Lúc này Cam Điềm đang được Phong Cảnh Hàng bế đến bên cạnh xe của anh, không có quá nhiều thái độ và lời nói thương hương tiếc ngọc Phong Cảnh Hàng nhìn cô một cái hỏi “Tự mình lên xe hay là tôi ném cô lên xe?”.
Người đàn ông này thật sự không hề tỏ ra tốt bụng chút nào, Cam Điềm ngẩng đầu lên nhìn anh sau đó nhanh chóng buông lỏng cổ anh trượt xuống.
Sau khi đứng lên, cô mở cửa xe tự giác trườn vào bên trong.
Vừa ngồi vào Phong Cảnh Hàng cũng bước vào ngồi bên cạnh cô, nói với tài xế “Về nhà.”
Cam Điềm không có gì để nói với anh, mối quan hệ của họ chỉ là từng ngủ với nhau hai lần, nói là thân mật cũng được mà nói không thân mật cũng không sai. Nếu không nói về những chủ đề trên giường có vẻ như họ không có gì để nói cả, nhưng rõ ràng không thể nói về những chủ đề đó nên Cam Điềm liền lấy điện thoại ra khỏi túi bắt đầu nghịch.
Cô rất mệt, tựa lưng vào ghế, mắt hơi nhắm lại, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt càng lúc càng rõ.
Vì có người trong nhóm Wechat của lớp tag Cam Điềm, cô liền mở ra xem toàn bộ lịch sử trò chuyện.
Hầu hết mọi người đều đang thảo luận về Phong Cảnh Hàng cô cũng hơi quan tâm, bắt đầu đọc đọc một hồi khi thấy những từ như giàu có ngang ngửa quốc gia, huyền thoại trong giới kinh doanh, đẹp trai không gì sánh kịp, chồng quốc dân, cô bỗng nhiên không còn mệt nữa, suýt nữa là phá lên cười, một mặt cố kìm nén tiếng cười, một mặt mỉa mai trong lòng.
Thật là viết tiểu thuyết tâng bốc không vi phạm pháp luật, từ điển mới của Trung Quốc không tính tiền muốn nói sao thì nói.
Phong Cảnh Hàng liếc nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Cam Điềm có hình ảnh của mình, thấy cô đang cố kìm nén tiếng cười không nhịn được mà hỏi “Cười cái gì vậy?”.
“À.” Cam Điềm vội vàng ngừng cười nhìn về phía Phong Cảnh Hàng, tắt màn hình điện thoại “Tôi đang đọc một mẩu truyện cười.”
“Truyện cười gì kể cho tôi nghe với.” Phong Cảnh Hàng nhìn chằm chằm vào cô, Cam Điềm mở miệng nuốt hai hơi không khí, mắt đảo một vòng rồi nhìn thẳng vào mắt Phong Cảnh Hàng nói một cách nghiêm túc “Anh biết bơi không?”.
Phong Cảnh Hàng nhìn cô không chớp mắt, không biết cô muốn nói gì đơn giản trả lời “Biết.”
Cam Điềm im lặng một lúc không muốn từ bỏ, Cam Điềm di chuyển người lại gần Phong Cảnh Hàng một chút nói “Hãy trả lời lại một lần nữa, lần này anh hãy nói là không biết.”
Phong Cảnh Hàng:....
Cam Điềm không quan tâm đến biểu cảm trên khuôn mặt của Phong Cảnh Hàng, nhìn anh hỏi lại một cách nghiêm túc “Anh biết bơi không?”.
Phong Cảnh Hàng giữ vẻ mặt bình tĩnh “Không.”
Cam Điềm cười nhẹ, ánh mắt rạng rỡ “Vậy thì anh cần phải học rồi.”
Không biết cô đang làm gì, Phong Cảnh Hàng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh hỏi lại “Tại sao?”.
Cam Điềm cắn môi kìm nén nụ cười sau đó cười to tiến lại gần nhìn vào mắt anh “Bởi vì chúng ta sắp rơi vào biển tình rồi.”
Có vài giây không gian như ngừng lại, nụ cười trên khóe miệng cô gái ngọt ngào, đôi mắt trong veo lấp lánh như thể chứa đầy sao.
Nhịp tim đập nhanh hơn, ngón tay không kìm được run rẩy, hơi thở gấp gáp, Phong Cảnh Hàng đột ngột rời mắt khỏi cô nhìn về phía trước tỏ vẻ không hề xao động “Trẻ con.”
Nghe anh nói vậy Cam Điềm thu lại nụ cười mím môi lẩm bẩm “Chán”, rụt đầu về cũng nhìn về phía trước.
Chưa ngồi yên được bao lâu cô đột nhiên hét lên “Á, tim tôi đau quá.”
Không biết lại là chuyện gì Phong Cảnh Hàng không nhịn được mà nhìn về phía cô “Lại sao nữa?”.
Cam Điềm quay đầu lại, khóe miệng nén cười nhìn chằm chằm vào mắt anh sau đó bất ngờ chớp mắt nói “Anh kẹt trong tim em rồi.”
Phong Cảnh Hàng lại hơi sững sờ trong khoảnh khắc, Cam Điềm chớp mắt nói ra lời đó anh như thấy tràn ngập ánh sao và bong bóng hồng.
Sau khi Cam Điềm nói xong, không đợi Phong Cảnh Hàng phản ứng cô tự cười với mình, tự hài lòng với trò đùa của mình rất vui vẻ.
Trong lúc cười, cô lại tiến gần Phong Cảnh Hàng hỏi “Tôi đọc trên mạng đấy, có làm anh rung động không?”.
Phong Cảnh Hàng nhếch môi kìm nén cảm xúc dâng trào, vẻ mặt lạnh lùng đềm đạm “Không”.
Không thì thôi không cần cố gắng nữa. Cam Điềm cảm thấy thực sự mệt mỏi không muốn lãng phí sức lực để nói chuyện nữa, cô ngồi thẳng tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bóng tối hiện lên trước mắt, cảm giác mệt mỏi như sóng thần ập đến.
Ngồi mãi Cam Điềm cảm thấy mình mềm nhũn, nghiêng người tựa vào vai Phong Cảnh Hàng, cô không muốn di chuyển, nghe Phong Cảnh Hàng hỏi cô bằng giọng điệu bình thản ‘Cô không có xương à?”, cô nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, mắt không mở giọng nói càng lúc càng nhỏ “Tôi cũng cảm thấy cơ thể này như không có xương vậy.”
Chưa đầy một phút sau khi nói xong cô ngủ thiếp đi, nửa người đè nặng lên Phong Cảnh Hàng.
Trong xe ánh đêm mờ nhạt, Phong Cảnh Hàng hơi nghiêng đầu nhìn cô gái đang ngủ say tựa vai mình, hàng mi dài dầy càng làm nổi bật đôi mắt mỗi lần chớp mắt dường như lại gợi lên một tia sóng nhẹ trong lòng anh.
Khi nhận ra mình đang mất tập trung Phong Cảnh Hàng lấy lại tinh thần, dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thở.
Đêm ở thành phố không hề yên tĩnh, ánh sáng lấp lánh bên ngoài cửa sổ, bên tai là tiếng thở đều đặn của cô gái.
Khi xe lên núi đến biệt thự Cam Điềm vẫn ngủ say, Phong Cảnh Hàng định đánh thức cô nhưng thấy cô mềm nhũn như không có xương anh không nói gì xuống xe bế cô ra khỏi xe, sau đó bế vào biệt thự.
Thím Chu mở cửa thấy phong cảnh hàng bế Cam Điềm về, thím ngạc nhiên nhưng không nói gì.
Hai ngày trước Cam Điềm bỏ trốn khỏi biệt thự vào nửa đêm thực ra có trách nhiệm của thím Chu nhưng vì ông chủ nhà thím không trách cứ nên thím vẫn cảm thấy không yên tâm, bây giờ thấy Cam Điềm được ông chủ bế về nhà thím cảm thấy an tâm hơn một chút.
Sau khi đóng cửa lớn, thím theo sau Phong Cảnh Hàng thấy anh định đặt Cam Điềm xuống phòng khách để ngủ liền gợi ý “Ông chủ đặt Điềm Điềm vào phòng tôi ngủ với tôi đi, cô ấy nói cô ấy sợ tối không dám ngủ một mình, nếu giữa đêm tỉnh dậy phát hiện mình một mình trong phòng khách cô ấy lại sẽ gây rối.”
Nghe thím Chu nói vậy Phong Cảnh Hàng nhìn thím một cái sau đó chuyển ánh mắt lên mặt Cam Điềm, anh không tin rằng cô gái trong lòng mình sợ tối không dám ngủ một mình.
Làm sao một người dám mò ra khỏi biệt thự vào nửa đêm, leo qua bức tường cao để trốn có thể sợ tối không dám ngủ một mình, nhưng anh không nói ra điều đó, không lên tiếng nghi ngờ lời của thím Chu.
Thay vào đó anh dừng bước chân định tới phòng khách quay người về phía thang máy nói với thím Chu “Ngủ với tôi.”
Thím Chu đi theo hai bước rồi dừng lại tự nói với mình “à à”.
Không cần thím Chu phải lo lắng, Phong Cảnh Hàng ôm Cam Điềm đang ngủ không biết gì lên lầu, đưa cô vào phòng mình họ từng ngủ chung giường hai ngày trước.
Giờ anh không thấy có vấn đề gì khi ôm cô ngủ chung với mình.
Nhìn cô ngủ như vậy gần như không thể đánh thức anh cũng không quá cẩn thận, trực tiếp ôm cô lên giường.
Sau khi nhẹ nhàng đặt Cam Điềm xuống giường Phong Cảnh Hàng cởi váy, áo len dày, đắp chăn lên.
Cô bất ngờ mở mắt nhìn chằm chằm một cách mơ màng, Phong Cảnh Hàng vừa đắp chăn cho cô chưa kịp đứng thẳng, hai người giữ khoảng cách gần nhau.
Cam Điềm chớp mắt hai cái mơ màng nhìn Phong Cảnh Hàng trông có vẻ rất nghiêm túc hơi quyến rũ rồi lẩm bẩm hỏi “Muốn hôn không?”.
Phong Cảnh Hàng sững sờ không nhìn ra biểu cảm, anh không biết Cam Điềm đang ở trong trạng thái nào, có tỉnh hay không.
Anh không nói gì nhưng Cam Điềm mò mẫm với tay ra âm lấy cổ anh nhẹ nhàng dùng sức kéo đầu mình lại gần, cô từ từ đưa mặt lại gần Phong Cảnh Hàng hơi thở thơm ngát, đôi môi phấn hồng quyến rũ khiến Phong Cảnh Hàng cảm thấy hơi thở của mình trở nên gấp gáp.
Nhưng đúng lúc đôi môi sắp chạm nhau Cam Điềm đột nhiên dừng lại, sau một lúc cô mơ màng lẩm bẩm một câu “Mệt quá, thôi bỏ đi.”
Nói xong cô nhắm mắt lại, tay mất hết sức lực ngã trở lại gối ngủ như một con heo.
Phong Cảnh Hàng đang bị dụ dỗ đến nữa chừng kìm nén ý muốn giết người, mím chặt môi nhắm mắt lại.
Sau khi tỉnh táo lại chốc lát, anh mở mắt ra nhìn Cam Điềm một lần nữa chìm vào giấc ngủ, trong lòng Phong Cảnh Hàng tràn ngập sự thỏa mãn.
Hiện tại trước mặt anh là một cô gái đang ngủ yên bình trên giường, nhịp thở nhẹ nhàng, vì khuôn mặt hơi nghiêng sang một bên nên lộ ra một làn da trắng từ giái tai đến xương quai xanh dọc xuống còn có chiếc cổ thon gọn xinh đẹp khiến người khác không nhìn được mà chạm vào. Thậm chí anh còn muốn để lại một chút vết tích phá hoại lên nơi hoàn mỹ đó.
Cơ thể của anh như bị lý trí chi phối, Phong Cảnh Hàng di chuyển bàn tay đến vuốt ve cổ của Cam Điềm rồi nhẹ nhàng xoa xoa hai cái ngón tay trượt xuống rồi ấn xương quai xanh.
Khi ngón tay anh đang dừng lại ở xương quai xanh mỏng manh định làm bước tiếp nữa thì người trên giường đột nhiên xoay người còn bụp một phát kéo chăn nằm nghiêng quay lưng về phía cửa sổ.
Hơi thở của Phong Cảnh Hàng hơi nóng lên, anh cố áp chế ngọn lửa đã cháy trong cơ thể anh suốt đêm lại, anh ngồi đó kiểm soát bản thân rất lâu cuối cùng có lẽ lý trí và sự tự chủ của anh đã thắng, anh rút tay lại nắm chặt chăn bông như bị nó đánh bại.
Anh đột nhiên kéo chăn lên rồi đứng dậy rời khỏi giường, anh nhét cả người Cam Điềm vào trong chăn “Quên đi, mắt không thấy thì tim sẽ không đau.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận