Cúp điện thoại, tay cầm điện thoại của Cam Điềm đã buông xuống chăn thở dài, không có suy nghĩ gì thêm rồi cô lại giơ điện thoại lên trước mặt mở Wechat lên xem.
Đúng là tiểu bát và La Suy Tử đã gửi rất nhiều tin nhắn cho cô hỏi cô đi đâu mà sao không liên lạc được, xem ra rất nóng lòng.
Khi cô đi bàn chuyện hợp tác với Hứa Trí thì chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, sau đó khi tham gia tụ họp cô cũng không chỉnh lại nên cũng không nghe thấy tiếng thông báo cũng không nhận điện thoại được.
Sau khi gọi điện với Tiểu bát xong Cam Điềm lướt qua tin nhắn của cậu ta và La Suy Tử, ấn mở danh sách bạn bè hiện chấm đỏ bên cạnh, cô phát hiện có rất nhiều lời mời kết bạn được gửi đến, tất cả đều là bạn học thời cấp ba của Cam Điềm Điềm.
Ngoài trừ lời mời kết bạn ra thì trong nhóm vẫn luôn bàn tán chuyện của cô và Phong Cảnh Hàng.
Mọi người đều đang đoán có phải cô với Phong Cảnh Hàng cưới chui không, ngoại trừ việc này ra thì còn có người nhắc hai câu Thương Huỳnh rời khỏi nhóm lớp.
Cam Điềm đồng ý một lượt lời mời kết bạn, ấn đồng ý đến mức mỏi cả tay, còn vài người còn lại thì bỏ qua mặc kệ, cô cũng không trả lời lời bàn tán trong nhóm, cô cũng không hề hẹn hò với Phong Cảnh Hàng cũng không cưới chui với anh ta, thật ra là Phong Cảnh Hàng vì sĩ diện mà muốn nuôi cô còn cô thì mỗi tháng đều cần xài thân thể của Phong Cảnh Hàng thế nên mới trở thành trạng thái như bây giờ.
Thật ra suy nghĩ bằng chân cũng biết cô với Phong Cảnh Hàng không thể nào cưới chui được, cô là một người phụ nữ chỉ có bằng tốt nghiệp trung học ngoại trừ đẹp ra thì chẳng có gì cả như thế thì sao nhà họ Phong có thể chấp nhận được.
Xem nhiều phim thần tượng quá mới tin câu chuyện không thực tế này ảo tưởng thế gian này có chân tình thế gian có chân ái.
Với vị trí hiện tại của cô trong tiểu thuyết thì cũng không phải là tiểu thuyết ngôn tình thần tượng, vị nữ chính kia cũng được coi là người trong giới thượng lưu của tiểu thuyết.
Mặc dù địa vị trong nhà và độ giàu có đều kém hơn nhà của nam chính nhưng vẫn hoàn toàn đủ tư cách để được gả vào nhà nam chính.
Cam Điềm không có tìm tòi học hỏi gì trong chuyện tình cảm, cũng không tìm tòi nổi thì tất nhiên cũng không nghĩ nhiều, bắt cô tốn tâm huyết để nghiên cứu chân ái chân tình còn không bằng để cô đi nghiên cứu cách kiếm tiền phát tài, khi có tiền rồi muốn loại đàn ông nào thì chẳng lẽ không tự theo đuổi được à.
Chờ sau này khi cô đã thành Chúa đất rồi thì không chừng thật sự sẽ cua nam chính làm chồng mình cho bọn họ thấy cái gì gọi là cú lội ngược dòng đầy lộng lẫy của cô gái nông thôn.
Không có hứng nói nhảm với những người trong nhóm Cam Điềm vứt điện thoại xuống duỗi chân xuống giường xỏ dép lê rồi ra khỏi phòng đi đến phòng làm việc.
Cô đi đến phòng làm việc, cất hết đồ của Cam Điềm đềm vào trong túi, cô không định sử dụng bất kỳ món đồ nào, căn cước công dân thì đợi cô đến đồn công an lấy cái mới thì dùng nó, ảnh chân dung là hình cô tự chụp.
Cô cũng không cần điện thoại của Cam Điềm Điềm, những người liên hệ ở bên trong đó cô cũng lười liên lạc lại, thứ cô nhận là thân xác của Cam Điềm đi nhưng cô không thể nhận lấy cuộc sống của cô ấy nên chỉ đành như thế.
Sau khi dọn dẹp xong đồ của Cam Điềm điềm, Cam Điềm liền bắt đầu nghiên cứu đồ cổ trong phòng làm việc của Phong Cảnh Hàng.
Nhìn đồ cổ nửa ngày trời rồi lại tìm lấy sách mình thấy thú vị trên kệ ra nhìn nửa ngày.
Nhờ thím Chu đun ấm trà đặt trong phòng làm việc rồi cô lại lấy hai quả hạch đào trong ngăn kéo, bàn đọc sách bóp trong lòng bàn tay coi như cũng trôi qua một ngày có mùi có vị.
Sau khi đọc sách mệt mỏi Cam Điềm bèn nằm nghỉ ngơi trên ghế sofa trong phòng làm việc, khi ngủ cô ngủ rất sâu nên cũng không biết có ai ra vào phòng làm việc hay không.
Khi thức giấc, trong lúc cô chớp chớp mắt thì nhìn thấy có người đang ngồi ở bàn làm việc, đợi đến khi nhìn thấy rõ thì cô mới phát hiện ra Phong Cảnh Hàng đã về.
Sau khi cô nhìn thấy nam chính liền có tinh thần hẳn, Cam Điềm tĩnh ngủ ngồi dậy khỏi ghế sofa mới phát hiện có chăn không biết ai đắp lên cho.
Cô ngồi dậy để chăn che kín chân, cô lại ngồi tỉnh một lúc sau khi tỉnh hắn bèn ngáp một cái rồi hỏi Phong Cảnh Hàng “Mấy giờ rồi?”.
Phong Cảnh Hàng ngồi trên ghế ánh mắt nhìn vào màn hình máy tính “8 giờ đã 8 giờ tối rồi.”
Cam Điềm giơ tay xoa xoa bụng nói thầm đói bụng thật, vừa dứt lời ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.
Đợi đến khi Phong Cảnh Hàng nói vào đi cửa được mở ra từ bên ngoài, thím Chu ló đầu vào nói thưa ngài một tiếng rồi nhìn sang Cam Điềm “Cam Điềm à cơm tối đã làm xong rồi mau xuống ăn cơm đi.”
Cam Điềm a một tiếng rồi nhìn sang Phong Cảnh Hàng, dường như Phong Cảnh Hàng thật sự hiểu ý của cô, không cần cô nói chuyện đã bình tĩnh lên tiếng “Tôi đã ăn ở ngoài rồi cô đi ăn đi.”
Cam Điềm chớp chớp mắt hai lần, mới tỉnh ngủ nên cô quá lười không muốn động đậy bèn nhìn sang thím Chu nói “Thím Chu bưng lên đây được không con muốn ăn ở đây.”
Nghe Cam Điềm nói thế trên khuôn mặt thím Chu lộ ra vẻ khó xử, không phải là bà ấy ngại phiền không muốn đem, bà ấy khó xử nhìn Phong Cảnh Hàng rồi lại nhìn sang Cam Điềm nhỏ giọng nói “Cam Điềm à ngài ấy không thích có người ăn uống trong phòng làm việc nên chúng ta vẫn nên xuống phòng ăn ăn đi.”
Mọi người trong nhà đều biết Phong Cảnh Hàng rất chú ý đến phương diện sinh hoạt của mình, anh không phải là người tùy tiện tùy tính, thứ anh không thể chịu nổi nhất là có người ăn uống chơi đùa trong phòng làm việc của anh, ghét có mùi hôi cũng như là sợ vụn đồ ăn làm giơ sách và thảm đồ cổ.
Từ trước đến nay cuộc sống của anh vẫn luôn tuân theo quy luật, chỗ nên ngủ thì ngủ chỗ nên ăn thì ăn, chỗ đọc sách thì để đọc sách, chỗ tập thể hình thì tập, anh cũng sẽ không coi phòng làm việc thành phòng ăn cũng không để người khác làm loạn được.
Cam Điềm không biết trong nhà tên này còn phải chú ý quy tắc như thế, khi ra ngoài đường thì phải đoan chính ngay ngắn, về đến nhà còn không chịu thả lỏng, như vậy thì sống mệt biết bao nhiêu.
Nhưng đã ở dưới mái hiên nhà người ta cô cũng không thể tỏ ý kiến nên chỉ có thể vượt qua sự lười biếng của mình mà xuống ăn cơm cùng thím Chu.
Kết quả vào lúc cô lấy tấm chăn trên người ra rồi vừa định đứng lên thì Phong Cảnh Hàng chợt lên tiếng “Bưng lên đây đi.”
Một câu cực kỳ đột ngột khiến thím Chu lập tức ngớ người, cảm giác như mình không nghe rõ thậm chí còn định giơ tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai.
Bà ấy ngẩn ra một lúc lâu không có bất cứ phản ứng gì trong lòng thì đang suy nghĩ không biết ông chủ nhà bà có phải đang nói đùa hay không, vào lúc khuôn mặt bà ấy tràn đầy nghi ngờ không biết nên làm gì Phong Cảnh Hàng lại bình tĩnh nói tiếp “Sợ cô ấy xuống lầu thôi đã mệt chết rồi, đem lên đây đi để cô ấy ăn ở đây.”
Lần này thì thím Chu nghe rõ sứt mẻ thưa một tiếng rồi ngu ngơ, chân loạn choạng xoay người ra cửa đi xuống lầu.
Cam Điềm ngưng lại động tác đứng dậy khỏi sofa, cô nheo mắt cố ý lóe lên sắc lạnh quét mắt nhìn Phong Cảnh Hàng.
Người đàn ông này chưa từng cho cô một gương mặt tươi cười nào mà còn khó chịu bực mình chê cô đủ đường, không phải muốn ném cô xuống dưới lầu thì cũng muốn ném cô vào xe, lúc nói chuyện cũng chưa từng có sự hòa hợp nào.
Phong Cảnh Hàng cảm nhận được ánh mắt và tia sắc lạnh trong ánh mắt của cô cũng ngước mắt lên nhìn cô.
Ánh mắt quét ngang qua lại đột nhiên va phải Phong Cảnh Hàng, bị hơi thở của Phong Cảnh Hàng ép lùi nửa tấc, Cam Điềm chớp chớp mắt rồi rời mắt đi nhìn về phía bóng đèn treo trên trần nhà yên lặng bắt đầu đếm số đèn treo bên trên 1 2 3..
Người đàn ông ngồi bên bàn làm việc thu lại ánh mắt, rũ mi như một bức tranh, đôi mắt sáng mỉm cười độ cong nơi khóe môi không quá rõ, ngón tay thon dài chạm vào màn hình máy tính gõ nhẹ.
5 phút sau thím Chu bưng mâm đồ ăn lên lầu gõ cửa, sau khi được cho phép thì bà ấy mở cửa vào thấy Cam Điềm ngồi ở ghế sofa thì bà ấy định bưng đồ ăn để lên bàn trà nhỏ trước ghế cho cô ăn.
Dự tính là như thế, thím Chu mới đi hai bước về phía sofa thì nghe Phong Cảnh Hàng nói “Để chỗ này.”
Sau khi xuống lầu thím Chu bày đồ ăn ra dĩa và bưng lên vài phút thì đã quen thái độ dung túng quá mức của ông chủ nhà mình với Cam Điềm, bà ấy không sững sờ choáng váng như trước mà thẳng thừng bưng mâm đồ ăn vòng qua đến chỗ Phong Cảnh Hàng ngồi bàn đọc sách.
Mâm đồ ăn được dọn lên bàn rất đẹp mắt, sau khi cúi người chào rồi bà ấy cầm mâm đồ ăn ra khỏi phòng sách đóng cửa lại, tiếng khóa cửa phát ra nhỏ nhẹ.
Phong Cảnh Hàng nhìn Cam Điềm, hơi nghiêng mặt ra hiệu với cô lại đây ăn.
Cam Điềm ngồi ghế sofa nhìn anh không khỏi cảm thấy mình như trở thành thú cưng được anh nuôi dưỡng, cảnh tượng này và thái độ của anh đối với cô trông rất giống chủ nhân cho đồ ăn vào chén của chó xông sau đó gọi chó trong nhà lại đây ăn, nói không chừng sau khi ăn xong anh còn sờ đầu cô nói ngoan lắm.
Cam Điềm ngồi híp mắt tưởng tượng cảnh tượng nhục nhã vô cùng trên ghế sofa không có đứng dậy đi qua đó ngay.
Phong Cảnh Hàng nhìn máy tính một lát rồi nhìn về phía cô “Không đói bụng à?”.
Bị anh nhắc nhở như vậy bụng cô réo vài tiếng, thôi vậy trên địa bàn của anh tất cả núi trong phòng này đều là của anh, còn phải ăn đồ ăn của anh ngoan thì cứ ngoan một chút vậy, dù sao sở trường của cô là giả vờ ngoan ngoãn.
Cam Điềm bĩu môi ngây thơ chớp mắt vài cái ngoan chết anh, chịu nhục vì cái đói trước mắt không đáng để nhắc tới.
Cam Điềm đỡ đệm ghế sôfa đứng lên, lê dép lê đến cạnh bạn đọc sách.
Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh Phong Cảnh Hàng, đưa tay lấy cái muỗng múc cháo ăn trước.
Cháo không có vỏ cua nhưng trong cháo có một ít thịt cua đã lột, khi cho vào miệng mùi vị rất thơm ngon, Cam Điềm hài lòng gật đầu.
Cô và Phong Cảnh Hàng ngồi song song, anh bận rộn công việc còn cô thì ăn cơm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận