Lúc ăn cơm không chịu ngồi yên, cô bắt chuyện với Phong Cảnh Hàng “Về nhà không làm việc, làm việc thì không về nhà, anh cứ không phân rõ việc chung việc tư thì chờ tới khi khi cưới vợ về dăm ba hôm vợ anh lại cãi nhau với anh một trận trách mắng trong mắt anh chỉ có công việc không chịu ở cùng với cô ấy.”
Cô vừa nghĩ vừa nói “Không đúng kiểu như anh trong mắt chỉ có công việc bạn gái còn không tìm được chứ đừng nói là cưới vợ.”
Ngón tay trên bàn phím máy tính dừng lại, Phong Cảnh Hàng lạnh nhạt nói “Ăn không được nói chuyện....”
“Nói nữa thì đuổi tôi đi”. Cam Điềm tự nhiên nói tiếp câu, Phong Cảnh Hàng liếc mắt nhìn thì cô mới yên lặng ngậm miệng lại khoa trương ăn một muỗng rồi vùi đầu ăn cơm.
Cô không nói thêm gì nữa chỉ yên lặng ăn cơm, khi Cam Điềm ăn được nửa chén cháo Phong Cảnh Hàng đột nhiên đưa máy tính sang cho cô.
Trên màn hình là bộ phim thần tượng chốn công sở thành thị nổi tiếng nhất nam chính đẹp trai giàu có ngút trời, nữ chính cô bé Lọ Lem thỉnh thoảng cá tính.
e
Hai mắt nhìn màn hình máy tình rồi nhìn mặt Phong Cảnh Hàng, Cam Điềm im lặng, tự nhiên cho cô xem cái này làm gì, cô không xem phim thần tượng, lúc ăn cơm còn cho xem, vô lý như vậy mà không cho cô nói sao.
Cam Điềm mặc kệ anh, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Cô mới ăn miếng cá thu, Phong Cảnh Hàng Đột nhiên nói “Số điện thoại hiện tại của cô là gì?”.
Hỏi số điện thoại của cô, Cam Điềm nhai cá nhìn anh, nhai xong nuốt xuống vẻ mặt cô cố tình nghiêm túc nói “Ăn không được nói chuyện.”
Lấy lời anh nói chặn anh nhưng Phong Cảnh Hàng không phải là người dễ dàng đối phó qua loa, anh tới gần ghế dựa hơi đổi hướng đối diện Cam Điềm tiếp tục hỏi “Là gì?”.
Bắt cô nói thì cô sẽ nói? Bây giờ nói số điện thoại di động cho anh biết, lấy thân phận và địa vị con cưng như anh muốn thông qua nó để điều tra vị trí của cô hẳn là không khó khăn gì, Cam Điềm không có ý định nói rủ mắt xuống nói thầm một câu ‘Anh khách sáo với tôi chút đi.”
Ít ra trên thế giới này còn có hai người gọi cô là chị cả, cô không có sĩ diện à? Nếu không phải thể chất bây giờ có vấn đề sợ bị bảo vệ trên núi đánh chết thì cô rất tự tin đè tên đàn ông trước mặt này xuống đất để anh ngoan ngoãn gọi cô một tiếng chị cả.
Nếu nam chính không có buff các kiểu và cô không bị dính các loại debufff của pháo hôi, còn cái thiết lập quỷ quái không thể rời khỏi thân thể nam chính thì còn lâu cô mới để nam chính vào mắt.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng dáng vẻ hiện tại của cô trông yểu điệu trong mắt Phong Cảnh Hàng là kiểu gió thổi một cái đã bay, giống như dây tơ hồng không dựa vào người khác thì rất khó để sống, thế nhưng dưới vẻ ngoài này là một linh hồn cuồng dã nói ra cũng rất thú vị.
Ánh mắt Phong Cảnh Hàng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, hiếm khi nhiệt tình đáp lại “Cô muốn tôi đối xử khách sáo với cô như thế nào?”.
Cam Điềm ăn hết phần cơm còn sót lại sau đó bỏ vào miệng hai viên kẹo thơm, cô dựa vào ghế nhìn anh “Tôn trọng tôi nha.”
Khóe miệng nở nụ cười như có như không, Phong Cảnh Hàng nhìn cô “Thả cô đi, cho cô cách một khoảng thời gian thì trở về ngủ với tôi một lần nhỉ?”.
Ý này hay đấy, Cam Điềm nghiêm túc gật đầu “Nếu anh đồng ý.”
Nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này tốt vô cùng nhưng truyền ra ngoài nhà họ Phong còn mặc mũi sao? Lại nói tiếp Phong Cảnh Hàng không thiếu cái cái gì, trên thế giới này không có bất cứ thứ gì có thể uy hiếp được anh, tại sao anh phải đồng ý vô điều kiện với cô gái này để cô chỉ đơn giản là công cụ giải độc cho cô.
Anh vốn định bắt và tra tấn cô, bất quá sau này đổi sang muốn nuôi cô mà thôi.
Điều này coi như là vi phạm nguyên tắc, làm việc phát lòng tốt rồi, nếu khi phải anh đổi ý thì cho dù anh không làm cô thì cô cũng không thể sống nổi vì thiếu thân thể của anh.
Một cô gái không có anh thì không thể sống nổi, không muốn dành tình cảm lãng phí thời gian với anh vừa lợi dụng vừa muốn được sống tự do tự tại không bị trói buộc, mặt to hơn cái chậu.
Sau khi Phong Cảnh Hàng đổi ý, trong lòng nghĩ là nếu Cam Điềm đồng ý bị anh kiểm soát, ngoan ngoãn nghe lời một chút chuyện gì cũng nghe theo anh thì tâm trạng anh tốt chắc chắn không để cô khó chịu, thậm chí có thể quan tâm tới cô nhiều chút, chí ít khi thuốc trong người cô phát tác anh sẽ xem xét giúp cô.
Chuyện cô muốn được tự do cách một khoảng thời gian thì trở về ngủ với anh một lần tuyệt đối không được.
Phong Cảnh Hàng thu lại nụ cười nhạt bên môi, đưa tay lấy điện thoại di động trên bàn, anh mở khóa rồi đưa đến trước mặt Cam Điềm “Thành thật một chút, tự lưu vào đi.”
Cam Điềm ngồi trên ghế trợn mắt trắng nhìn trời sau đó nhắm hai mắt lại giả chết.
Cô giả chết một lúc thì mở to mắt, anh muốn biết thì cứ cho anh đi, cùng lắm thì sau khi cô ra ngoài thì đổi thẻ sim mới, chỉ cần không dùng thẻ căn cước xác thực thì anh không thể tìm ra số điện thoại của cô cũng không thể thông qua số điện thoại định vị vị trí của cô.
Cô ngồi thẳng dậy nhận điện thoại của Phong Cảnh Hàng, cô nhập số trên giao diện quay số rồi thuận tay ấn gọi cho mình một cái, sau khi gọi được điện thoại thì tắt máy cô trả điện thoại di động vào tay Phong Cảnh Hàng.
“Xong.” Phong Cảnh Hàng rủ mắt xem màn hình, trực giác bảo cô không gạt mình, anh khóa màn hình rồi bỏ điện thoại lên bàn sau đó hai người trừng mắt nhìn nhau không ai nói chuyện.
Kẹo bạc hà tan ra một ít ở đầu lưỡi, hương vị thơm mát tràn ngập trong khoang miệng Cam Điềm vắt chéo hai chân không tính thu ánh mắt lại, thế nhưng chân vừa nâng lên đã không cẩn thận thận đụng phải quần Phong Cảnh Hàng, ánh mắt Phong Cảnh Hàng nhìn chỗ bị dép lê của Cam Điềm đạp trúng một lát, lấy tay phủi chỗ đó hai lần.
Cam Điềm nhìn hành động của anh cảm thấy anh đang ghét bỏ cô.
Người đàn ông này thỉnh thoảng muốn tỏ vẻ không kiên nhẫn và chán ghét cô, ngay cả hai lần lên giường Đều là do cô chủ động dụ dỗ nửa ngày anh mới chịu đi vào khuôn khổ.
Tối hôm qua Cam Điềm ngủ vô ý vô tứ như vậy mà người đàn ông này không đụng vào, nếu không phải là lãnh cảm thì chắc chắn là chê cô.
Vẻ ngoài của cô không thể nào bắt bẻ, có ghét thì chắc là ghét tính cách của cô, ghét tính cách nhưng lại không g-iết cô còn muốn chu đáo nuôi dưỡng chắc hẳn anh vẫn còn thích cơ thể hoàn mỹ.
Kiểu thích này với tình cảm không có quan hệ gì Cam Điềm nghĩ chắc anh muốn xem cô như thú cưng để nuôi nấng không cần nữa thì ném sang một bên, cần tới thì chơi đùa trêu chọc một chút.
Thú cưng à, tốt nhất là không nên có ý kiến hay suy nghĩ riêng, phải vừa ngoan vừa biết nghe lời mới được.
Cho dù không nghe lời sẽ bị huấn luyện tới khi nào nghe lời thì thôi.
Thế nhưng anh muốn hoàn toàn kiểm soát cô huấn luyện thành thú cưng ngoan ngoãn nhìn sắc mặt chủ nhân lấy lòng là chuyện tới chết cũng khó có thể xảy ra, nếu không phải Cam Điềm muốn bên cạnh Phong Cảnh Hàng không có anh không thể sống thì còn lâu cô mới ở lại chỗ này chơi trò chơi nhàm chán với kẻ có tiền biến thái như anh.
Cam Điềm nhìn xuống, nhìn dép lê hình gấu trúc của mình, đôi dép cô mới mang hôm nay còn chưa đi ra khỏi phòng nên không hề dính bụi.
Vì động tác Phong Cảnh Hàng vừa rồi và cô mới ăn no nên lúc này tâm lý phản nghịch trỗi dậy, cô lắc chân cố ý đạp nhẹ lên đùi Phong Cảnh Hàng một cái.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận