Phong Cảnh Hàng ngước mắt nhìn cô một lát, cảm thấy hành động của cô rất ấu trĩ và trẻ con.
Anh cũng lần đầu phát hiện ra bản thân lại có đủ kiên nhẫn đối với dân thành phố nhỏ bé không có điểm dừng và hành động ấu trĩ lưu manh như Cam Điềm.
Phong Cảnh Hàng hít một hơi thật sâu không chấp nhặt với cô nữa, anh lại lấy tay phủi quần mà thái độ này của anh thực chất là một kiểu dung túng đối với Cam Điềm.
Giống như đêm kia Cam Điềm vào phòng và muốn ngủ với anh, tuy ngoài miệng bảo không được nhưng cuối cùng anh vẫn ôm cô vào lòng ngủ.
Với thái độ như vậy Cam Điềm đương nhiên có hơi không kiêng nể gì, cảm thấy tuy anh đối với cô không tốt nhưng sẽ không làm gì hết, thế là cô mang theo tâm lý phản nghịch nhìn anh phủi quần, đứng dậy đi đến sát mặt anh.
Phong Cảnh Hàng không biết cô có ý gì ngẩng đầu nhìn cô anh nói “Cô về phòng trước đi, tôi còn có việc bận một lát.”
Tâm lý phản nghịch nghiêm trọng như vậy Cam Điềm sao có thể nghe lời anh, từ khi cô làm chị cả thì người khác đều phải nghe lời cô.
Không nghe Phong Cảnh Hàng nói gì, cô nắm lấy tay của anh dạng chân ra ngồi lên đùi rồi ôm lấy cổ anh.
Cam Điềm ngồi xong thì ngoan ngoãn nhìn anh nói “Thấy tôi không chịu nổi tôi càng không đi.”
Phong Cảnh Hàng rất phục da mặt dày của cô, tay không chạm vào người, anh lạnh giọng nói “Xuống dưới.”
Người đàn ông này không thích cô chạm vào đương nhiên anh cũng không chạm vào cô.
Anh không muốn cô tới gần cũng không muốn đụng vào thì cô càng không muốn đi xuống, cố ý nhích sát lại cơ thể anh không xuống.
Phong Cảnh Hàng mím môi nhắm hai mắt lại tương đối bất đắc dĩ “Cô có thể xấu hổ một chút không?”.
Cam Điềm đè anh trên ghế “Không thể.”
Tư thế hai người quá mập mờ, Phong Cảnh Hàng bị đè dính trên ghế không chịu được tư thế này, Phong Cảnh Hàng nắm lấy tay Cam Điềm tính kéo cô xuống.
Anh còn chưa kịp dùng sức thì bên ngoài phòng sách vang lên tiếng gõ cửa thím Chu ngoại cửa nói “Cô Điềm Điềm đã ăn xong chưa, tôi đến dọn bát đũa.”
Cam Điềm ôm cổ Phong Cảnh Hàng, đè kẹo bạc hạ xuống dưới lưỡi, không để anh nói thì cô đã trả lời “Ăn xong rồi, thím Chu vào dọn đi ạ.”
Phong Cảnh Hàng không ngờ cô sẽ để thím Chu vào, tư thế của hai người họ bây giờ không phải để cho người khác nhìn thấy, anh hơi dùng sức nắm cánh tay Cam Điềm thấp giọng nói “Cam Điềm Điềm xuống ngay.”
Cam Điềm ôm cổ anh không chịu xuống, sau đó tiếng mở khóa cửa vang lên, thím Chu mở cửa vào.
Khi thím Chu mới bước một bước đã nhìn thấy tình hình trong phòng thì dừng lại ngay, sau khi dừng lại bà ấy vội vàng quay lưng lại với Cam Điềm và Phong Cảnh Hàng xấu hổ nói “Chuyện này, bây giờ không tiện lát nữa tôi tới dọn vậy.”
Cam Điềm cười một chút, giọng nói trong vắt “Tiện mà, thím Chu cứ dọn đi ạ.”
Có chỗ nào thuận tiện chứ, mặt thím Chu đỏ rần, bà ấy nghĩ rằng mình không nên lộ ra vẻ ngạc nhiên thế là hít vào rồi cúi đầu vội vàng đi đến bàn đọc sách, bà thu dọn bát đũa lung tung mang ra ngoài.
Bên trong cửa phòng sách Phong Cảnh Hàng cảm thấy ấn đường đau đến mức muốn nổ, anh có bao giờ làm chuyện hoang đường như thế này trước mặt người trong nhà đâu.
Cam Điềm không để ý anh nghĩ gì ôm cổ anh, đột nhiên kể sát lỗ tai thổi một cái, cô nhỏ giọng nói anh cứng rồi, nói xong Cam Điềm buông cổ anh ra từ trên người anh đi xuống mang lại dép lê.
Cô không làm gì hết mà đi thẳng ra cửa đi tới cửa thì dừng lại.
Cam Điềm quay đầu cười vẫy tay với Phong Cảnh Hàng rồi mở cửa đi ra, cửa phòng sách đóng lại sau lưng.
Cam Điềm tinh thần thoải mái trở về phòng ngủ, so với chuyện bị anh lạnh nhạt đuổi về phòng ngủ thì cô cảm thấy bây giờ trở về thoải mái hơn nhiều, lúc đi còn thảnh thơi ngân nga.
Ngân nga tới ngoài cửa phòng ngủ cô cầm tay nắm cửa mở cửa định đi vào thì đột nhiên cánh tay bị người ta bắt lấy, Cam Điềm giật mình chưa kịp phản ứng thì cánh tay bị người ta kéo vào bên trong cánh cửa sau lưng đóng lại vang lên tiếng rầm.
Một giây sau cô bị người kia nắm tay đè lên tường, Cam Điềm bị dọa đến mức có hơi ngơ ra.
Nhìn thấy khóe mắt hơi đỏ của Phong Cảnh Hàng cô ậm ờ hỏi “Làm...làm gì đấy?”,
Hơi thở của anh có hơi gấp gáp, không biết do tức giận hay vì cái khác, Phong Cảnh Hàng nhìn chằm chằm vào mắt Cam Điềm “Làm cô,”
Ban ngày không phải anh ghét bỏ thiếu kiên nhẫn và không thích cô chạm vào hay sao, không biết anh muốn làm thật hay không Cam Điềm nhớ tới lần trước anh trả thù dữ dội mãnh liệt như vậy còn bị làm đến mức khóc cô vội vàng nói “Anh ơi, anh à, em sai rồi, em sai rồi mà, lần sau em hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
“Muộn rồi.” Phong Cảnh Hàng bóp eo cô “Gọi cha cũng vô dụng.”
Tối hôm qua anh đã nhịn một lần, kết quả hôm nay cô lại đi tìm đường chết chọc anh, chọc một nửa đã bỏ đi.
Lần thứ hai, Cam Điềm nhìn trạng thái của anh bây giờ không tự chủ được sợ, cô còn vội vàng nói “Cha ơi, cha à, Con sai rồi.”
Phong Cảnh Hàng không để ý tới cô, biết sức lực Cam Điềm có thể đột phá nên đè chết chân của cô, anh nắm lấy hai tay đè lên trên đỉnh đầu cô, môi tiếng gần chặn miệng lại ‘Giữ sức chốc nữa còn phải la to lên.”
Cam Điềm không phải là người dễ dàng theo khuôn khổ như vậy, lưng dáng và mặt tường lạnh lẽo phía sau, cô giãy dụa tránh khỏi Phong Cảnh Hàng cưỡng hôn, trong miệng toàn ư a mắng anh nhưng Phong Cảnh Hàng chỉ bĩu môi hoàn toàn không nghe rõ cô đang mắng cái gì ngược lại càng cho anh cơ hội hôn sâu hơn.
Khi cô tức giận muốn cắn lưỡi Phong Cảnh Hàng thì anh thu lưỡi dừng lại đúng lúc cô không cắn được.
Thả đôi môi Cam Điềm ra Phong Cảnh Hàng hơi ngẩng đầu nhìn cô, đôi môi cô gái mới được hôn trơn bóng do nước.
Bởi vì không phối hợp giãy dụa dẫn đến hơi thở gấp gáp trên mặt cô nhún một màu hồng phấn nhạt.
Nếu như nói cái hôn vừa rồi là do cô làm anh tức giận còn hôn rất thô bạo thì bây giờ hôn xong tức giận đã phai đi hơn nữa đáy mắt anh chứa thêm những thứ khác.
Cam Điềm bị anh hôn đến mức hụt hơi thở phì không nói được câu nào đương nhiên Phong Cảnh Hàng không cho cô cơ hội nói chuyện, khi cô tức giận thở chậm lại thì anh lại tiếp tục hôn lên môi cô không giống mưa rền gió dữ như lúc nãy, lần này động tác nhẹ nhàng chậm rãi mang theo sự dịu dàng.
Nhu tình dần dần sâu hơn, hơi thở cũng trở nên nóng hổi, Cam Điềm muốn tránh nhưng không được, vừa rồi cô vùng vẫy dữ dội đã dùng hết sức lực trong cơ thể.
Đôi môi được cắn mút dịu dàng, cảm giác mềm mại không hề lạ lẫm, hơi thở lúc nhả ra nuốt vào có mùi vị nam tính quen thuộc, thân thể bị dụ dỗ động tình theo bản năng.
Lúc Phong Cảnh Hàng hôn sâu hơn cô nhắm mắt lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa ra phối hợp một chút, không biết có phải do tác dụng của thuốc trong cơ thể không giờ khắc này Cam Điềm không cách nào phủ nhận được rằng mình rất thích được Phong Cảnh Hàng hôn, thích thân thể anh muốn cùng anh ân ái.
Có lẽ người cũng bị dục vọng chi phối như động vật, nhiều khi lý trí không thể khống chế nổi chỉ muốn bản năng cơ thể nằm quyền, không giãy dụa cũng không vùng vẫy, cơ thể mềm nhũn của cô dựa vào ngực Phong Cảnh Hàng mặc cho hơi thở trở nên nặng nề gấp gáp.
Nhận ra Cam Điềm thay đổi Phong Cảnh Hàng bỏ cổ tay ra không đè cô nữa, vòng qua eo mạnh mẽ bế cô lên.
Anh ôm tới giường thì thả cô xuống cả người đè lên người cô, quần áo rơi lả tả dưới đất lúc hôn triền miên.
Cam Điềm nằm sấp đè lên gối đầu, tóc dài suôn mượt như lụa trải ra, trống rỗng trong cơ thể được lấp đầy, cô cắn môi dưới nửa ngày không thở một hơi.
Phong Cảnh Hàng nằm sấp hôn lên vành tai cô rồi thổi khí bên tai, dùng lại cách nói anh cứng rồi của cô nhỏ giọng nói lại “Cô ướt quá.”
Cái tên khốn kiếp này, Cam Điềm cắn môi dưới không để mình phát ra âm thanh nào, dùng hết sức lực đụng đầu Phong Cảnh Hàng một chút/
Cô đụng xong thì mệt mỏi nằm sấp xuống chỉ còn tiếng thở dốc mạnh.
Phong Cảnh Hàng không nói nữa vùi phần mặt bị Cô đụng có hơi đau vào cổ Cam Điềm, gặm cắn ra hai dấu hôn.
Tình cảm mãnh liệt như thủy triều chỉ có tăng chứ không giảm, trong lúc hai người Phong Cảnh Hàng và Cam Điềm còn hơi đắm chìm thì điện thoại của Cam Điềm trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên.
Điện thoại không ở trạng thái yên lặng nên khi chuông rung reng reng reng Cam Điềm trong nháy mắt tỉnh táo một chút.
Tìm lại một chút lý trí, cô vén mái tóc che phủ mặt, đưa tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại di động nhìn màn hình.
Cô vừa thấy rõ người gọi đến là ai thì Phong Cảnh Hàng đã lấy mất điện thoại, anh để trên lưng Cam Điềm Xem điện thoại một chút rồi tắt nguồn khóa máy, anh ném điện thoại sang một bên.
Cam Điềm chưa kịp ý kiến đã bị anh bóp cằm qua hôn môi, anh nói “Làm xong rồi nói điện thoại.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận