Cam Điềm lại khi bản thân vừa thấm mệt, bảo tồn một phần sức phòng bất trắc, mở cửa định bước ra ngoài, kết quả vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy có mấy bạn nữ đứng bên ngoài.
Ban nãy cô đánh người hăng quá, không để ý mấy chuyện khác, cả việc có người gõ cửa cũng không hay.
Chắc là mấy bạn học trong buổi họp lớp nghe tiếng nên chạy tới xem tình hình.
Cam Điềm nhìn mấy người đại diện đến cũng không hoảng loạn, hai mắt bình thản nhìn về phía bọn họ rồi từ tốn đi xuống bậc thang đến trước gương mở nước rửa tay.
Tẩy xong thì nhìn gương sửa sang lại tóc, coi đám người đang đứng kia như không tồn tại rồi rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đám người đứng ở nhà vệ sinh còn đang ngớ người, thấy Cam Điềm rời đi thì nhìn về phía chân thương Huỳnh.
Cô ta lúc này đang dựa vào cửa nhà vệ sinh, ngồi bệt dưới đất bật khóc, thi thoảng lại bức nở khụt khịt ấm ức.
Cao Sang Sang hiểu chuyện nhanh nhất, đơ người một lát đã nhanh chóng đi lên mở cửa nhà vệ sinh ra đỡ Thương Huỳnh đang lê lết ngồi dậy.
Nhóm người mắt trái ngó mắt phải không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vốn dĩ họ nghe được tiếng động nên đến đây, còn tưởng là Thương Huỳnh bắt nạt Cam Điềm.
Đằng nào chuyện Thương Huỳnh thích bắt nạt Cam Điềm hồi cấp ba cũng không ít người biết, bây giờ đã đã tốt nghiệp rồi mở họp lớp mà còn làm người ta bị ăn hiếp thì còn mặt mũi nào nữa, tất nhiên phải can thiệp.
Trong đó còn có không ít bọn con trai có ý với Cam Điềm nhập hội nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới người bị bắt nạt không phải Cam Điềm thoạt nhìn yếu ớt nhẹ nhàng mà là Thương Huỳnh.
Đây là chuyện không ai tưởng tượng được.
Sau khi mặc kệ đám người đứng như trời trồng trong toilet, Cam Điềm trở lại sảnh chính, yên vị tại chỗ của mình như chưa có gì xảy ra, còn rảnh rỗi rút một tờ giấy lau ngón tay trắng nõn.
Đám người chặn nhà vệ sinh cũng dần về chỗ, mặt ai cũng ngớ hết ra không dám nói gì.
Thậm chí không biết giải thích thế nào chuyện mình vừa thấy với bạn học ngồi trong sảnh, chỉ còn mỗi nhóm bạn học trong sảnh chính ngồi ngơ ngác không hiểu ra sao.
Sau khi nhóm bạn học bỏ đi, Cao Sang Sang ngồi ở nhà vệ sinh với Thương Huỳnh, lấy khăn ướt lau lớp trang điểm Lem nhem do ướt nước của cô ta, còn hỗ trợ cô ta rửa mặt vừa sửa lại tóc.
Hai mắt Thương Huỳnh nghẹn nước, đợi đến lúc bộ dạng thảm thương được xử lý qua loa mới dần bình tĩnh hơn.
Tất cả hóa thành ấm ức và tức giận.
Một người như cô ta mà bị Cam Điềm nhục nhã, cục tức này cô ta nuốt không trôi.
Cao Sang Sang không biết Cam Điềm làm gì Thương Huỳnh, chỉ biết với tính nết của Thương Huỳnh chắc chắn sẽ không để yên.
Cũng không dám hỏi nhiều chỉ lặng thinh ngồi đó giúp cô ta chỉnh chu lại rồi nhìn cô ta tức giận nắm chặt bồn rửa, những ngón tay cuồng lại siết đến cứng đờ.
Thương Huỳnh hít thở sau một lúc lâu mới dịu xuống nhưng vẻ ngoài vẫn đáng sợ vô cùng, trong lòng âm thầm toan tính, bên ngoài đều là bạn học có mối quan hệ khá tốt với cô ta, họ chắc chắn sẽ không đứng im nhìn cô ta bị bắt nạt, vậy nên cô ta muốn trả thù.
Không trả lại cái tội mình phải chịu khi nãy, nó sẽ biến thành nỗi ám ảnh cả đời của cô ta.
Tính toán xong xuôi, Thương Huỳnh mở to mắt hít mũi thở sâu, vén tóc ra sau, cố gắng gồng gương mặt vì sợ sệt mà đỏ cả hốc mắt, làm ra vẻ lạnh căm căm dẫm bước đùng đùng ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô ta ra tới sảnh, tự nhận bản thân vô cùng khí thế, nện bước vững chắc đi đến bàn ăn túm bình rượu không lên đập thẳng vào trước mặt Cam Điềm.
Từ bé đến giờ chỉ có cô ta bắt nạt người khác, ra tay cũng không biết nặng nhẹ, không có điểm cuối, chỉ biết làm sao cho sướng là được, phần do còn ở độ tuổi chưa phải chịu trách nhiệm pháp lý, phần do nhà giàu cho nên cô ta đả thương người cũng chả làm sao, bây giờ bị bắt nạt, làm sao Thương Huỳnh ngậm bồ hòn làm ngọt cho được.
Khi lý trí đã bị cơn điên lớn át, ra tay sẽ càng chẳng màng hậu quả, sự tàn nhẫn độc ác trào ra cả ngoài đôi con ngươi đen láy kia đã đủ cho người ta biết cô ta muốn gì, hôm nay cô ta muốn Cam Điềm phải vỡ đầu chảy máu nằm tại nơi này, cô ta chắc chắn sẽ không để yên.
Mang theo tâm lý như vậy, Thương Huỳnh cầm chai rượu vang tức giận tiến về phía Cam Điềm.
Đến trước mặt cô không nói hai lời đã ném chai vào đầu Cam Điềm.
Trong khoảnh khắc chai rượu được ném xuống, tiếng hét chói tai vang lên xung quanh.
Song khi chai sắp chạm đầu Cam Điềm, cô nhanh chóng nắm lấy cổ tay Thương Huỳnh, sau đó không chút do dự giật lấy chai rượu từ tay Thương Huỳnh đập vỡ nó trên bàn rồi ép đầu Thương Huỳnh xuống bên cạnh.
Khuôn mặt không trang điểm của Thương Huỳnh cách mảnh kính chỉ 1 cm.
Thương Huỳnh và mọi người xung quanh đều bị dọa đến nghẹt thở, mắt cô ta mở to như đồng tiền, dường như sắp rơi ra, tim đập chậm lại vài giây sau đó đập mạnh nhảy lên tận cổ họng.
Mảnh kính sắt ngay trước mắt phản chiếu ánh sáng từ đèn chùm trên cao làm đau mắt, lúc này Thương Huỳnh không dám vùng vẫy, ánh mắt cô ta đăm đăm nhìn vào mảnh kính sắc.
Sau khi bình tĩnh lại một chút thì bắt đầu thở hổn hển, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt.
Cam Điềm dùng sức đẩy xuống, tay kia cầm một mảnh vỡ chai rượu đặt lên mặt Thương Huỳnh từ từ kéo xuống cổ cô ta nói “Cho cô ba phút để nói lời trăn trối cuối cùng.”
Lúc này Thương Huỳnh sợ đến mức gần như ngất xỉu, hơi thở run rẩy, ánh mắt cô ta bỗng lóe lên, nhìn quanh các bạn học đều bị dọa ngây người, cuối cùng từ cổ họng cô ta bật ra một câu “Lớp trưởng, Cao Sang Sang.”
Cao Sang Sang không dám nói, không dám động đậy, không còn như thời cấp hai cấp ba, khi không ưa một cô gái nào đó liền kéo họ vào góc vắng hoặc chặn đường sau giờ học, muốn bắt nạt thế nào cũng được bắt nạt, xong cũng không sao.
Bây giờ thủ đoạn của nhóm nhỏ không còn hiệu quả, mỗi người đều phải tuân thủ pháp luật, sống một cuộc sống an phận, đúng mực.
Trong thế giới của người lớn, làm sao có thể cho phép họ đối nhân xử thế như trước đây.
Cao Sang Sang không dám lên tiếng hay căn ngăn.
Bị Thương Huỳnh gọi đến, lớp trưởng vẫn giữ được chút khí thế, đứng ra mặt, dù sao cũng có nhiều bạn học ở đó anh ta không đến nỗi nhút nhát.
Hít thở sâu hai lần, anh ta nhẹ nhàng lên tiếng nói với Cam Điềm “Bạn học Cam Điềm Điềm, cậu hãy bình tĩnh lại, chuyện qua rồi...”
“Đừng có cái kiểu đứng nói chuyện không đau lưng.” Cam Điềm quét ánh mắt về phía lớp trưởng, cắt ngang lời anh ta “Bảo cậu bạn kia tát cậu mười cái rồi hãy nói những lời đó.”
Lớp trưởng bị cô làm cho không biết nói gì nhưng anh ta là người cứng đầu sau một hồi lại tiếp tục nói nhẹ nhàng “Bạn học Điềm Điềm, chúng ta chỉ cần thể hiện thái độ là đủ, đừng để cuộc đời mình bị ảnh hưởng. Cậu xem bây giờ cậu xinh đẹp, sống tốt như thế nào, gi,ết người làm gì cho mệt, phải không?”.
Lần đầu tiên nghe thấy ai đó khuyên như vậy, Cam Điềm vốn rất ngầu nhưng sau khi nghe xong cô không nhịn được mà muốn cười, nhưng nụ cười chưa kịp nở trên môi bỗng nhiên lại nghe thấy có tiếng gọi từ cửa lớn “Cậu chủ.”
Tiếng gọi bất ngờ này thu hút ánh nhìn của mọi người, chỉ thấy hai nhân viên phục vụ đứng bên trong cửa lớn, bên cạnh là một chiếc xe đẩy bằng gỗ sồi màu nâu đậm, trên xe có rượu vang.
Bên cạnh hai nhân viên phục vụ có một người đàn ông mặc áo khoác màu xám đậm đang đứng, khuôn mặt tuấn tú, phong thái có chút lịch sự trông rất đứng đắn.
Vừa mới đi cùng nhau trước bữa tối, Cam Điềm đương nhiên nhận ra ngay đó là Hứa Trí.
Cô hơi bối rối với sự chuyển biến đột ngột của tình huống, lập tức cảm thấy mình có thể gặp rắc rối.
Cô không sợ những bạn học trong hội trường này, họ chỉ là khán giả và người xem, hầu như không ai thực sự can thiệp vào mâu thuẫn cá nhân giữa cô Thương Huỳnh, chỉ đứng ra khuyên can, can ngăn nhưng Hứa Trí này chính là người theo đuổi Thương Huỳnh, nhà hàng này là của anh ta, chỉ cần anh ta gọi và bảo vệ vào cô sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Với nguyên tắc thông minh là người biết khi nào nên mềm mỏng, khi nào nên cứng rắn, Cam Điềm lặng lẽ buông tay thả Thương Huỳnh ra.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận