Lúc này các học sinh khác trong hội trường cũng bắt đầu thì thầm bàn tán.
Bởi vì có người nhận ra người đàn ông đứng ở cửa là ai, họ đều xem qua ảnh của Hứa Trí, giờ đang lén lút lấy điện thoại ra mở ảnh ra so sánh, xác nhận đó chính là Hứa Trí, mọi người tự nhiên cũng cảm thấy rằng Cam Điềm có lẽ sẽ gặp rắc rối ngay thôi, người đàn ông nào có thể chịu đựng được khi thấy người phụ nữ mình thích bị người khác bắt nạt như vậy.
Trong hội trường nhất thời trở nên yên lặng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Hứa Trí đứng ở cửa hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Cam Điềm đang đè một cô gái khác xuống bàn, anh ta cũng không hiểu tại sao mọi người thấy mình lại trở nên cẩn thận lo lắng như vậy, họ biết anh ta.
Anh ta không quan tâm nhiều đến người khác, biết hay không biết anh ta cũng không quan trọng.
Ánh mắt quét qua tất cả mọi người trong hội trường, bỏ qua những người khác cuối cùng dừng lại ở Cam Điềm, từ từ bước vào hội trường.
Cam Điềm cũng giống như những người khác, nhìn theo bước chân của Hứa Trí, nghe tiếng bước chân của anh ta không tự chủ được mà nín thở, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cô không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Cô nhìn Hứa Trí tiến về phía mình, đối diện với ánh mắt của anh ta không thể đọc được cảm xúc từ ánh mắt của đối phương.
Cô trong lòng tự an ủi bản thân ‘Ít ra cô cũng có chút quan hệ với anh ta, ít nhất hôm nay hai người đã cùng nhau trò chuyện cả buổi chiều, hy vọng anh ta không phải là người chỉ biết đến tình yêu, nể mặt cô là một tài năng hiếm có trong việc đánh giá bảo vật để lại chút mặt mũi cho cô, đừng ép cô phải nghĩ ra mưu kế để đối phó, hy vọng người đàn ông này hãy lý trí một chút, dù rằng người phụ nữ mình yêu thích quan trọng nhưng một thiên tài đánh giá bảo vật có thể giúp anh ta kiếm tiền cũng rất quan trọng mà.’
Hứa Trí không biết rằng khi Cam Điềm nhìn mình trong đầu cô đang nghĩ những điều như vậy, anh ta tiến lại gần đứng yên nhìn thẳng vào mắt cô, hai người đứng đối diện nhau như vậy trong mắt người khác trông giống như một cuộc đối đầu căng thẳng khiến mọi người xung quanh nín thở không dám thở mạnh, đều lặng lẽ nhìn về phía Cam Điềm thể hiện sự đồng cảm và bất lực.
Đúng lúc mọi người cảm thấy bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, thậm chí tay siết chặt đến mức mồ hôi ướt đẫm Hứa Trí bất ngờ nhìn Cam Điềm mỉm cười nói với cô “Còn bao nhiêu mặt của cô mà tôi chưa biết, sau này tôi còn được thấy thêm những bất ngờ nữa không?”.
Cam Điềm:.. Bất ngờ, anh có hiểu lầm gì về bất ngờ không, đây chẳng phải là kinh hoàng sao?
Các bạn học khác:... Đây là cái quái gì vậy, một bước ngoặt thần kỳ.
Cam Điềm không biết Hứa Trí nói thật hay nói giỡn, cảm giác chủ quan của cô là có lẽ anh ta đang nói mát nhưng vì anh ta nói với vẻ mặt hiền lành, giọng điệu nhẹ nhàng không hề có thái độ thô lỗ với cô Cam Điềm cũng chỉ cười theo bầu không khí đó nói “Thật không may, anh Hứa, tôi có chút mâu thuẫn cũ với người trong lòng anh, hôm nay đến đây để giải quyết, không ngờ anh cũng đến.”
Cô dừng lại trong lòng tiếp tục lẩm bẩm “Việc này có chút ngượng ngùng”, hy vọng anh Hứa có thể tiếp tục giữ được phong độ và kiên nhẫn đừng bắt đầu làm khó cô lúc này.
Sau khi nghe xong lời Cam Điềm, Hứa Trí nhíu mày hỏi lại một câu “Người trong lòng? Hử?”
Cam Điềm cũng bối rối, cô cố ý liếc nhìn Thương Huỳnh nhưng chưa liếc hết đã lập tức quay lại nhìn Hứa Trí “Mọi người trong lớp chúng tôi đều biết anh đang theo đuổi Thương Huỳnh, tôi vốn nghĩ Hứa Trí mà họ nói chỉ trùng tên với anh nhưng không ngờ đó lại là anh, bây giờ lại gặp nhau ở đây thật là có chút ngượng ngùng.”
Nói xong cô hắng giọng một cái, cố gắng trở nên bình tĩnh nhất có thể.
Dưới sự chỉ dẫn và giới thiệu của Cam Điềm, Hứa Trí chuyển ánh mắt sang Thương Huỳnh.
Đó là cô gái mặc váy đen, mặt mộc, lông mày chỉ còn nửa, khuôn mặt tái nhợt đang cúi đầu, lúc này má đỏ bừng không biết là do vừa rồi bị dọa hay vì lý do khác.
Sau khi nhìn Thương Huỳnh Hứa Trí chuyển ánh mắt trở lại Cam Điềm thở phào nhẹ nhõm, nói với giọng tự minh oan “Điềm điềm, cô hiểu lầm rồi, tôi không quen cô gái này.”
Cam Điềm và tất cả bạn học có mặt học ngỡ ngàng, ánh mắt cùng nhau hướng về Thương Huỳnh, chỉ thấy mặt cô ta đỏ đến mức tím ngắt.
Nhìn vào phản ứng của cô ta có thể biết ngay là Hứa Trí này không nói dối, sự xấu hổ này còn hơn cả sự xấu hổ của Cam Điềm, đến mức gần như xấu hổ tột cùng.
Lúc này mọi người có mặt cũng cảm thấy, nếu có một lỗ trên sàn Thương Huỳnh có lẽ sẽ chui vào đó.
Đây là lòng hám danh lớn đến mức nào chứ, cô ta nói dối trước mặt tất cả các bạn học rằng cậu Hai Hứa Hứa Trí đang theo đuổi mình.
Có lẽ cô ta dám nói dối như vậy chỉ vì trong lớp học không có gia đình thực sự giàu có quyền quý, nếu không thì lời nói dối này thật khó duy trì, chỉ cần có một người biết Hứa Trí, có liên lạc với anh ta chuyện này sẽ bị bóc mẽ.
Có điều bị bóc mẽ bởi ai, cũng không mất mặt bằng việc bị chính chủ nhân bóc mẽ trước mặt nhiều người như vậy.
Đúng là trở thành trò cười lớn.
Rơi vào tình huống như vậy, Thương Huỳnh đương nhiên cũng không thể đứng vững.
Khi tất cả các bạn học nhìn mình với ánh mắt khác, cô ta không đứng đó để mọi người xem nữa mà đi giày cao gót, lảo đảo quay lại xô đám đông để lấy áo khoác và túi xách của mình, cúi đầu đi ra ngoài.
Khi đi đến cửa lớn, giày cao gót bị vấp một cái nhưng cô ta không dừng lại, lê bước chân ra ngoài ra khỏi cửa lớn, đi trên hành lang, tiếng giày cao gót lúc to lúc nhỏ trên sàn nhà, lảo đảo ra khỏi nhà hàng trở về xe của mình.
Ngồi xuống, chưa cắm chìa khóa vào Thương Huỳnh đã cúi đầu khóc nức nở.
Trong thời gian học trung học, cô ta làm bá chủ trong trường, nổi bật trong lớp học mọi người đều nâng niu cô ta, luôn là một cô công chúa nhỏ kiêu ngạo, bướng bỉnh, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải tình cảnh như hôm nay, trở thành sự tồn tại giống như chuột qua đường, bị bắt nạt, sỉ nhục hoảng sợ mất hết mặt mũi.
Khi Hứa Trí nói không biết mình, cô ta cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu tự s át, má không bị tát mà còn đau hơn bị tát.
Trên thế giới này người bình thường vẫn chiếm đa số, ít nhất là xung quanh Thương Huỳnh, trong lớp của cô ta thậm chí là ở vài lớp liền kề, cũng như bạn học cùng lớp không có mấy người sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Gia đình cô ta khá giả, bố có công ty, được coi là một trong những gia đình tốt nhất mà cô ta biết, nhưng so với tầng lớp Thượng Lưu xã hội Thượng Lưu thì vẫn cách biệt, không chỉ một hay hai bậc.
Cô ta chỉ là ngẫu nhiên có cơ hội đi cùng bố đến một bữa tiệc rượu cao cấp hơn một chút ,bố cô ta cũng hiếm khi được mời tham dự loại tiệc rượu này nên đưa cô ta đi để mở mang tầm mắt, hy vọng cô ta có thể quen biết một vài cậu con trai của gia đình giàu có thực sự, nếu có thể kết giao thì càng tốt.
Chính tại bữa tiệc rượu đó, Thương Huỳnh đã gặp Hứa Trí, bị cuốn hút bởi cách nói chuyện và phong thái của anh ta.
Nhưng sự quen biết này chỉ là một chiều từ phía Thương Huỳnh, Hứa Trí thực sự chưa từng nói chuyện với cô ta.
Sau đó vì lòng hám danh hoặc là mê muội cô ta đã nói dối trước mặt bạn thân, sau đó bắt đầu nói dối để che đậy, lời nói dối càng lúc càng nhiều đến hôm nay quả bóng dối trá phình to đến bên bờ vỡ nát, cuối cùng nó bị xuyên thủng nổ tung.
Sau khi Thương Huỳnh cầm áo khoác và túi xách rời đi, không khí trong phòng hơi dịu xuống một chút.
Mặc dù trong lòng mọi người đều rất muốn lập tức tụ tập lại để bàn tán về chuỗi sự kiện vừa xảy ra, cùng nhau tổng hợp thông tin, làm rõ ngọn ngành nhưng vì Hứa Trí vẫn ở đó họ đều kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, vẫn giữ thái độ nghiêm túc không hề lộ ra vẻ thả lỏng.
Hứa Trí không biết chuyện gì xảy ra, tại sao lại có hiểu lầm rằng người trong lòng anh ta là cô gái vừa rồi nhưng dù hiểu lầm đã được làm sáng tỏ anh ta cũng không còn tâm trí để quan tâm đến những chuyện khác.
Anh ta đến đây có việc, bây giờ tự nhiên tiếp nhận xe đẩy từ tay nhân viên phục vụ hoàn thành công việc mà mình cần làm.
Trong xe đẩy đặt vài chai rượu vang đỏ cao cấp, giá không hề rẻ, anh ta phong độ lịch lãm nói với mọi người có mặt “Không biết tôi có làm phiền mọi người không, xin lỗi trước, tôi là bạn của Cam Điềm Điềm, Hứa Trí. Biết các bạn đến đây ăn nên tôi muốn bày tỏ chút thành ý, gửi tặng mọi người vài chai rượu vang, hy vọng mọi người chơi vui vẻ ở đây.”
Sau khi nói xong mọi người đều dồn ánh nhìn về phía những chai rượu trong xe đẩy, một khoảng lặng không tiếng động.
Phần lớn đám người không biết phải phản ứng thế nào trong tình huống này, chỉ có ủy viên thể thao là có chút khả năng ứng phó vội vàng cười toe toét, đối diện với người như Hứa Trí đám bạn học này rõ ràng còn non.
Khuôn mặt non nớt của Ủy viên thể thao cố gắng tỏ ra dày dạn kinh nghiệm cúi người hơi khom lưng bắt tay với Hứa Trí “Cảm ơn cậu hai Hứa, nếu không phiền anh có thể ở lại ăn cùng chúng tôi không?”.
Nói xong anh ta nhìn về phía Cam Điềm “Anh ngồi cạnh Điềm Điềm nhé.”
Hứa Trí khá sẵn lòng ngồi cạnh Cam Điềm cùng ăn với các bạn học cấp ba của cô, anh ta nhìn vào mắt Cam Điềm dường như đang xin ý kiến của cô, chỉ cần Cam Điềm gật đầu anh ta sẽ ở lại nhưng lúc này Cam Điềm rất mệt, cô đã nói chuyện với Hứa Trí vài giờ ở Vạn Bảo trai, tiêu tốn không ít sức lực, vừa rồi còn có vài lần phải tiêu hao nhiều sức lực, sau cùng cô chỉ là cố gắng chống đỡ, bây giờ cơ thể gần như đã quá tải, cô muốn nằm xuống, muốn đi ngủ.
Dạy dỗ Thương Huỳnh xong, cô không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây.
Cam Điềm không thân thiết với những bạn học này, cũng không phải bạn học của mình không hy vọng giữ liên lạc sau này.
Đều là giao tiếp không cần thiết, Cam Điềm không có tâm trạng cũng không có sức lực tiếp tục giao lưu liền trực tiếp nói “Thực sự xin lỗi, tôi còn có việc, bây giờ phải về nhà, không thể tiếp tục chơi cùng mọi người. Sau này có cơ hội lại nói.”
Thấy cô nói muốn đi thái độ của các bạn học trong lớp đối với cô đều thay đổi lớn, cả năm lẫn nữ đều đồng loạt nói lời giữ cô lại.
Đối với sự nhiệt tình nịnh hót bất ngờ từ những người này Cam Điềm mỉm cười xua tay từ chối, cô tiến lên lấy túi xách của mình thể hiện ra vẻ xin lỗi và kiên quyết muốn rời đi “Thật sự xin lỗi, tôi có việc chúng ta liên lạc sau.”
Cầm túi xách đi đến trước mặt Hứa Trí, Cam Điềm nói với anh ta “Nếu anh Hứa không bận có thể ở lại chơi.”
Cô không ở lại anh ta ở lại làm gì, Hứa Trí cười đi “Thôi, tôi đưa cô về nhà.”
Cam Điềm sợ anh ta lại nói từ chối không được nên cũng không mở miệng từ chối, hơn nữa quần áo cô thay ra vẫn còn trên xe của anh ta, cô cần phải đi lấy về.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận