chủ mặc một bộ đồ nội y tình thú được đưa đến đây, căn bản là bây giờ Cam Điềm không có quần áo để mặc.
Sau khi đẩy Phong Cảnh Hàng xuống ghế sofa, nhìn thấy anh ngã xuống tấm thảm dưới đất, cô trực tiếp ngồi xổng xuống cởi áo sơ mi trên người anh ra cô cầm cổ áo lên rồi với cánh tay mình vào để mặc.
Gài nút xong thì đi chân trần đến phòng chứa quần áo tìm một cái áo hoodie dày dặn tròng lên trên áo sơ mi, sau đó tìm tiếp một cái quần dày mùa đông kéo thắt quần thật cao trực tiếp luồn chân vào.
Áo trên vẫn chưa đủ vì thế cô lại tiện tay cầm lấy một cái áo lông vũ.
Quần áo vừa to vừa rộng, tay áo mặc lên người trông rất dài, phải kéo một khúc thì mới có thể vươn tay bắt được.
Cam Điềm không quan tâm nhiều như vậy, sau khi mặc xong quần áo cô tìm được vài đôi vớ vẫn chưa mang lần nào trong ngănkéo ô vuông. Không quan tâm lớn nhỏ có bằng nhau không cô trực tiếp xỏ vào chân.
Sau khi mặc vớ xong thì lấy thêm một cái khăn quàng cổ đặt trên cánh tay sau đó bước ra khỏi phòng chứa quần áo và tìm được thang máy ấn nút để thang máy đi xuống.
Khi cô đang thay giày ở huyền quan bỗng có một người tóc búi, tướng người khá lùn đang đứng ở xa nhìn về phía cô.
Cam Điềm cũng quay đầu lại đối diện với ánh mắt của bà ấy. Nhìn thấy vẻ ngại ngùng và luống cuống trên khuôn mặt bà ấy.
Chắc không biết cô là là ai nên có chút ngơ ngác.
Cam Điềm tìm được một đôi dép lê duy nhất trong tủ giày.
Hiển nhiên là cô không thể mang giày da, giày chơi bóng và giày đi chơi của Phong Cảnh Hàng chỉ có thể chấp vá tìm một đôi dép lê.
Khi duỗi chân xỏ dép lê cô mỉm cười ngọt ngào với dì đang nhìn mình:
“Giám đốc Phong đang ở trong phòng sách ngài ấy có chút mệt nên ngủ mất rồi vì cứ để ngài ấy nghỉ ngơi một lúc, bây giờ cháu về trước.”
Dì tiếp tục ngơ ngác “Ừ, ừ”.
Mặc kệ dì bảo mẫu còn ngây ngốc Cam Điềm mang giày xong thì mở cửa bước ra ngoài.
Ngay lập tức một cơn gió lạnh phà vào mặt, gò má bị gió làm đau rát. Cam Điềm là một người ẩu tả đã từng trải qua cuộc sống dãi nắng dầm mưa rất nhiều năm vẫn chưa cảm nhận được việc khuôn mặt đau rát do trúng gió.
Cơ thể này thật là yếu đuối khiến cô không thể thích nghi được.
Chẳng qua là còn có thể sống đã là may mắn rồi cô cũng không bắt bẻ cơ thể này. Cơ thể này yếu ớt nhưng có vẫn hơn không.
Bên ngoài rất lạnh hà hơi cũng có thể tạo ra khói, Cam Diềm thu lại nụ cười ngọt ngào cho vị bảo mẫu xem, kéo mũ của áo lông vũ lên đầu, cô dùng khăn quàng cổ đặt trên cánh tay bao bọc nửa khuôn mặt vội vàng bước xuống bật thang ra ngoài sân.
Cô rất vội vàng sợ bản thân chỉ đi chậm một chút thì Phong Cảnh Hàng trong phòng sách tỉnh lại sẽ gọi bảo vệ bắt cô.
Vậy có thể cô sẽ bị bắt trở lại trong lồng chim. Tuyết trong sân được quét dọn rất sạch sẽ, tuyết trên đoạn đường từ cửa xuống núi cũng đã được quét dọn rất sạch sẽ. Sau khi ra khỏi cửa sắt bước chân của Cam Điềm càng nhanh.
Tay đặt trong túi áo lông vũ, cả khuôn mặt gần như bị giấu trong mũ lông hồ ly chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài. Cô vội vàng đi xuống núi, bây giờ trời chỉ vừa tối không lâu, nếu nói theo đặc điểm mùa đông chắc thời gian vẫn còn rất sớm, cô sợ sẽ có người theo đuổi ở phía sau, cái gì mà đèn pin của đám bảo vệ chó săn kia, lúc đấy thì to chuyện CMN rồi.
Dựa vào cơ thể của cô hồi trước thì cũng không cần phải lo sợ, cô tin bản thân có thể đối phó đám người này rồi thuận lợi chạy trốn nhưng tình trạng cơ thể lúc này của cô thì chắc chắn là không thể chạy thoát cho nên Cam Điềm càng đi càng nhanh sau đó thì trực tiếp chạy mất.
Khi chạy đến chân núi sắc trời đã tối cô vừa thở phì vừa chạy tiếp, trong đầu đang nghĩ xem bản thân nên đi đâu.
Nguyên chủ không có được mấy người thân trên thế giới này, từ nhỏ cô ấy đã lớn lên ở viện mồ côi sau đó được một cặp vợ chồng nhận nuôi.
Mẹ nuôi mất sớm sau đó sống với cha nuôi, cha nuôi là một tên vô dụng cặn bã mỗi ngày không nhậu nhẹt thì cũng là cờ bạc.
Trong nhà có gì có thể bán được thì cũng đem đi bán, ngay cả ngôi nhà cũng bị bán, khi say xỉn ông ta sẽ đánh đập nguyên chủ, suýt chút nữa đã bán cô ấy ra ngoài.
Sau khi nguyên chủ ký hợp đồng đưa cho cha nuôi 5 triệu muốn dùng số tiền này để cắt đứt quan hệ với ông ta nhưng có dùng ngón chân cũng có thể ngẫm được mối quan hệ này không thể nào bị cắt đứt.
Cha nuôi luôn tìm cô ấy để đòi tiền, hút máu trên người cô ấy.
Cam Điềm đã thấy qua loại cốt truyện máu chó rác rưởi này khi xem tivi và đọc tiểu thuyết nên biết rất rõ.
Nhớ đến mấy bộ phim truyền hình và tiểu thuyết, trong lòng Cam Điềm vang lên vài tiếng lộp bộp giống như nhớ tới việc tại sao lại cảm thấy chuyện của nguyên chủ lại có chút quen thuộc, có phải đã xem qua một bộ phim truyền hình hay cuốn tiểu thuyết nào không, thiết lập máu chó kỳ lạ, trở nên xinh đẹp chắc không phải là sản phẩm phim truyền hình trong nước khả năng lớn là trong một cuốn tiểu thuyết nào đó.
Bởi vì có quá nhiều thứ không thể nhớ được cho nên có thể khẳng định đây không phải là tiểu thuyết mà cô đã từng đọc. Cô rất ít khi đọc tiểu thuyết.
Cam Điềm vừa đi vừa suy nghĩ, không trung lại có tuyết rơi bay lạ tả xuống dưới, dưới ánh sáng đèn đường trông giống như lông ngỗng đang bay.
Bông tuyết rơi trên mũ lông hồ ly chỉ trong chốc lát là đã tạo thành một lớp dày đặc, lớp tuyết trắng phủ lên lớp lông đen.
Ngón tay cuộn tròn trong áo lông vũ để giữ ấm.
Thật sự không thể nhớ nổi quá nhiều chuyện thế nên Cam Điềm cũng không nghĩ nữa, công việc thợ may trong công ty may mặc đã được nguyên chủ xin nghĩ việc bây giờ đã không còn chỗ để đi nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể thử vận may đến tìm cha nuôi của cô thử vận may. Là do cha nuôi của nguyên chủ trốn nợ nên thường xuyên đổi chỗ ở.
Từ khi cô thực hiện thí nghiệm trở nên xinh đẹp đã trôi qua hai tháng chỉ sợ cha nuôi của cô đã thay đổi chỗ ở.
Chịu đựng tuyết trắng rét lạnh và cổ chân đau nhức Cam Điềm dựa theo ký ức mà tìm đến chỗ cha nuôi của nguyên chủ đã đổi lần cuối. Đi mất nửa tiếng đồng hồ mới tìm được khu dân cư giống như xóm nghèo, dày đặc những căn nhà tầng nho nhỏ sơn màu trắng, chỗ trung chuyển rác thải giơ dáy không chịu nổi được tuyết bao phủ gọn gàng.
Cam Điềm rụt đầu tìm được căn nhà tầng nhỏ ẩn dấu ở nơi hẻo lánh nhất.
Cô bước lên lầu hai gõ cửa, dép lê trên chân đã bị ướt một nửa lạnh đến mức cô phải run rẩy cơ thể, này thật sự là không thể chịu được chút khổ sở mà quả thật là thích hợp nuôi trong một hoàn cảnh thoải mái nhất.
Chút khổ sở đã không chịu nổi nhưng có thể thừa nhận sức lực mạnh mẽ khi lăn giường. Cam Điềm đứng bên ngoài cửa dậm chân, nhẹ nhàng phủi những bông tuyết trên người, thỉnh thoảng rút tay từ trong áo lông vũ ra đặt bên miệng để sưởi ấm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận