Cùng lúc đó trong văn phòng Tổng giám đốc nằm ở tầng cao nhất trong tập đoàn Cảnh Khôn, sau khi lui về sau, người đứng sau Phong Cảnh Hàng đang ngồi làm việc nói “Giám đốc Phong, tôi đã truyền đạt ý của ngài cho cô hai nhà họ Tống rồi ạ. Đây là những thứ Cam Điềm Điềm để lại ở phòng thí nghiệm, thẻ căn cước, thẻ ngân hàng và cả điện thoại di động đều ở trong đây ạ.”
Phong Cảnh Hàng nhìn túi xách có chất lượng thô ráp, anh đưa tay kéo khóa kéo lấy thẻ căn cước, thẻ ngân hàng và điện thoại di động ra ngoài.
Điện thoại đã không còn pin từ lâu, thẻ ngân hàng cũng không được đẹp mắt nên anh cũng chỉ có thể nhìn thẻ căn cước trong tay.
Sau khi thu mắt lại anh ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hưng Kỳ rồi hỏi anh ta “Hai ngày này có tung tích gì không?”.
Sau khi lý Hưng Kỳ nhận được nhiệm vụ thì không còn rảnh rỗi, không tìm được Cam Điềm nhưng cũng có manh mối, anh ta dùng thái độ cung kính để trả lời Phong Cảnh Hàng “Tạm thời vẫn chưa tìm được cô ấy, nhưng mà dò hỏi được hôm nay cô ấy có buổi họp lớp thời cấp ba với bạn bè với khách sạn Phượng Hoàng. Tôi không biết cô ấy có đến không, do đó đã sắp xếp người theo dõi rồi ạ.”
Phong Cảnh Hàng nhìn Lý Hương Kỳ, anh thu tầm mắt lại “Theo dõi cho kỹ, nếu như cô ấy đến phải kịp thời gọi điện báo cho tôi.”
e
Lý Hưng Kỳ sửng sốt lên tiếng xác nhận lại lần nữa “Giám đốc Phong, ngài muốn đích thân đến đó?”
“Phải xem tình huống.” Phong Cảnh Hàng cắt ngang Lý Hưng Kỳ, không có ý định nói chuyện với anh ta.
Lý Hưng Kỳ thức thời rất nhanh trả lời một tiếng “Vâng”, sau đó thì rời khỏi văn phòng của anh.
Cam Điềm nói Hứa Trí lái xe đến khách sạn, khi đi ngang qua cửa hàng quần áo còn dành nửa tiếng để thay một bộ quần áo mới.
Cô không hiểu quá rõ về việc phối đồ, cũng không hiểu rõ mười phần về khí chất bây giờ của chính mình, bình thường mặc quần áo chủ yếu vì thoải mái dễ chịu, không thích quần áo quá mức lòe lọet nhưng nay cô phải đi họp lớp không có ý định mặc quần áo tùy tiện như lúc trước.
Điều tối thiểu nhất là để người ta nhìn ra sự tinh xảo.
Bởi vì không hiểu nên khi mua quần áo trong cửa hàng Cam Điềm cố ý để nhân viên cửa hàng chọn một bộ quần áo phù hợp phù hợp với khí chất của cô.
Cô nhìn cũng thấy hài lòng nên vừa mua xong đã mặc vào.
Sau khi thay quần áo xong cô lại đến cửa tiệm quần áo để cắt tạm một kiểu tóc, sau đó đến trước quầy trang điểm mượn đỡ một thỏi son ngọt ngào.
Ngoài môi ra những chỗ khác không cần thay đổi, bây giờ da cô trắng nõn mịn màng, ngũ quan rõ ràng, bình thường cũng không cần những thứ son phấn.
Loại trường hợp họp lớp này cũng không phải chính thức, cô cho đôi môi thêm chút màu sắc là được rồi, xinh đẹp cũng phải cần đúng chỗ, dùng sức quá mạnh dễ dàng lộ ra sự tận lực, ngược lại sẽ làm suy giảm.
Sau khi Cam Điềm thay quần áo xong thì trở về trên xe của Hứa Trí, lúc này dùng 100 điểm đủ để chứng minh từ người đẹp thơm mát.
Hứa Trí nghiêng đầu nhìn cô một cái, lòng ngực chấn động, chỉ cảm thấy những thứ trong xe cũng trở nên tỏa sáng theo cô vài phần.
Bàn tay đặt trên vô lăng siết lại sau đó nới lỏng, hô hấp được ép nhẹ xuống tới mức khác thường.
Thật sự là tinh thần khó yên đành phải hạ kính xe xuống để gió đêm thổi vào làm tỉnh táo ý thức của chính mình.
Trên đường từ cửa hàng đến khách sạn, anh ta không nói tiếp, trong lòng cất giấu sự xao động mãnh liệt lúc 18 tuổi cũng không có.
Anh ta lái xe thật nhanh, khi lái xe đến trước cửa khách sạn thì anh ta dẫm phanh xe lại lại, u ám hối hận vì mình đã lái xe quá nhanh.
Cam Điềm không rảnh quan tâm đến tâm tư của anh ta, bây giờ tất cả tâm tư của cô đều đặt ở việc họp lớp.
Lúc xuống xe cô nói cảm ơn với Hứa Trí, cô đặt quần áo tạm thay ra trên xe của anh ta sau đó cô vội vàng chạy vào khách sạn.
Bên trong lịch sử trò chuyện của nhóm lớp, cô không cần phải hỏi người khác thì cũng biết bọn họ tụ họp ở lầu hai của Hương Tuyết hải.
Sau khi Cam Điềm vào sảnh lớn thì trực tiếp vào thang máy, cô đi qua hành lang dài 4 mét, đến sảnh lớn bên ngoài Hương Tuyết Hải.
Trước khi mở cửa cô chỉnh lại tóc tai, ổn định lại vẻ mặt rồi đẩy cửa vào bên trong, ngón tay dùng sức nắm chặt cánh cửa màu xám đậm trước mặt mở ra.
Khe cửa mở rộng, sự náo nhiệt trong sảnh dần dần xuất hiện trước mặt, ly rượu chạm nhau, tiếng ồn ào không ngừng.
Sau khi cửa lớn mở ra hoàn toàn, bầu không khí trong sảnh dừng lại trong khoảng thời gian ngắn, giống như tất cả mọi người đều phối hợp biểu diễn với Cam Điềm.
Sự im lặng được phối hợp khoa trương như vậy là bản năng ăn ý của một người.
Sau khi nhìn thấy Cam Điềm, mọi người đều bị cô gái trước mặt này làm ngạc nhiên.
Cánh cửa mở ra được một nửa, nữ sinh bước ra từ phía sau cánh cửa mái tóc dài tự nhiên, sợi tóc xoăn nhẹ lộ ra vẻ đáng yêu lười biếng, một chiếc áo len màu trắng độc đáo và chiếc váy dài, cảm giác thần tiên và tươi mát vượt lên trên làm người ta nhịn không được mà ngừng thở.
Trong khoảng thời gian ngắn nhất, mọi thứ trong sảnh giống như mất hết ánh hào quang.
Xinh đẹp nhưng quá tầm thường khiến người ta thấy nhạt nhẽo, chỉ có nữ sinh đẩy cửa ra bước vào trong vẻ xinh đẹp thu mọi ánh nhìn của tất cả mọi người.
Mỗi bước chân của cô giống như dẫm lên trái tim người ta khiến người ta quên cả việc thở.
Nhìn thấy tất cả mọi người trong sảnh đều im lặng, ánh mắt của cô đảo qua vẻ mặt ngạc nhiên của bọn họ giống như còn nhìn thấy cảnh bọn họ nuốt nước miếng trong im lặng, Cam Điềm bước vài bước vào trong sảnh rồi dừng lại, cô mỉm cười đứng vững nhìn mọi người rồi nói “Xin lỗi mọi người, tôi đến trễ rồi.”
Sảnh Hương Tuyết Hải không quá lớn, chỉ đặt bốn cái bàn, vừa đủ chỗ ngồi cho 50 người trong lớp Cam Điềm Điềm.
Trong sảnh có sân khấu, trang trí không cầu kỳ nhưng trông cũng không tệ, thơ mộng, lãng mạn như tên của quán vậy.
Từ khi Cam Điềm mở cửa bước vào, trong sảnh bỗng yên tĩnh, thời gian như dài thêm, không có bất cứ ai phát ra tiếng nói chuyện.
Khi Cam Điềm mỉm cười nói xong câu tôi tới trễ rồi, không gian im lặng một lúc lâu, chẳng biết cái chén trong tay ai rơi xuống bàn ăn, va phải mâm đựng thức ăn phát ra tiếng keng vang dòn, tiếng vang lanh lảnh đánh thức người ngồi chung quanh, cắt ngang sự sững sờ lặng thinh.
Bất chợt nhóm người dần bình tĩnh lại, khéo léo dời ánh mắt khỏi người của Cam Điềm, thi thoảng lại ngoái đầu nhìn cô thêm một lát.
Lớp học luôn sẽ có một người hướng ngoại năng nổ thích tiên phong trước, trong trường hợp này cần nhất là những người có tính cách này.
Một người đàn ông chạy lên phía trước bắt đầu xun xoe lấy lòng “Trời ạ. Đây là ai vậy? Tôi còn nghĩ rằng đây là một thần tượng nổi tiếng đến nhầm phòng đó chứ, suýt nữa là nhìn không ra rồi, chói muốn mù cả đôi mắt chó bằng hợp kim Titan này của tôi. Đến đây, qua đây ngồi này, chỉ còn thiếu một mình cậu thôi đó Điềm Điềm.”
Cam Điềm nhớ rất rõ người đàn ông này, người thì đô, tính tình lưu manh.
Lúc học cấp ba rất cứng đầu, lì lợm, là cán sự môn thể dục của lớp Cam Điềm Điềm, cả hai cũng không qua lại nhiều, không thù, không oán, cơ bản là không giao tiếp gì với nhau.
Dạng người hoạt bác thích nói chuyện như này thường là người đóng vai trò khuấy động mọi cuộc gặp gỡ, chỉ cần họ ở đó thì buổi học sẽ không bao giờ nhạt nhẽo.
Cảm giác có người chào đón dẫn dắt vẫn tốt hơn so với một mình, Cam Điềm vui vẻ đi theo cán sự thể dục năm xưa ngồi vào bàn.
Lúc cô an tọa ở vị trí của mình thì cậu ấy cũng ngồi xuống theo cô rồi hô hào “Vậy là chúng ta đủ người rồi, 52 thành viên không thiếu một người, một năm chúng ta chỉ gặp nhau một lần, hôm nay nhất định phải ăn tới nơi, chơi tới bến.”
Rõ ràng là buổi tụ họp cả nhóm nhưng cán sự thể dục hô to gọi nhỏ hào phóng như thể đây là buổi tiệc mà cậu ấy mời mọi người vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận