Phát biểu ý kiến xong cán sự thể dục lại kéo thêm hai cậu trai cạnh mình cùng khuấy động không khí làm buổi họp càng thêm náo nhiệt.
Tuy nhiên ở hai bàn ăn của nhóm nữ thì không khí lại không vui vẻ bằng lúc Cam Điềm chưa đến tụ họp.
Đám người đưa mắt trao đổi ý kiến với nhau, cũng có vài người không cảm thấy ghen tỵ nhưng chỉ một số ít so với nhân số.
Cả hai bàn có mấy người còn cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Ít phút trước còn khoe khoang nói này nọ trên nhóm lớp, bây giờ bị mất mặt đến thế này đương nhiên cảm giác như đứng đống lửa, ngồi đống than.
Nhóm nam không quá để ý đến những tâm tư nhỏ bé này của đám nữ sinh đương nhiên cũng không nhận ra bầu không khí không mấy thân thiện của họ.
Sau khi Cam Điềm đến, buổi họp lớp bỗng chốc náo nhiệt hơn hẳn.
Phần lớn đám con trai đều nhìn về phía cô không rời được mắt, thậm chí có vài người tay cầm ly rượu ghé sát vào nhau thì thầm to nhỏ “Đây là thành viên của lớp chúng mình thật à, lớp tụi mình có người xinh đẹp như vậy sao?”.
Nói xong còn nhìn về phía Cam Điềm đang ngồi ở đằng kia rồi nói “Ảnh trên mạng có fillter” sau đó là chỉ về phía những cô gái đang ngồi bên cạnh bảo “Người ngoài đời.”
Đám con trai nghe cậu ta nói thì vội vã nhìn sang, ai cũng cảm thấy đúng là quá thảm so về nhan sắc lẫn ăn mặc, Cam Điềm lọt thỏm giữa hai bàn nữ như tiên nữ lạc giữa hồng trần, trong trắng và ngọt ngào tựa chiếc váy trắng cô khoác trên thân.
Đám con trai thấy nụ cười nhỏ nhẹ của cô tới thở cũng không dám thở mạnh, một người trong nhóm con trai bất giác bỏ ly rượu đang cầm trên tay xuống cảm thán “Sao lúc trước chúng ta lại không phát hiện lớp có một người như thế này nhỉ?”.
“Có chứ.” Có giọng nói tiếp lời “Khi ấy cô ấy trông như thế nào tôi cũng không nhìn kỹ, tại tính tình khép kín quá, ngày nào đi đường cũng cúi gầm mặt, ở trong lớp cũng mờ nhạt như người vô hình. Ngay cả bạn cùng bạn của cô ấy cũng không để ý cô ấy cơ mà.”
Càng nói giọng người nọ lại càng nhỏ dần “Hình như Thương Huỳnh không thích cô ấy nên cứ bắt nạt cô ấy suốt.”
Người nọ nói đến đây đám con trai cũng bắt đầu nhớ loáng thoáng về sự tồn tại của Cam Điềm vào tháng năm trường lớp nhưng nếu muốn nhớ chi tiết hơn nữa thì họ lại không sao nhớ được.
Cấp ba Thương Huỳnh là hoa khôi trong khối họ, lúc nào cũng được mấy bạn nam trong lớp ưu ái, chiều chuộng lấy lòng, đương nhiên ai cũng biết tính Thương Huỳnh ăn chơi ,thích kiếm chuyện đánh nhau nhưng mấy thứ đó cũng không khiến mọi người ghét cô ta mà còn làm cho họ cảm thấy cô ra rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi không phải ai cũng đủ tư cách chơi với cô ta.
Sau khi học hết cấp ba thì Thương Huỳnh đi nước ngoài du học, minh chứng sống cho câu nói ông bà già tao lo hết.
Một cô gái vừa xinh đẹp lại còn là con nhà giàu phóng khoáng vô tư như thế thì hoàn toàn có đủ tư cách sống như thế, còn mấy chuyện như bắt nạt bạn học mà cô ta từng làm phần lớn cũng chỉ là nghe nói, chẳng có mấy bạn nam từng thấy cô ta đánh nhau, nữ lại càng ít.
Mà kể cả có thấy đi chăng nữa thì ai lại rảnh đứng lên đối đầu với Thương Huỳnh để làm gì, lỡ đâu chọc cô ta không vui thì ngày tháng thanh xuân của bản thân cũng chẳng dễ chịu tẹo nào.
Cũng vì thế mà đa số các bạn nữ trong trường đều rất sợ Thương Huỳnh, giờ thấy cô ta cũng nịnh nọt theo thói quen.
Nói đến vấn đề Thương Huỳnh bắt nạt Cam Điềm, nhóm nam bỗng có người lên tiếng “Thương Huỳnh bắt nạt Cam Điềm hả? Không thể nào, đâu cần làm thế ?”.
Những người khác cũng lắc đầu “Cũng không rõ nữa.”
Chuyện của nhóm nữ bọn họ không biết nhiều đến thế, hơn nữa hồi cấp ba bọn họ đúng thật là chưa từng để ý cô bạn tên Cam Điềm này.
Hình ảnh về cô trong ký ức cũng chỉ có một cô gái tính tình kỳ cục ít nói, khó gần, không ai chơi.
Đám nữ trong lớp cô lập cô, bọn con trai cũng không ai chơi với cô.
Giờ thì mọi thứ đã qua, hơn một năm rưỡi lăn lộn trên đại học mọi người ít nhiều cũng thay đổi cả suy nghĩ lẫn cách nhìn nhận về cuộc đời nên cũng không mấy hứng thú với chuyện khi xưa.
Nói một hồi về Thương Huỳnh xong lại tiếp tục bàn chuyện Cam Điềm “Giờ cô ấy đang làm gì nhỉ? Nhìn như này thì có thể là minh tinh hoặc idol mạng gì đó.”
“Tôi không rõ nữa, nhìn cũng hơi tò mò, không biết giờ cô ấy có bạn trai chưa?”.
“Sao, muốn theo đuổi người ta à?”.
“Làm sao, bộ cậu có ý kiến hay gì?”.
“Đâu, lâu lắm mới có một buổi học lớp như này, thành đôi được thì vui chứ sao không, có bản lĩnh thì nhào lên đi chứ, ở đây nói làm gì?”.
“Sợ cái gì, lên thì lên.” Chàng trai đang nói đứng dậy, tay cầm ly rượu định bụng đến cạnh Cam Điềm đang ngồi bên nhóm nữ để mời rượu, nào ngờ vừa mới bưng ly đi được nửa đường Cam Điềm đã ra khỏi phòng đi vệ sinh.
Người nọ sững sờ đứng giữa sảnh, đám con trai phía sau thì cười không khép được mồm, cái vận may này mà còn muốn theo đuổi tiên nữ nhà người ta sao.
Cam Điềm không biết có người bê rượu đến định mời mình uống, cô ngồi bên bàn thấy đám con gái đang cố gắng thể hiện sự tinh tế nhẹ nhàng nho nhã của mình, thậm chí đến ăn đồ ăn cũng chỉ dám cắn một miếng nhỏ rồi nhai nửa ngày trời cũng không nuốt xuống, nhìn thôi đã khó chịu nên đành đứng dậy rời khỏi đi đến nhà vệ sinh.
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Cam Điềm bước tới bồn rửa mặt nhìn gương sửa soạn lại quần áo tóc tai.
Ngoại trừ son ra cô không trang điểm thêm gì, trên mặt nên cũng không cần dặm lại lớp make up.
Lúc Cam Điềm đang sửa phần tóc mái bên tai thì Thương Huỳnh đẩy cửa nhà vệ sinh bước vào, cô ta nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Cam Điềm, vừa khinh thường, vừa kiêu ngạo lắc hông đi vào phòng vệ sinh bên cạnh.
Cam Điềm nhìn thấy cô ta vào thì không ra ngoài mà còn cố ý đứng đó giả vờ sửa soạn lại bông tai một hồi lâu, đợi đến khi Thương Huỳnh đi về sinh xong đến bên cạnh mình rửa tay thì cô lại bắt đầu sửa lại phần váy lụa dài.
Thương Huỳnh đứng cạnh Cam Điềm một lúc lâu rốt cuộc không nhịn được hừ một tiếng, vừa rửa tay vừa nói “Quần áo thì toàn hàng vỉa hè, nhìn quê muốn chết còn cho rằng bản thân đẹp cỡ nào, đúng là nực cười.”
Cam Điềm sửa váy xong rồi nhìn lại bản thân trong gương một lần nữa, cô không tức giận chỉ cảm thán một câu “Thời gian quá ngắn nên không kịp trang điểm, muốn đẹp thì cũng chỉ như vậy thôi. Bình thường mà, nhưng bấy nhiêu đây cũng đã đủ hơn cô rồi.”
Bị Cam Điềm trêu tức, Thương Huỳnh đã giận càng điên hơn, hai mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vẻ mặt của Cam Điềm châm biếm “ Cam Điềm Điềm cô cho rằng cô chỉ cần đổi chút quần áo thôi đã đủ từ việc biến thành thiên nga rồi sao, cô nghĩ rằng cô đang diễn phim thần tượng à? Tôi có thể hơn cô ở mọi mặt vào thời đi học thì cũng có thể đè đầu cô lúc ra đời, cô cho rằng bản thân chỉ cần có một gương mặt xinh xắn như thế này thì sẽ có thể biến thành phượng hoàng sao? Suy cho cùng con kiến sống ở tầng chót của xã hội thì cả đời này cũng rất không leo lên được mặt bàn đâu. Đây chính là hiện thực, cô có hiểu hay không?”.
Những lời này có thể khiến nguyên chủ bị ảnh hưởng nhưng không là gì với Cam Điềm cả, sự tự ti của Cam Điềm Điềm đã ăn vào trong xương cốt, trước giờ cô ấy chưa từng có một ngày nào sống mà thẳng lưng ngẩng đầu.
Sự tự ti của cô ấy có xuất phát từ gia đình nhưng phần nhiều vẫn do người phụ nữ trước mắt này mang lại, một cô gái bị bắt nạt và cô lập vào thời điểm đi học sẽ luôn bị ám ảnh mãi về sau, hủy hoại cả cuộc đời mình trong những tối tăm đó.
Cam Điềm vừa nhìn gương mặt gượng gạo của Thương Huỳnh đã biết cô ta có phẫu thuật thẩm mỹ nhưng cũng không rảnh rỗi châm biếm hay chê bai gì cô ta, chả có gì thú vị.
Lúc Thương Huỳnh nói xong cô trực tiếp lên hai bước, đứng trước mặt cô ta, ép cô ta phải đối diện với mình rồi nhìn chằm chằm hai mắt cô ta nói “Cô nghĩ rằng cô có thể đè đầu cưỡi cổ tôi cả đời hay sao?”.
Thương Huỳnh bị khí thế bức người của Cam Điềm làm sợ đến nỗi không dám thở, cô ta cố ép bình tĩnh, kết quả còn chưa kịp nói câu nào đã bị Cam Điềm nắm lấy cổ áo.
Sự kiên nhẫn của Cam Điềm có hạn, cô không còn tâm trạng ngồi nghe cô ta nói lời vô nghĩa, cô nắm chặt quần áo của Thương Huỳnh rồi dùng sức lôi người vào một gian phòng cạnh đó, sau khi khóa trái cửa cô đổi tay nắm tóc trên đầu Thương Huỳnh rồi nhỏ nhẹ thì thầm bên tai cô ta “Cô Thương à, chốc nữa thôi cô sẽ hiểu ngay cái gì gọi là hiện thực.”
Thương Huỳnh bị cô nắm tóc kéo đau, theo bản năng phản kháng, la hét chói tai “ Cam Điềm Điềm mày buông tao ra.”
Cam Điềm không có tâm trạng chơi với với cô ta, lúc cô ta hét lên cô vội vàng thục đầu gối, ép người thẳng xuống bồn cầu, sau đó nắm chặt lấy tóc cô ta ấn mặt cô ta vào trong đó dí mạnh đầu vào rồi lại kéo tóc cô ta ra sau, nhìn nó dính đầy nước lại tiếp tục nhấn mạnh xuống.
Sự nhục nhã, hoảng sợ, bất lực, tất cả những cảm xúc xa lạ mà trước giờ cô ta chưa từng biết đến chồng chéo lên nhau.
Khi mặt không còn nằm trong bồn cầu nữa, Thương Huỳnh bất chấp tất cả kêu rên cầu cứu mà Cam Điềm nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của cô ta trong đầu chỉ toàn những hình ảnh Cam Điềm Điềm bị bắt nạt vào thời cấp ba.
Chỉ cần thằng con trai nào nhìn cô ấy nhiều một chút thì cô ấy sẽ bị đánh, cô ấy cười với thằng con trai nào một tí cũng bị đánh, đạt điểm cao cũng bị đánh.
Cơ thể nhỏ bé của cô học trò run bần bật nơi góc tường, nào là vung đấm, tạt nước, xé quần áo, bị bạo lực trong nhà vệ sinh đầy nước.
Đôi tay ấn đầu Thương Huỳnh trên bồn cầu luôn dùng sức, cho đến khi cổ tay Cam Điềm mỏi nhừ cô mới nắm tóc cô ta lôi lên.
Tuy rằng sốt ruột báo thù nhưng Cam Điềm vẫn nhớ rõ sức lực bản thân có bao nhiêu, không muốn làm quá sức để rồi gặp rắc rối không thể giải quyết được.
Còn Thương Huỳnh, lúc bị cô nắm đầu dí vào bồn cầu đã nhũn cả người, giờ tới cả hét cũng không còn sức mà hét.
Cam Điềm nắm tóc cô ta thở phì hỏi nhỏ bên tai “Sướng không?”.
Thương Huỳnh hít mũi, nước mắt lẫn với nước nhà vệ sinh không thốt nên lời, bị chà đạp đến ngu người, mềm nhũn không còn chút lực phản kháng.
Đều là con gái cả, bị người khác bắt nạt đến lúc không còn sức phản kháng ai lại chẳng đáng thương.
Thấy cô ta không nói được tiếng nào Cam Điềm túm tóc cô ta lên, ép cô ta đối diện với mình, tiếp tục nhìn chằm chằm cô ta mà hỏi “Bị người ta bắt nạt nhục nhã như thế cảm giác có dễ chịu không?”.
Còn Thương Huỳnh lúc này đã chết điếng, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới Cam Điềm Điềm sẽ trở thành người đáng sợ như thế này, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình phải chịu đựng cảnh nhục nhã như thế.
Tất nhiên cô ta còn nhớ rõ dáng vẻ nguy hiểm của Cam Điềm, sau khi bình tĩnh một hồi, hai mắt cô ta long lên sòng sọc nhìn chằm chằm cô gằn giọng “Cam Điềm Điềm, mày đừng có động vào tao. Nếu mày dám làm tao sẽ bắt mày trả gấp trăm ngàn lần như vậy, bạn học của tao đều ở ngoài kia, hôm nay mày đừng hòng bước ra khỏi đây.”
“Bạn học?”. Cam Điềm cười khinh một tiếng “Lúc tôi bị ăn hiếp, không một ai đứng ra bảo vệ tôi, vậy sao cô nghĩ bây giờ sẽ có người đứng ra vì cô, cô cho rằng cô là ai? Là vương mẫu nương nương à?”.
Thương Huỳnh đỏ mắt nói không nên lời, bị Cam Điềm hiếp bức đến đáng Thương.
Cam Điềm túm tóc cô ta không buông tiếp tục nói “Cô muốn tôi trả gấp trăm gấp ngàn lần như thế nào, ba của cô là Mafia à, hay nhà cô mở đồn công an, có cần méc Ba luôn không, hử?”.
Cô nói xong thì túm người ném đùng một tiếng, va vào thẳng cửa vệ sinh, xài lực có lường trước, vừa đủ để không gây ra vết thương cho Thương Huỳnh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận