Thế là cô cũng thẳng thắng đồng ý “Vậy cảm ơn anh nhé.”
Khuôn mặt của hai người bàn chuyện làm ăn đều tỏa sáng và cực kỳ hào hứng.
Người bán thì nhận được tiền, người mua thì dường như đã có được báo vật mà mình muốn, chỉ có quản lý đứng bên cạnh nhìn mà máu sôi trào.
Cảm giác như ông đã đứng ở biên giới của việc phụt máu ch ết ngay tại chỗ.
Ông trợn mắt, đứng hít sâu một hơi, suýt chút nữa đã giơ tay lên véo nhân trung của mình rồi.
Sau khi bàn chuyện mua bán xong, tiếp theo là tiền trao cháo múc.
Người đàn ông mặc vest là một người thẳng thắng, anh ta hỏi thẳng Cam Điềm “Số thẻ của cô là gì để tôi nhờ người chuyển tiền đến thẻ của cô luôn?”.
“Chuyện này thì không tiện lắm.” Cam Điềm nhìn người đàn ông mặc vét giọng nói ngọt ngào du dương ”Nếu anh không phiền thì có thể đưa tiền mặt cho tôi được không? Tôi không có thể ngân hàng nên cũng không thể chuyển khoản được.”
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người muốn nhận 600.000 bằng tiền mặt, người đàn ông mặc vest ngơ ra một chút, nhưng trong lòng anh ta lại càng ngày càng cảm thấy cô gái ngồi đối diện thật thú vị, cô muốn cái gì anh ta cũng muốn chiều lòng cô.
Vì vậy nên anh ta giơ tay lên gọi quản lý “Chú Trần, phiền chú lấy 600 nghìn tiền mặt đến đây ngay giúp cháu.”
Chú Trần sắp điên đến nơi rồi, ông run rẩy “Vâng” một tiếng, khi xoay người xuống lầu ông rốt cuộc cũng giơ tay lên véo nhân trung, ông có cảm giác như nếu mình còn không bóp thì có khi sẽ vị nhũn chân ngã xuống cầu thang mà chết thật.
Chú trần vừa rời khỏi thì cũng chỉ còn Cam Điềm và người đàn ông mặc vét kia ở lầu hai Vạn Bảo trai, ông đi lấy tiền cho Cam Điềm cũng thừa dịp tạo cơ hội cho người đàn ông mặc vét và Cam Điềm ở cùng nhau.
Trông có vẻ như thời gian sẽ không quá ngắn đâu, giữa đôi môi mỏng khẽ mím của người đàn ông mặc vét treo một chút ý cười, anh ta cúi người châm một ly trà nóng cho Cam Điềm, bắt đầu nhân cơ hội này làm quen với cô.
“Có thể thuận mua vừa bán cũng là duyên phận, có thể làm quen với nhau chút được không?”.
Đúng thật là buôn bán 600 nghìn cũng không coi là ít được, người ta muốn làm quen với bên bán một chút cũng bình thường, nhưng xét thấy bây giờ nhà họ Phong và nhà họ Tống đều đang tìm cô, trước khi hai nhà kia quên đi nhân vật hi sinh là cô đây thì cô vẫn nên cố gắng ít xuất hiện nhất có thể vẫn hơn, thế là Cam Điềm nói với người đàn ông mặc vest “Tên thật của tôi không dễ nghe cho lắm, anh cũng gọi tôi là tiểu điềm điềm giống như bọn họ là được rồi.”
Người đàn ông mặc vest không quá hài lòng với câu tự giới thiệu của Cam Điềm nhưng anh ta cũng không nóng nảy, ý cười vẫn treo trên khóe môi “Tôi tên là Hứa Trí, sở thích của tôi là giám định và sưu tầm những món đồ cổ bằng ngọc thạch như thế này, nếu như tiểu điềm điềm cô cũng thích thì chúng ta có thể làm bạn đấy .”
Tất nhiên là Cam Điềm sẵn lòng làm bạn với người sở hữu cửa tiệm Vạn Bảo trai này rồi, chính cô cũng đang muốn chen vào trong Hội Đồ Cổ, cơ hội được kết bạn với những người thuộc hội này đang ở ngay trước mắt, tất nhiên là cô không thể bỏ lỡ rồi từ từ trải rộng mạng lưới quan hệ, từ từ đặt nền móng của mình mới có thể có chỗ dừng chân ở nơi đây và cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận