Nhà của Phong Cảnh Hàng rất lớn, trong nhà có rất nhiều người làm việc bao gồm cả những người phụ trách vệ sinh ăn uống và những người phụ trách hoa cỏ cây cối trong vườn.
Ngôi nhà rộng và có nhiều phòng trong đó có phòng học, phòng tập thể dục phòng nghe nhìn và hồ bơi trên mái.
Vào một ngày lạnh cống như vậy Cam Điềm không có hứng thú với bơi lội và thể dục nền cuối cùng cô lang thang đi vào phòng làm việc và ở đó một lúc.
Từ bên ngoài phòng làm việc cô đẩy cửa ra vừa liếc nhìn đã thấy mấy nhóm kệ Ngọc cổ lớn, trên kệ bày đủ loại ngọc cổ, vừa nhìn đã thấy tất cả đều có giá trị.
Khoảnh khắc Cô nhìn thấy những thứ này đôi mắt Cam Điềm hơi nheo lại, cô đột nhiên cảm thấy những ngày được chăm sóc thú vị hơn một chút.
Ngoài Ngọc cổ, trong phòng làm việc tất nhiên còn có rất nhiều sách, được sắp xếp phân loại ngay ngắn, mọi thứ trong nghiên cứu này đều là những gì cô thích.
Cô có thể chọn sách và đọc hoài mà không thấy chán, đặc biệt về kho báu thì chỉ cần cầm trên tay cũng thấy thú vị vô cùng.
Cam Điềm nhớ lần cô tỉnh dậy sau chuyến du hành thời gian cô đang ở trong phòng làm việc của Phong Cảnh Hàng, nhưng lúc đó đầu óc cô đang hỗn loạn đến mức làm tình say đắm, nắm rõ ký ức của nguyên chủ rồi vội vàng bỏ chạy không để ý đến những gì trong phòng làm việc của anh.
Cô chỉ nhớ trang trí của căn phòng là có kiểu dáng bằng gỗ nguyên khối dày được giác vàng và bạc, bây giờ sự chú ý của cô không còn ở đồ đạc nữa mà là những cuốn sách và đồ cổ trong phòng.
Ánh mắt cô quét qua những hàng sách trên kệ sau đó nhìn vào giữa phòng làm việc, cuối cùng dừng lại ở một miếng ngọc bích được chạm khắc tinh xảo ở góc bàn, bên dưới có khung gỗ nguyên khối màu nâu đỏ nhìn thoáng qua cho thấy nó không phải dành cho người bình thường có thể chơi được.
Cam Điềm đi đến bàn làm việc rồi hơi cúi người xuống nhìn viên Ngọc Bích trong ánh sáng một lúc, cô nhìn thấy một mặt của khối ngọc chạm khắc có chút huỳnh quang, tự nói rằng thủy tinh này thuộc loại xanh hoàng gia, một miếng Ngọc bích nhỏ như thế này cũng đủ cho một người sống giàu sang trong nhiều đời.
Cô có năng lực thẩm định bảo vật vượt trội và cũng rất thích giám định bảo vật, cô đương nhiên thích những món đồ cổ bằng ngọc này và tự nhiên có tình yêu với chúng.
Cam Điềm có nhiều sở thích khác nhau nhưng cô vẫn là đam mê nhất với việc chấp nhận rủi ro.
Tất nhiên sưu tập đồ chơi là sở thích mà chỉ những người có tiền mới có thể mua được, nếu có tiền bạn có thể chơi ô tô, đồng hồ, máy bay, sưu tầm đồ cổ cũng là niềm đam mê của nhiều người giàu có, nó khiến họ trở nên độc đáo hơn trang nhã hơn và ý nghĩa hơn.
Tất nhiên điều quan trọng nhất là trông giàu có hơn.
Cam Điềm Đã lâu rồi không nhìn thấy Viên Ngọc Xanh hoàng gia bằng thủy tinh tốt như vậy. Lần trước cô ở trong cửa tiệm của Hứa Trí cũng không thấy đồ vật nào tốt hơn thứ này.
Khi nhìn vào viên ngọc cô như bị nó hấp dẫn nên đã với tay ra định cầm nó lên tay và bày ra để xem, kết quả là đầu ngón tay vừa chạm vào thì lập tức có tiếng gõ cửa, cô nhìn lên thì thấy là thím Chu, bà đang đứng ở cửa, trên tay thì cầm một chiếc túi vỏ sò lớn hơn lòng bàn tay một chút trông nó rất quen.
Cam Điềm rút lại bàn tay đang lấy ngọc thạch của mình, quay người đứng thẳng nhìn thím Chu hỏi “Thím Chu, có chuyện gì vậy?”.
Thím Chu cầm túi đi vào phòng làm việc, lúc tới gần đặt túi vào tay cô rồi nói “Điềm Điềm, ngài ấy bảo tôi đưa cho con, ngài ấy nói đó là đồ của con, con muốn nhìn qua không?”.
Nghe thím Chu nói là đồ của mình thì cô lập tức nhớ ra thì ra cái túi này của Cam Điềm Điềm, bởi vậy nhìn quen quen.
Nếu là đồ của cô ấy thì cô phải cầm lấy thôi. Cô cầm lấy chiếc túi mở khóa kéo nhìn xem, bên trong đó có một chiếc điện thoại di động, ví tiền, son môi phấn trang điểm, một chiếc gương nhỏ, một mớ hỗn độn và một chồng giấy A4 dày cộm, cô không biết đó là gì.
Đối với Cam Điềm mất những thứ này cũng không sao cô cũng không có ý định tìm chiếc túi này nên nhìn qua rồi nói với thím Chu “Đúng là của con, cảm ơn thím.”
Thím Chu cười nói “Nếu là của con thì hãy giữ kỹ đấy đừng làm mất nữa. Thím còn có việc phải đi làm, Điềm Điềm con chơi tiếp đi.”\
Nói xong thím ấy xoay người rời đi, đi được hai bước rồi quay lại nhìn Cam Điềm rồi nhẹ giọng nói “Nhân tiện Điềm Điềm, con có thể đụng đồ trong phòng làm việc của ngài ấy thím không có cản con nhưng thím chỉ muốn nhắc nhở con phải cẩn thận để không làm vỡ bất cứ thứ gì khi chơi nhé, những thứ này rất đắt tiền, chúng đều là những thứ mà ngài ấy thích, nếu con làm vỡ chúng thím sợ ngài ấy sẽ tức giận, biết không?”.
Cam Điềm hiểu, cô hiểu rõ chúng mà cô còn biết giá của chúng.
Nếu bất kỳ bảo vật nào trong phòng nghiên cứu này vô tình bị hư hại sẽ phải bồi thường hàng triệu USD, người bình thường cả đời cũng không đủ khả năng chi trả, dù có làm người hầu cho những người giàu có như Phong Cảnh Hàng.
Trước mặt thím Chu cô không ra vẻ mà vẫn cư xử đúng mực gật đầu với thím Chu “Con biết rồi, sẽ không phá hỏng đâu.”
Thím Chu tiếp tục cười nói “Con bé ngoan, cứ chơi đi có gì thì gọi cho thím nhé.”
“Dạ.” Cam Điềm tiếp tục gật đầu nhìn về phía cửa phòng.
Thím Chu vừa rời khỏi Cam Điềm lập tức xoay người đi vòng qua bàn đến ghế ngồi xuống.
Bảo vật trước mắt cô cũng không thèm nhìn nữa ngồi vào bàn làm việc đổ hết đồ đạt trong túi vừa nãy ra.
Cô mở ví ra thì thấy bên trong có thẻ ngân hàng, chứng minh thư và một số tấm thẻ vô dụng khác, cô với tay lấy điện thoại rồi nhấn nút nguồn hai lần nhưng không có phản hồi chắc là hết pin nên cô ném nó sang một bên, những mỹ phẩm còn lại chẳng có gì đáng nhìn, được mua với giá hàng chục USD vứt đi cũng không tiếc nuối.
Cô gạt đống đồ vô dụng sang một bên, đưa tay cầm sắp giấy A4 vào tay rồi lật lại cẩn thận, cô nhìn lướt qua và phát hiện có hai hợp đồng, một là hợp đồng thử nghiệm, một là hợp đồng tình nhân.
Dù là thí nghiệm trên người hay mối quan hệ nuôi dưỡng đều là những điều mờ ám nhưng hợp đồng lại khá hình thức, có cả chữ ký và ngày tháng.
Tất nhiên ngươi ký tên với họ chính là Cam Điềm Điềm, cô đã xem qua rất nhiều hợp đồng khác nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy hợp đồng tình nhân này, Cam Điềm điềm rất để ý đến nó vậy chắc hẳn Phong Cảnh Hàng cũng có một hợp đồng.
Cô đầy tò mò cầm lấy bản hợp đồng lật từng trang, vừa đọc vừa muốn chửi.
Đọc xong cô kết luận đây là hợp đồng mua bán thân thể, chính xác là như vậy, nó giống như dành cho nô lệ thời cổ đại.
Tuy nhiên Cam Điềm Điềm đã bán mình cho Phong Cảnh Hàng làm tình nhân cho anh ta nên địa vị của cô chắc giống như một người vợ lẽ ở thời cổ đại, trong xã hội ngày nay quan hệ huyết thống được pháp luật bảo vệ quan hệ vợ chồng cũng vậy, các quan hệ gia đình khác xuất phát từ quan hệ vợ chồng cũng được pháp luật bảo vệ nhưng quan hệ nuôi dưỡng thì không được pháp luật bảo vệ, hợp đồng này hoàn toàn không có hiệu lực pháp lý gì cả vì vậy Cam Điềm chỉ thản nhiên xem nó như một trò vui.
Sau khi đọc xong cô ném nó sang một bên mà không coi nó ra gì, cô không tin Phong Cảnh Hàng lại có thể chán nản đến mức ném ra một thứ như vậy rồi yêu cầu cô thực hiện hợp đồng vớ vẩn đó.
Nếu anh thực sự có thể làm được thì anh là trẻ con mấy tuổi vậy chứ, chắc cô sẽ cười vào mặt anh suốt một năm mất, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô bật cười rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận