Cô cứ đợi như vậy được một lúc thì cửa cũng mở ra. Người mở cửa là một ông già ăn mặc lôi thôi đầu tóc bù xù râu ria xồm xoàm. Không sai đây chính là cha nuôi của nguyên chủ ông ta vẫn chưa chuyển đi nơi khác. Khi nhìn thấy Cam Điềm ông già có chút ngạc nhiên: “Tại sao mày lại quay về rồi”.
Bởi vì Cam Điềm thấy quá lạnh nên cũng không quan tâm đến ông ta, trực tiếp đẩy ông ta ra bước vào cửa. Vào trong phòng thì bắt đầu cởi dép lê và vớ rụt người đến bên cạnh máy sưởi để làm ấm cơ thể.
Đôi môi lạnh đến phát tím. Máy sưởi xua tan hơi lạnh trên người lúc này cô mới cảm thấy cơ thể thoải mái. Rất ít khi ông già không nói những lời cay nghiệt giống như trước. Ngược lại là ngồi bên sofa đối diện suy tư nhìn cô. Ánh mắt của Cam Điềm vô tình quét qua ông ta một cái, nhìn thấy sự lưu luyến khác thường trong đôi mắt ông ta trong lòng cô cảm thấy ghê tởm không thôi nghĩ thầm: “Đừng nói là bây giờ ông già này biến thái đến mức muốn lăn dường với cô đấy chứ, không có quan hệ máu mủ thì vẫn là loạn luân. Con gái do chính mình nuôi lớn thế mà lại có ý nghĩ đáng chết như vậy cô chịu không nổi ánh mắt của ông già này.”
Cam Điềm cầm cái ghế gấp trong tay trực tiếp ném về phía ông ta. Ông già hoảng sợ nhưng phản ứng rất nhanh, ông ta lấy tay chắn phía trước,ghế gấp đập thẳng vào trên cánh tay ông ta khiến ông ta kêu lên một tiếng ui gia. Ông ta có chút đau đôi mắt trừng Cam Điềm
“Ranh con, mày làm phản rồi, muốn chết phải không?” Nói xong cầm cây chổi lông gà trên bàn đi về phía Cam Điềm ngay lập tức, vén tay áo lên tư thế như muốn đánh người kết quả là chỉ vừa đi đến trước mặt Cam Điềm cây chổi lông gà vẫn chưa giơ lên thì đã bị Cam Điềm dùng một chân đá bay dù tình trạng cơ thể của nguyên chủ không được tốt nhưng vẫn có sức bật. Cô đá ông già ngã xuống đất đập vào vách tường nghe ông ta la lên hai tiếng ui gia.
Cam Điềm nhanh chóng đứng dậy vồ đến đè ông già dưới thân đánh một trận dữ tợn.
Nguyên chủ bị ông ta đánh rất nhiều lần, dùng nắm đấm đánh ông ta là đã coi như rất hời rồi, cầm băng ghế đánh ông ta vỡ đầu chảy máu thì cũng không quá đáng. Cam Điềm không cho ông già này thời gian để kịp phản ứng, đánh một hơi là đã xong. Khi cô đánh ông ta đến mức không còn sức lực bỗng nhiên ông già bị cô đè bên dưới bắt đầu gào lên vừa dùng cánh tay chắn trước mặt vừa khóc lóc gọi cô lung tung.
“Đại ca, Điềm Gia, Ba ơi, bà nội, ông nội ơi”
Cam Điềm đánh đến mức không còn sức lực thở phì ngồi lên trên ghế sofa vén tóc dài ra phía sau, giọng nói điệu đà ngọt ngào đến tận ngọn nguồn trái tim.
“Nếu còn nhìn nữa bà đây sẽ đánh chết ông.”
Ông ta che khuôn mặt vẫn còn đang khóc của mình, đúng là ông ta rất quen với cách thức đánh người này. Khi bị đánh ông ta cũng nhận ra gương mặt trước mắt vô cùng quen thuộc. Sau khi dùng ánh mắt để trao đổi ông ta nghĩ chắc là người một nhà. Ông ta khóc một lúc lâu rồi mới buông tay đang che mặt ra. Trên mặt có vài vết thương, ông ta chịu đựng cảm giác đau đớn và lo sợ nhìn về phía Cam Điềm, khụt khịt mũi nói: “Là chị đại đó ư?”
Cam Điềm vẫn còn thở dốc, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, khi sắp thở không ra hơi Cam Điềm dường như nhận ra điều gì đó, cô nhìn người đàn ông hỏi:
“La Suy Tử?”. Không sai chắc chắn đó là La Suy Tử cậu ấy khóc lóc nhào đến bên chân
Cam Điềm cậu ấy ngửa đầu lên và nói: “Điềm gia quả thật là chị.”
Lúc này Cam Điềm nhìn người đàn ông già, xác thật vẻ ngoài có chút giống La Suy Tử cô thở phào nhẹ nhõm, hơi thở vẫn chưa ổn định, Cô nhìn người đàn ông bên chân
“Cậu vẫn chưa chết?’ La Suy Tử gật đầu giống như con gà mổ thóc “Em còn nghĩ rằng bản thân chết chắc rồi nhưng sau khi tỉnh lại thì nhận ra mình đã xuyên tới đây.”
Người một nhà thì dễ rồi Ít nhất không cần phải tốn quá nhiều sức lực để đối phó với người cha nuôi cực phẩm của nguyên chủ. Nhưng La Suy tử trước mắt quá mức buồn nôn Cam Điềm đá cậu ấy sang một bên, cô tiếp tục hỏi “Còn tiểu bát muội đang ở đâu?”.
Trước khi nhóm ba người bọn cô chưa chết thì nhờ vào việc trộm mộ để lấy vàng kiếm được tiền để trang trải cuộc sống, dựa vào những vật quý giá.
Có lẽ là do trộm cắp nên bị trời phạt, cuối cùng trong một lần xuống mộ thì lỗ mộ bị nổ ba người bọn họ không thể trốn thoát cứ thế bị nổ chết.
Trong nhóm ba người bọn cô Cam Điềm là cơ sở dữ liệu lịch sử biết di chuyển, tinh thông cấu tạo của cổ mộ và các loại cơ quan có tri thức giám định bảo vật, trời sinh đã có thể giám định bảo vật, là chị đại trong nhóm.
La Suy Tử biết xem phong thủy và kinh dịch bát quái cũng có thể nhìn tướng đoán mệnh là một Thần Côn còn Tiểu bát là một nam sinh mặt phấn ít nói và mặt liệt nhưng trong lòng lại rất ấm áp cậu ta rất thích làm việc vặt vãnh, chủ yếu là phụ trách máy việc hậu cần bởi vì Tiểu bát quá xinh đẹp thế nên Cam Điềm và La Suy Tử thường gọi cậu ta là Tiểu bát muội và bát muội.
Khi Tiểu bát kháng cự thì sẽ gọi cậu ta là Bát gia chẳng qua là Cam Điềm và La Suy Tử cảm thấy biệt danh bát Muội vẫn phù hợp với khí chất của Tiểu bát hơn.
Nhóm ba người bọn cô cũng có chút võ thuật nếu không thì sao có thể làm mấy kẻ trộm mộ được.
Dù có võ thuật vẫn không thể ngăn được kiếp nạn mất mạng.
La Suy Tử cũng giống như Cam Điềm cậu ấy xuyên vào cơ thể của cha nuôi nguyên chủ không được bao lâu cho nên cũng không biết Tiểu bát có xuyên qua cùng không.
La Suy Tử bò dậy từ trên mặt đất mở căng cái ghế gấp ra rồi ngồi xuống. Cậu ấy nhìn Cam Điềm nói : “Không biết nữa. Em chỉ mới xuyên qua đây không được bao lâu thì Cam gia đã tới đây rồi. Chúng ta cùng nhau xuyên qua nên chắc là Tiểu bát vẫn còn sống.”
Loại suy đoán này cũng không phải không có tính xác thực. Cam Điềm không để tư duy bay xa.
Vừa rồi đi đường xa như vậy còn đánh La Suy Tử một trận hoàn toàn vượt qua giới hạn của cơ thể này. Bây giờ cô vừa đói bụng vừa mệt mỏi, cảm giác không giống như khi mới vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Phong Cảnh Hàng đơn thuần là đói bụng mà thôi.
Cô dùng tay đè bụng chính mình hỏi La Suy Tử có gì ăn không.
Trước khi Cam Điềm tới đây La Suy tử cũng đang tìm thức ăn. Nhưng xui xẻo là cậu ấy lại lắc đầu với Cam Điềm: “Không có.”
Cam Điềm không muốn nhúc nhích, cô nheo mắt nhìn La Suy Tử: “Tôi nghỉ ngơi một lúc cậu đi mua chút đồ ăn rồi mang về. Tôi đói bụng quá.”
La Suy Tử gật đầu: “Chị cả, Chị muốn ăn cái gì?”
Cô quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy bông tuyết bay phấp phới “Trời lạnh như vậy.” Cam Đềm chẹp miệng một cái: ‘Ăn lẩu đi. Bây giờ chỉ mới 9 giờ siêu thị vẫn chưa đóng cửa, mua chút rau dưa thịt viên về vẫn không có vấn đề.”
Cam Điềm kéo sofa đến bên cạnh bàn làm việc màu vàng, cô dựa cơ thể mềm mại của mình vào trên ngăn tủ nhìn La Suy Tử tròng lên áo bông củ kỹ màu đen của cậu ấy ra ngoài. Khi cậu ấy duỗi tay cầm then cửa Cam Điềm bỗng cảm thấy bàn chân đau rát cô gọi cậu ấy lại, “Mua thêm chút thuốc hạ sốt, băng gạt và băng keo trở về”.
La Suy Tử quay đầu quan tâm cô: “Chị bị thương chỗ nào?”. Cam Điềm nâng chân lên cho cậu ấy xem. Đi đường lâu như vậy nên lòng bàn chân bị mài ra vài bọng nước, còn bị đông lạnh đến mức sưng đỏ.Thật sự là rất yếu ớt.
La Suy Tử nhìn thấy cô nâng bàn chân trắng mềm lên ửng đỏ do bị đông lạnh thế mà lực chú ý lại không đặt trên bọng máu,không tự chủ được mà nghĩ bậy. Cậu ấy giơ tay tát lên gương mặt chính mình một cái rồi mở cửa bước ra ngoài.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận