Tiểu bát cũng bị giật mình, khóe miệng nhẹ cong lên chút ý cười, cậu ta nâng chén rượu lên khẽ nhấp một ngụm. Một đội ba người đã tập hợp đủ, ăn cơm để biết thêm những tình hình nên biết rồi, sau đó là bắt đầu một cuộc sống gà bay chó sủa.
Từ trước đến giờ La Suy Tử và Tiểu bát không suy nghĩ gì nhiều, vẫn luôn dựa vào sự lãnh đạo của Cam Điềm.
Ý của Cam Điềm là cô sẽ tiếp tục đi đào kho báu, với khả năng của cô thì một ngày nào đó cô sẽ trở thành chị đại trong thị trường độ cổ mà thôi.
La Suy Tử cũng không rảnh rỗi, cậu ấy vẫn cứ đi làm thầy tướng số hoặc là nghĩ cách nào để xem phong thủy cho nhà người ta. Tóm lại thì có thể kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Còn tất cả những việc vặt trong nhà đều giao hết cho Tiểu bát.
Sau khi xác định rõ mục tiêu của mình, Cam Điềm cổ vũ La Suy Tử và Tiểu bát “Các cậu có nhớ một câu trong bộ người vô danh mà chúng ta đã cùng xem không?”.
Tiểu bát đang nhét đầy thịt trong mồm, cậu ta nhìn mặt Cam Điềm, La Suy Tử cũng nhìn cô “Câu nào cơ?”.
Cam Điềm đảo mắt nhìn từ La Suy Tử đến Tiểu bát, cô Nghiêm mặt bước từng bước một “Làm to làm lớn”.
Khi nói câu này cậu ấy bất chợt nhớ đến cảnh hai tên cướp ngu đần cầm cây súng đồ chơi bản hiếm đi cướp điện thoại, La Suy Tử nở nụ cười ngây ngốc “Thật đấy”.
Cam Điềm lườm cậu ấy một cái, thấy cậu ấy ngừng cười rồi mới nói tiếp “Có tin không?”. Tiểu bát là chúa tâng bốc cậu ta lập tức gật đầu nhưng giọng nói không vang dội mà chỉ khe khẽ “Có”.
Cam Điềm hài lòng, cô cầm muỗng lên múc canh vào chén.
Ngày thứ 14 sau khi nhận nhiệm vụ, trợ lý Lý Hưng Kỳ vẫn không tìm thấy Cam Điềm Điềm đã chạy trốn kia. Cùng một mốc thời gian, những người mà nhà họ Tống cử đi cũng không tìm được, tựa như người đó bỗng dưng biến mất vậy.
Nếu thật sự không tìm thấy được thì cũng không thể kéo dài thời gian mãi như thế được, vậy nên hôm nay Lý Hưng Kỳ dẫn cô Hai hai nhà họ Tống Tống Tử Ngưng đến xin lỗi trực tiếp với Phong Cảnh Hàng.
TốngTử Ngưng ngồi trên ghế sofa đối diện Phong Cảnh Hàng, năng lượng đầy mạnh mẽ của anh đè ép đến mức khiến cô ta hô hấp khó khăn. Lý Hưng Kỳ đứng một bên báo cáo với Phong Cảnh Hàng “Xin lỗi Phong tổng, vẫn không tìm thấy người đó, đã tìm tất cả những nơi mà cô ta có thể đến, hỏi những người quen biết với cô ta rồi nhưng không có ai đã gặp cô ta. Cả ông Cam cũng mất tích. Trong khoảng thời gian gần đây nhất hai người đó cũng không dùng điện thoại, cũng không dùng đến căn cước công dân, cũng không thấy sao kê tiêu dùng của thẻ ngân hàng.”
Sắc mặt Phong Cảnh Hàng đầy vẻ rét lạnh, anh nhìn thoáng qua Tống Tử Ngưng ngồi đối diện.
Tư thế ngồi của Tống Tử Ngưng cực kỳ thực nữ, hai tay đang vào nhau đặt trên đùi, giọng điệu nói chuyện đầy vẻ lấy lòng:
“Xin lỗi Phong tổng, mong Ngài có thể bớt giận. Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm người đó, chắc chắn sẽ tìm thấy và giao tận tay cho ngài, sẽ cho ngài một câu trả lời. Chúng tôi vốn rất có lòng thành nhưng chúng tôi cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận