Với vai trò là làm phụ trách trong buổi họp nên cô đã tốn rất nhiều sức lực, cũng một phần vị giường của Phong Cảnh Hàng quá thoải mái, suốt đêm cũng không có tiếng động nào làm phiền nên Cam Điềm đã ngủ rất sâu.
Cô ngủ sâu đến mức không còn biết ai ngủ cùng mình, ai đã làm gì cô không nữa.
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy vì thấy đói, cô phát hiện mình đang ngủ trong phòng của Phong Cảnh Hàng, mà còn là giường của Phong Cảnh Hàng nữa, nhưng người đàn ông Phong Cảnh Hàng lại không có ở đây.
Trí nhớ của cô chỉ đọng lại câu chuyện mà cô kể cho Phong Cảnh Hàng tối qua rồi cô bị mất trí nhớ, sau khi ngủ quên trên xe cô cũng không biết mình vào biệt thự bằng cách nào, thậm chí cô còn không biết mình đã ngủ trên giường của Phong Cảnh Hàng như thế nào.
Cô cũng không buồn biết lắm, cô lười suy nghĩ đến chuyện đó, dù sao cũng không nhớ được.
Cơn buồn ngủ còn chưa tan, Cam Điềm chớp mắt nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà, cô hít một hơi dài rồi ngồi dậy khỏi giường, lười biếng giơ tay lên vuốt tóc, cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ của mình.
Nếp uốn tóc tạm thời mà cô uốn tối qua vẫn còn, khi cô giơ tay vào tóc, tóc cô bị xoăn lại với nhau, nó như biến thành một quả bóng mềm mại.
Cam Điềm không quan tâm đến nó, cô vén chăn lên bước ra khỏi giường với mái tóc dày.
Lúc đôi bàn chân còn chưa chạm xuống sàn cô nhìn xuống cô thấy mình vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi và quần lót mà cô mặc tối qua.
Áo len và váy đã cởi, quần áo bên trong cũng chưa có ai đụng tới.
Đêm qua cô ngủ như vậy tất nhiên là không có ai tắm cho cô, thấy vậy nên cô vén cổ áo sơ mi từ dưới lên đưa lên mũi ngửi vẫn còn thơm nên cô lẩm bẩm “Anh ta tử tế thế à?”.
Đêm qua cô ngủ say như vậy không khác gì bị đánh thuốc hôn mê vậy mà Phong Cảnh Hàng không lợi dụng lúc cô không phòng bị mà làm gì cô.
Nếu cô chưa cùng anh ta quan hệ hai lần cô còn tưởng người đàn ông này là gay hay bất lực rồi chứ.
Có vẻ như bây giờ anh ấy đang ra dáng lạnh lùng.
Sau khi trong đầu cô gắn cho Phong Cảnh Hàng cái mã lạnh lùng cô cũng không buồn nghĩ đến anh nữa, tóm lại anh có thể thỏa mãn cô mỗi tháng một lần là đủ còn lại không sao cả.
Dưới sàn đã bật máy sưởi rồi nên nếu chân không mang dép lê cũng không sao cả, với cả điều quan trọng là cô cũng không có dép.
Đôi chân trần trắng nõn bước đi trên sàn, cô nhanh chóng nhặt áo len và váy rồi mặc vào.
Sau khi đeo túi xách và và xỏ đôi giày da nhỏ vào cô định mở cửa xem bây giờ nên làm gì, mặc dù hiện tại cô cũng rất đói nhưng chắc chắn trốn thoát là ưu tiên hàng đầu trong cuộc đời cô.
Bây giờ cô hẳn là sẽ làm nên chuyện lớn mới phải, nói chung sẽ dẫn La Suy Tử và tiểu bát làm chuyện có ý nghĩa, đi tạo vinh quang lớn chứ không thể nào bị nam chính nhốt vào ngọn núi này và nuôi dưỡng như thú cưng được.
Dù quả thực cô bây giờ rất dễ thương, thích hợp để nuôi.
Đôi chân trần của cô không tạo ra tiếng động trên sàn, Cam Điềm đã mang đôi giày da nhỏ đi đến cửa, nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm cửa rồi từ từ mở cửa.
Cô cẩn thận bước trước một chân ra, cô đã lên kế hoạch khi rời khỏi phòng này sẽ lẻn xuống lầu, sau đó xem xét tình hình.
Kết quả là chỉ có một chân bước ra, khi chân còn lại chưa kịp bước ra thì đã nhìn thấy hai người phụ nữ trung niên mặc đồng phục bảo mẫu đứng ngoài cửa phòng, dáng người hơi cao và vạm vỡ.
Họ thấy cô mở cửa, hai người phụ nữ cùng nhau chào cô “Chào buổi sáng cô Điềm Điềm.”
Cam Điềm sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng không tự nhiên mà nhếch lên “Chào buổi sáng.”
Sau khi cô chào xong, không đợi cô nói gì hai người phụ nữ đã tự mình nói “Thưa cô để chúng tôi phục vụ cô Điềm Điềm. Nếu cô Điềm Điềm cần gì thì cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ theo cô Điềm Điềm bất cứ lúc nào.”
Đây đâu phải là phục vụ chứ, đây là giám sát.
Tuy nhiên nhìn dáng vẻ của hai người phụ nữ này có vẻ họ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, Cam Điềm không dám có bất kỳ phản đối nào đối với sự phục vụ của họ và vô cùng vui vẻ nhận lời để tránh bị hai người này nghi ngờ, cô cười ngọt ngào rồi nói “Tôi đói rồi, cảm ơn.”
Một người phụ nữ mỉm cười và lịch sự đáp lại “Cô Điềm Điềm, xin cô đợi một lát để tôi vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô.”
“Cảm ơn.” Cam Điềm mỉm cười lại với bà ta, ánh mắt cô nhìn theo bà ta quay người rời đi.
Một người đã đi khỏi còn một người hầu khác đứng đó như không cử động, đương nhiên Cam Điềm cũng không có ý định bỏ ra chút sức lực nhỏ bé của mình để giải quyết chuyện này.
Với tình hình hiện tại cô tạm thời từ bỏ kế hoạch trốn thoát khỏi đây để trở về nhà, dù sao thì cô cũng phải quay lại đây ít nhất mỗi tháng một lần thôi mà nên ở lại đây vài ngày nữa cũng chẳng hại gì, chỉ cần Phong Cảnh Hàng cho cô ngủ khi cần mọi chuyện khác đều có thể thương lượng được.
Cô là người có thể tận hưởng cuộc sống mạo hiểm trời là chăn đất là giường mà còn có cuộc sống nào khác mà cô chưa trải qua à.
Hãy để cô sống cuộc sống nhàn hạ của một người giàu có trên núi được mọi người lo liệu mọi việc rồi thưa gọi là cô Điềm Điềm.
Hãy để cô có thể tận hưởng một cách không chán nản đi.
Thật ra cô luôn có thể suy nghĩ rộng rãi trong một khoảng thời gian ngắn và đối mặt với mọi tình huống mà không hoảng sợ như vậy.
Cam Điềm ném đôi giày da nhỏ đang mang sang một bên rồi nói với người phụ nữ thứ hai còn lại “Tôi muốn đi tắm rồi dì có thể giúp tôi tìm quần áo để thay không, lần trước tôi cũng đến đây nên ở đây có quần áo. Đúng rồi tôi cũng cần một đôi dép nữa”, sau đó cúi đầu nhìn đôi chân xinh đẹp của mình “Tôi muốn đôi nào thật đáng yêu chút ấy. Cảm ơn dì.”
Người phụ nữ thứ hai cười nói “Được, được”, sau đó bà ta nói thêm “Được rồi cô Điềm Điềm muốn làm gì thì làm đi, cô không cần phải xin phép chúng tôi, chỉ cần cô có chuyện gì thì kiếm chúng tôi, không cần khách sáo đâu ngài ấy có nói chỉ cần cô không xuống núi quậy thì muốn làm gì thì làm. Ngài có việc ở công ty nên đã rời đi từ sáng sớm sợ cô Điềm Điềm buồn chán vì vậy ngài ấy đã yêu cầu chúng tôi ở cùng và phục vụ cho cô.”
Cam Điềm thừa biết Phong Cảnh Hàng sợ cô bỏ chạy mà, dù vậy cô vẫn gật đầu “Vậy để tôi đi tắm trước.”
Lần trước đến chỗ Phong Cảnh Hàng quần áo của cô đã được thím Chu giặt, ban đêm trốn đi cô vẫn mặc quần áo của Phong Cảnh Hàng cho nên quần áo của cô vẫn ở đây.
Người phụ nữ thứ hai đến chỗ thím Chu lấy quần áo sau đó đưa cho cô rồi đứng canh cửa phòng tắm, chờ cô đi tắm.
Chỉ cần Cam Điềm bên trong có chuyện gì nhờ rồi bà ta sẽ giúp chạy việc vặt bên ngoài.
Cuộc sống có quần áo đẹp mặc, có đồ ăn trên tay, chỉ mở miệng này cũng chỉ có thế.
Trước kia có tiền cô cũng không ra vẻ như vậy, tiền bạc của cô đều dùng vào các việc như mua bảo vật, cùng lắm là đi đâu để lãng phí tiền bạc cô sao có thể làm được những việc như thuê những người hầu này như trong xã hội phong kiến vậy chứ, Phong Cảnh Hàng thế mà tìm tận hai người để phục vụ cho cô.
Tuy nhiên nếu chưa trải qua đãi ngộ này thì sẽ cảm thấy chút mới mẻ sau mới mẻ là cảm thấy cũng không tệ, Cam Điềm ngẫm nghĩ dù sao cũng không thể lãng phí những cơ hội tốt như vậy, vậy nên tự tưởng tượng mình là một trong những cô gái trẻ quyến rũ xuất thân từ một gia đình quý tộc cổ xưa và trải nghiệm điều đó.
Đi tắm rửa xong sấy tóc rồi đến phòng ăn ăn sáng nhìn thấy thím Chu thì cô cũng chào bà, cười nói mấy câu chuyện trong nhà.
Sau khi ăn xong cô cũng không có việc gì làm tạm thời cũng không thể rời khỏi đây nên cô đi dạo một vòng quanh biệt thự của Phong Cảnh Hàng, nhìn ngắm kết cấu ngôi nhà của anh từ phòng khách đến phòng trà rồi đến phòng khách đi từ phòng này sang phòng khác rồi đi vào tòa nhà.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận